Trước kia, sau mỗi lần Triệu Ngọc suy nghĩ quá độ thì đều mơ thấy một vài cơn ác mộng kỳ lạ quái đản, nhưng lần này lại không giống thế, cả một đêm, hắn chỉ mơ thấy một giấc mộng, đó là hệ thống của mình thực sự biến mất không thấy đâu nữa. Hệ thống Kỳ Ngộ ngay cả ống tay áo cũng không vung lên, cứ thế rời khỏi hắn…
Trong giấc mơ, Triệu Ngọc cũng không nói rõ được mình có cảm nhận gì, không nỡ, đau lòng, chết lặng hay là dửng dưng, mãi đến khi sắp tỉnh giấc, hắn mới vội la lớn một tiếng: “Ít nhất thì mày phải đợi tao phá được vụ án này đã chứ?”
“Này… Triệu Ngọc… Triệu Ngọc… Anh không sao chứ?” Giây tiếp theo, Triệu Ngọc bỗng nghe thấy tiếng gọi to của Miêu Anh, lúc này mới từ từ mở mắt ra.
Lúc này, trời đã sáng choang, còn hắn thì sốt ruột đến độ toát đầy mồ hôi.
“Anh… không phải là bị bệnh rồi đấy chứ?” Miêu Anh ân cần sờ trán Triệu Ngọc, lo lắng nói: “Chỉ tại em, hôm qua mệt quá, không chăm sóc cho anh! Nhưng mà anh cũng vậy, trời lạnh thế này, sao anh không đắp chăn? Làm vậy đâu phù hợp với phong cách của anh nhỉ?”
“Hả?” Triệu Ngọc dụi dụi đôi mắt buồn ngủ lim dim, nghiêm trang nói: “Anh thấy em ngủ ngon đến thế, sao nỡ giày vò em chứ? Hơn nữa, Triệu Ngọc anh là một người chính trực! Ha ha…”
“Ngốc nghếch!” Miêu Anh giúp Triệu Ngọc lau mồ hôi, nhưng bất ngờ nhìn thấy vết bỏng trên tay Triệu Ngọc, lập tức hoảng sợ: “Ơ kìa! Sao lại bị thương nghiêm trọng thế này!?”
Miêu Anh nhanh tay nhanh mắt, Triệu Ngọc muốn che lại thì đã muộn rồi.
“Anh giỏi lắm, sao không nói gì với em?” Nhìn thấy vết bỏng của Triệu Ngọc, Miêu Anh lộ rõ vẻ lo lắng: “Vết bỏng này… vết bỏng này… phải đi khám bác sĩ, phải xử lý ngay mới được!”
“Không sao, chỉ bỏng một chút thôi mà!” Triệu Ngọc thờ ơ nói: “Anh đã thoa thuốc trị bỏng rồi!”
“Anh…” Miêu Anh đột nhiên hiểu ra điều gì, vội giơ tay túm lấy áo Triệu Ngọc, Triệu Ngọc đau đến mức giật mình một cái.
“À… Chả trách anh không đắp chăn!” Miêu Anh lập tức rơi nước mắt: “Anh nhịn giỏi đấy nhỉ!? Mau lên, cởi quần áo ra!”
“Không cần… Thực sự không cần đâu…” Triệu Ngọc vội xua tay, nhưng tiểu thư Miêu sao có thể bằng lòng bỏ qua được, lập tức cởi áo Triệu Ngọc ra…
Nửa tiếng sau, Miêu Anh xử lý toàn bộ vết bỏng trên người Triệu Ngọc, chỗ nên thoa thuốc thì thoa thuốc, chỗ nên tiêu độc thì tiêu độc, chỗ nên băng thì băng. Nhưng mà, tuy không ít vết bỏng nhưng ngoài phần vai ra, những nơi khác đều không nghiêm trọng. Cho nên Miêu Anh không cố chấp muốn đưa Triệu Ngọc vào bệnh viên.
“Tên ngốc này, sao tối hôm qua không nói? Giờ là lúc để thể hiện sao?” Miêu Anh vừa mặc áo cho Triệu Ngọc vừa trách móc.
“Nếu bị viêm thì phải làm sao đây? Xin anh đấy đại ca, có chuyện gì thì phải nói cho em biết được không…”
Nghe Miêu Anh trách móc và lải nhải, tuy Triệu Ngọc đau rát vì vết bỏng, nhưng trong lòng lại cảm thấy ngập tràn hạnh phúc, vội ôm chầm lấy tiểu thư Miêu, hung hăng hôn lên gò má cô: “Miêu Miêu à, có em thật tốt, thực sự là phúc phận tu luyện ba đời của Triệu Ngọc này mà!”
“Hừ! Biết thì tốt.” Miêu Anh hờn dỗi trách móc: “Anh làm ơn sau này lúc đùa giỡn với tính mạng của mình thì hãy nghĩ đến cảm nhận của em đi…”
“Nói đến cảm nhận…” Triệu Ngọc không biết xấu hổ mà nói: “Anh chỉ muốn chui vào một ổ chăn với em, để bù lại cảm xúc mạnh mẽ bị lỡ mất đêm qua thôi... Ôi chao…”
Miêu Anh vươn một ngón tay ra sức cốc đầu Triệu Ngọc, Triệu Ngọc lập tức đau đến mức há miệng nhe răng.
“Không biết giờ là lúc nào à?” Miêu Anh mặc áo khoác, chỉ ra cửa sổ và nói: “Hôm nay em còn phải đến hiện trường hỏa hoạn, buổi trưa… hay là buổi trưa tiện thể mang chút canh cho anh, bồi bổ sức khỏe nhé?”
“Không cần đâu…” Triệu Ngọc đeo khẩu trang và kính râm đã chuẩn bị từ trước, sau đó đội mũ của chiếc áo lông lên và nói: “Hôm nay, anh phải đi cùng em, tối hôm qua, anh đã suy nghĩ rồi, đám cháy lớn lúc đó ảnh hưởng nhiều đến sự phán đoán của anh, anh phải quay lại tìm linh cảm!”
“Này! Anh nghiêm túc đấy à?” Hai tay Miêu Anh chống nạnh: “Anh có biết là một cái linh cảm của anh có thể khiến em ngồi tù không? Bây giờ anh là tội phạm truy nã, nếu mà bị người khác nhìn thấy…”
“Được rồi, đừng nói nhiều nữa! Em đã đắp chung cái chăn với tội phạm truy nã rồi, còn nói mấy thứ vô dụng này làm gì nữa…” Nói xong, Triệu Ngọc lấy đồ của mình, không quan tâm Miêu Anh có đồng ý hay không, mở thẳng cửa mà đi lên xe.
Miêu Anh cũng hết cách, đành phải ra ngoài lái xe.
Thực ra, cho dù Triệu Ngọc không thể lộ diện, nhưng vẫn chưa đến mức là tội phạm truy nã. Do thân phận của hắn đặc thù, hơn nữa còn bị rơi từ cầu sông Hồng Minh xuống, đến giờ vẫn chưa rõ sống chết, cho nên ngay cả văn thư kiểm tra nội bộ, Tổng cục Hình sự cũng không phát.
Cho nên, chỉ cần không bị người quen nhìn thấy thì Triệu Ngọc hoàn toàn không cần cố ý né tránh.
Trên đường đi đến hiện trường xảy ra vụ án, hắn thậm chí còn hào hứng ăn một bát súp dê với Miêu Anh. Vào buổi sớm rét lạnh thế này, dường như không có thứ gì hợp khẩu vị và sảng khoái hơn món súp dê cả.
Sau khi ăn xong, Triệu Ngọc liền cảm thấy tinh thần sung mãn, sức lực được khôi phục lại. Mấy ngày nay, hắn đã phải chịu nhiều sự đày đọa của quẻ “Khôn Càn”, mỗi ngày đều trôi qua đầy sóng gió hãi hùng, càng ngày càng điên cuồng.
Bây giờ, tuy vụ án vẫn chưa kết thúc, nhưng áp lực trong lòng Triệu Ngọc rõ ràng đã nhẹ hơn trước. Hơn nữa, bây giờ đã có Miêu Anh bên cạnh lại càng làm tăng thêm lòng tin của hắn.
Trang trại bốc cháy cách nơi ở của Triệu Ngọc rất gần, chưa đến vài phút, Miêu Anh đã lái xe đến hiện trường.
Do vụ án này thu hút sự quan tâm của cảnh sát cấp cao, cho dù là sáng sớm nhưng nơi này vẫn có không ít nhân viên công tác tập trung.
Đã đến lúc này, Triệu Ngọc không thể lấy thân mạo hiểm được nữa, hắn đã bước ra khỏi chiếc xe jeep của Miêu Anh từ lâu, đi bộ một vòng quanh hiện trường hỏa hoạn, sau đó mới nghênh ngang đóng giả thành một người qua đường trong đám đông hóng hớt, bắt đầu chăm chú quan sát.
Trận cháy lớn gần như thiêu rụi cả trang trại thành bình địa, tất cả công trình kiến trúc đều sụp đổ, không thứ gì may mắn thoát khỏi.
Mà trung tâm vụ cháy, cũng chính là căn cứ bí mật của bọn người Dư Phù Sinh, càng bị đốt thành tro bụi. Từ góc độ của Triệu Ngọc thì chỉ có thể nhìn thấy một mảng đen như than rất ghê người. Dưới tình huống như vậy, thực sự rất khó lấy được chứng cứ có hiệu quả.
Nhưng ngay cả khi chỉ còn 0,01% cơ hội, nhân viên giám định vẫn không bỏ cuộc. Lúc này, vài nhân viên thu thập khoác trên người chiếc áo blouse trắng vẫn đang nghiêm túc tìm kiếm manh mối trong đó.
Triệu Ngọc nhìn thấy Miêu Anh đến gần và bắt chuyện với các viên cảnh sát hình sự phụ trách của địa phương và nhân viên của đội pháp y Cao, chắc là đang hỏi thăm tình hình.
Triệu Ngọc không nhìn tiếp nữa mà chuyển tầm nhìn sang cảnh vật xung quanh. Sở dĩ hắn phải mạo hiểm đến hiện trường xem xét là vì có một ý nghĩ nảy ra trong đầu hắn.
Hắn cho rằng lúc bén lửa, tên phóng hỏa đó chắc chắn đang ở gần đây!
Bởi vì, dựa vào từng chi tiết nhỏ của vụ hỏa hoạn, ta có thể thấy trận cháy lớn này đã được dày công dựng nên! Mục đích của gã, ngoài ý định hủy thi diệt tích ra, gã còn muốn thiêu chết Khương Khoa, Dư Thuận Phong và Đồ Lặc Khải! Cho nên, trận cháy lớn nghiêm trọng như thế, gã dù thế nào cũng phải tận mắt nhìn ngọn lửa cháy lớn lên, còn phải xác nhận không có người sống sót mới đúng chứ?
Nhưng thông qua máy dò xét, Triệu Ngọc biết được toàn bộ camera của trang trại lúc đó đều đã tắt, nếu như tên phóng hỏa muốn xem rõ ràng tình hình thì gã chỉ có thể ở hiện trường và lặng lẽ thăm dò mới được.
Vậy thì... gã thực sự ở hiện trường sao? Ở ngay trong đám đông đang xúm lại này?
Không...
Triệu Ngọc nghĩ, tên phóng hỏa có thể xử lý Dư Phù Sinh thì tuyệt đối không phải hạng bình thường, nhất định là gã biết ở lại hiện trường là hành động không sáng suốt.
Nhưng không đợi ngọn lửa bốc cháy đã đi mất, hắn cũng đâu yên tâm được?
Như vậy thì...
Triệu Ngọc liếc nhìn cảnh vật xung quanh một vòng, đột nhiên, gò đất xa xa lọt vào tầm mắt của hắn.
Gò đất đó cao hơn những nơi khác, hơn nữa còn đối diện ngay cửa chính của trang trại, nếu như... tên phóng hỏa dùng kính viễn vọng thì nơi đó lại chính là một nơi an toàn, vừa là nơi thuận tiện để theo dõi!
Nghĩ đến đây, một cảnh tượng sống động dường như hiện ra trước mặt Triệu Ngọc:
Khi Dư Thuận Phong và người câm Đồ Lặc Khải đưa Triệu Ngọc lúc ấy là Khương Khoa đến trang trại, tên phóng hỏa đã đứng trên gò đất, dùng kính viễn vọng nhìn họ bước vào cái bẫy do mình thiết kế...
Mà sau khi ngọn lửa lớn bốc lên, vẻ hả hê đen tối xẹt qua trên khuôn mặt gã...