Cuồng Thám

Chương 1002: Chương 1002





ĐÃ THÀNH THÓI QUEN

Sau cuộc gặp mặt ngắn ngủi, Miêu Anh lại lái xe đến Cục Cảnh sát huyện Cao Lan, xem tiến triển của cuộc điều tra vụ án, phải tới ban đêm mới có thể trở về.

Lợi dụng khoảng thời gian này, Triệu Ngọc tiêu một điểm tích lũy, chuyển đoạn ghi âm trong máy ghi âm tàng hình sang laptop.

Những đoạn ghi âm này có thể trở thành chứng cứ trực tiếp khởi tố nhóm kim chủ kia. Những tên kia không chỉ lợi dụng những vụ cướp bóc của Khương Khoa để kiếm lời, mà bản thân bọn chúng còn liên quan đến nhiều vụ án mạng, dính líu đến các hoạt động phi pháp khác. Những tên này đều là khối u ác tính giấu mình trong chỗ tối của xã hội, nhất định phải tiếp nhận chế tài mà bọn chúng đáng phải nhận.

Có điều, để giảm bớt nguy cơ bại lộ, Triệu Ngọc vẫn xóa một bộ phận ghi âm đi, trong đó phần lớn đều là những lời mà hắn nói khi trong lốt của Khương Khoa. Phải biết là sau khi Khương Khoa tỉnh lại, hắn ta chắc chắn sẽ không thừa nhận chuyện đã xảy ra trong hộp đêm cùng những lời “mình” đã nói. Cho nên, Triệu Ngọc vẫn phải tận lực biên tập lại.

Sau khi hắn gửi bản ghi âm cuối cùng cho Lý Lạc Vân, chuyện ổ trộm cướp Khương Khoa và nhóm kim chủ xem như có thể kết thúc, hiện tại, cuối cùng hắn đã có thể chuyên tâm điều tra trận hỏa hoạn tại chuồng bò.

Trận hỏa hoạn này vô cùng kỳ lạ, nó chẳng những thiêu hủy một lượng chứng cứ lớn mà còn đốt đứt mạch suy nghĩ của Triệu Ngọc! Bây giờ, Dư Phù Sinh vừa xuất hiện đã tử vong, không thể nghi ngờ rằng đã khiến vụ án vốn đã loạn, nay lại càng loạn hơn nữa. Tất cả nghi vấn trong đầu Triệu Ngọc đã chồng chất thành bậc thang, chắc có thể lên tận trời rồi!

Những vụ kỳ lạ thì năm nào cũng có, nhưng vụ án của Ô Phương Phương lại kỳ dị đến cực điểm. Triệu Ngọc thậm chí còn nghi ngờ rằng tất cả những thứ này đều là quẻ nghịch thiên “Khôn Càn” đang quấy phá, hắn không chỉ một lần nghĩ tới, nếu lúc ấy mình không chọn trở mặt với Khương Khoa. Có khi nào, quẻ “Khôn Càn” đã sớm kết thúc, sẽ không gây ra động tĩnh lớn như vậy?

Không!

Hắn nhanh chóng đưa ra đáp án phủ định, quẻ văn tất nhiên quan trọng, nhưng các vụ án phạm tội kinh thiên động địa này lại đều là sự thật. Mặc dù không dễ hiểu nhưng trong đó tất có nguyên nhân!

Cho nên... Triệu Ngọc cẩn thận nhớ lại mấy ngày chơi bạt mạng vừa qua, hắn càng cảm thấy kế hoạch cải trang thành Khương Khoa của mình không phải là sai lầm! Bởi vì... Nếu như dựa theo mạch suy nghĩ bình thường mà nói, trận hỏa hoạn kia bị người ta lập mưu kế từ sớm, vậy thì căn bản không thể tránh né được! Nếu như không phải mình biến thành Khương Khoa, chỉ sợ cuối cùng ngay cả sự tồn tại của Dư Phù Sinh cũng không biết được!

Thử nghĩ xem, nếu như Triệu Ngọc không xâm nhập hang hổ và chạy trốn trong lửa, thì trận hỏa hoạn tại chuồng bò này rất có thể sẽ bị định hình như một sự cố hỏa hoạn bình thường. Từ đây, không ai đi điều tra sâu làm gì cả...

Mặt khác, nếu như không phải Triệu Ngọc cải trang thành Khương Khoa, hắn cũng không thể xâm nhập vào ổ trộm cướp, lấy được nhiều chứng cứ như vậy được. Cho dù những chứng cứ kia có khả năng không liên quan gì đến người thần bí, nhưng tối thiểu vẫn giúp quá trình phá án trong tương lai có chút tiến bộ...

Qua các điểm trên, cho thấy Triệu Ngọc tuyệt đối không hối hận về quyết định cải trang của mình, đó là phản ứng cực đoan mà hắn làm khi ở trong tình huống cực đoan, chỉ là có điều, sự việc cuối cùng lại nằm ngoài dự đoán của hắn, không thu được hiệu quả như mong muốn thôi! Hơn nữa, bản thân hắn cũng thật sự là hơi xui xẻo!

Phù phù…

Sau khi quẻ “Khôn Càn” kết thúc, Triệu Ngọc dường như bị ám ảnh, tới tận bây giờ mà vẫn không dám mở thêm quẻ mới. Nhưng mà hắn biết, quẻ văn thì nhất định phải mở. Hiện tại đã là thời khắc mấu chốt, người thần bí rõ ràng đã để lộ hai lỗ thủng rất lớn, một là gã không biết Triệu Ngọc không chết, một cái khác chính là không biết Khương Khoa còn ở trên nhân thế!

Cho nên, hiện giờ chính là cơ hội phá án tuyệt hảo, nếu như có thể nắm chắc thật tốt, nói không chừng, chân tướng lập tức sẽ bị điều tra rõ ràng!

Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc mới mở giao diện hệ thống ra, định mở một quẻ.

Nhưng mà, khi hắn sắp click vào nút mở quẻ thì chợt phát hiện ra toàn bộ khu vực mở quẻ bị phủ một tầng màu xám trong, rõ ràng ảm đạm hơn các khu vực khác.

Kết quả, sau khi nhấn vào, hệ thống lập tức phát ra khung tin tức nhắc nhở Triệu Ngọc rằng hệ thống quẻ đang trong thời gian cooldown, sau 70 giờ mới có thể khôi phục!

Mẹ nó...

Đây là lần đầu tiên Triệu Ngọc gặp phải tình huống vi diệu như vậy! Sao thế? Chẳng lẽ... Hệ thống này cũng bị quẻ “Khôn Càn” làm cho mệt mỏi quá mức hay sao? Tại sao còn phải cooldown?

70 giờ đấy! Nếu như phải chờ mày khôi phục, dưa leo đồ ăn chẳng phải đều lạnh hết cả rồi sao?

Mệt mỏi quá...

Lúc đầu, không có phó bản Kỳ Ngộ, hắn đã cảm thấy khuyết thiếu cái gì đó rồi, thế mà hiện tại ngay cả quẻ cũng không thể mở được, hoàn toàn đã đả kích Triệu Ngọc rất nặng nề.

Nhưng không sao, thông qua quá trình tôi luyện từ vụ án ác ma, Triệu Ngọc đã hình thành sự tự tin rất mạnh mẽ. Cho dù hệ thống Kỳ Ngộ không giúp được gì, hắn vẫn cảm thấy khoảng cách để đào ra chân tướng đã không còn xa!

Thế là, sau khi gửi bản ghi âm, Triệu Ngọc mở ra vài tấm bảng trắng mà Miêu Anh mang tới, bắt đầu viết phân tích vụ án theo thói quen, ghi chép từng manh mối mới nhất mà mình lấy được lên đó.

Lần này, ngoài Ô Phương Phương, Thạch Hải, Dương Trạch Bưu hay là đoàn người Khương Khoa ra, phía trên còn thêm một cái tên Dư Phù Sinh nữa. Phải biết là, thêm một người đáng nghi, thì sẽ phải thêm một lượng tư liệu lớn, lượng công việc cũng sẽ tăng lên mấy lần.

Nhưng mà đối với những công việc này, Triệu Ngọc đã sớm tập thành thói quen. Đến ban đêm khi Miêu Anh trở về từ Cục Cảnh sát, hắn gần như đã viết kín tấm bảng trắng! Về sau không còn chỗ, thậm chí ngay cả bảng đen trong phòng cũng bị hắn vận dụng! Căn phòng này là phòng học cải tạo, trước sau đều có bảng đen, thậm chí ngay cả phấn viết cũng không thiếu...

“Nào... Anh yêu, cuộc sống về đêm của huyện Cao Lan không phong phú cho lắm, những thứ này đều được mua ở trong siêu thị cả, anh cứ ăn tạm một chút đã!” Miêu Anh mệt mỏi vào nhà, đem một bọc đựng đồ ăn rất to đưa cho Triệu Ngọc.

Giờ phút này đã là mười giờ tối, Triệu Ngọc dường như đã không ăn gì trong suốt một ngày, nhưng đến hiện giờ, hắn vẫn chưa cảm thấy đói.

.

Thứ hiện tại hắn quan tâm nhất chính là tiến triển vụ án, còn chưa tiếp nhận túi đồ ăn mà hắn đã không dằn nổi, vội vã hỏi luôn: “Miêu Miêu... Thế nào rồi? Có tra được thứ gì không?”

“Anh yêu, anh ăn trước đã, đừng để mình bị đói!” Miêu Anh đầu tiên là nhét túi đồ vào tay của Triệu Ngọc, sau đó lộ ra vẻ mặt phức tạp: “Liên quan tới vụ án... Ài!”

“Hả?” Triệu Ngọc giật mình, vội vàng buông cái túi xuống, hỏi: “Thế nào rồi? Rốt cuộc đã tra được cái gì rồi?”

“Anh đừng có gấp, nhiều lắm, một câu hai câu cũng không thể nói rõ ràng được đâu!” Miêu Anh ra hiệu Triệu Ngọc ngồi xuống, sau đó lấy điện thoại di động của mình ra: “Thế này đi, anh nghe cái này trước đã, nghe giọng nói này...”

Dứt lời, Miêu Anh mở ra một đoạn ghi âm trong điện thoại. Kết quả, một giọng nói trầm thấp khàn khàn, có vẻ già nua thình lình truyền ra từ trong điện thoại di động.

“Mẹ nó!” Triệu Ngọc vừa định ngồi xuống thì lại bỗng nhiên bật dậy, khuôn mặt tràn đầy vẻ kinh hãi: “Cái này... Cái này cái này cái này... Đây chính là giọng của người thần bí! Anh con mẹ nó cũng không quên được, người gọi điện thoại cho anh trong trại tạm giam Diệu Danh chính là cái giọng này! Miêu Anh... Cái này... Từ đâu tới?”

Ai ngờ, dường như Miêu Anh đã sớm đoán trước được, rõ ràng bình tĩnh hơn nhiều so với Triệu Ngọc: “Đoạn ghi âm này được lấy từ trong phòng nồi hơi bên cạnh tiệm bánh ngọt, nơi mà anh đánh nhau với lính đặc công Hồng Bát hồi trước!”

“À...” Lúc này Triệu Ngọc mới bình tĩnh trở lại: “Nói như vậy, tức là đoạn ghi âm này chính là của Dư Phù Sinh?”

“Đúng thế!” Miêu Anh nói: “Mấy người Ngô Sương kia đã chứng minh rồi! Tại thời điểm đội trưởng Khúc bị hại, Dư Phù Sinh vẫn luôn liên lạc điện thoại với bọn họ, cho nên sẽ không nghe lầm đâu! Hơn nữa, những người Hồng Bát kia cũng từng nghe nói Dư Phù Sinh có căn cứ bí mật tại Mông Hương, nhưng không ai biết vị trí cụ thể.”

“Nói như vậy...” Triệu Ngọc nghiêm túc nhíu mày: “Dư Phù Sinh... thật sự chính là người thần bí?”

“Ừm...” Miêu Anh vẫn có vẻ phức tạp khó hiểu, cô tắt đoạn ghi âm đi, sau đó lần lượt đưa ra rất nhiều ảnh chụp: “Đây, anh xem thật kĩ những vật này đi, dùng cách nói của anh, tức là lần này... Chúng ta lại chơi lớn rồi!!!”

“Ồ...” Ai ngờ, sau khi nghe thấy thế, Triệu Ngọc ngược lại chỉ bình tĩnh, thờ ơ nói một câu: “Không sao, anh đã quen rồi!!!”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.