“Vụ huyết án ở hợp tác xã nông nghiệp?” Trình Lăng Phỉ lặp lại, biểu cảm lạnh nhạt và đầy nghi vấn nói: “Câu hỏi của cô thật kỳ lạ nhỉ? Sinh hoạt đời tư của một người có vấn đề hay không thì có liên quan gì tới thời gian nhỉ?”
“Tôi muốn cô gợi nhớ lại kỷ niệm.” Miêu Anh giải thích: “Trong thời gian đó, cô có ở cùng với Ô Phương Phương hay không? Cô có biết Ô Phương Phương đã tiếp xúc với ai hay không?”
“Ừm..” Trình Lăng Phỉ suy nghĩ một hồi mới trả lời: “Khi đó quan hệ giữa tôi và A Phương còn chưa nảy sinh mâu thuẫn, thế nhưng... Tôi gấp rút hoàn thành việc học, còn A Phương thì bị điều động tới một tổ điều tra nhỏ, đi điều tra vụ án! Trong một khoảng thời gian rất dài tôi và cô ta không gặp mặt nhau! Cho nên tôi không biết cô ta đã tiếp xúc với ai?”
“Lúc đó, Ô Phương Phương và Thạch Hải đã bắt đầu mối quan hệ yêu đương chưa?” Miêu Anh lại hỏi: “Khoảng thời gian đó Thạch Hải đi đào tạo ở trường cảnh sát của tỉnh, sinh hoạt đời tư của Ô Phương Phương... Ừm... Cô ta có thích đi tới quán bar, có bạn bè ở quán bar, hay... Cô ta có nghiện rượu hay nghiện thuốc hay không?”
“Không phải chứ? Các cô... Sao có thể nghĩ như vậy chứ?” Trình Lăng Phỉ bất ngờ nói: “Đừng thấy tính cách của A Phương như vậy, nhưng cuộc sống đời tư tuyệt đối không xảy ra vấn đề đâu! Lúc đó tuy anh Thạch Hải không ở huyện Cao Lan nhưng bọn họ đã bắt đầu mối quan hệ yêu đương! Cô ta yêu Thạch Hải như vậy thì làm sao có thể không giữ mình trong sạch chứ?”
“Hơn nữa... trong khoảng thời gian đó, A Phương cả ngày lẫn đêm đều điều tra vụ án làm gì có thời gian đi bar? Lúc trước cô ta còn không uống rượu chứ đừng nói là nghiện thuốc, cô ta là một cảnh sát tốt đó!”
“Vậy... bình thường cô ta thích ở cùng…”
Ai ngờ Miêu Anh còn chưa nói xong thì Trình Lăng Phỉ bỗng nhiên kích động ngắt lời của cô: “Cô cảnh sát, tôi cảm thấy câu hỏi của cô hình như không đúng lắm? Không... Không phải A Phương đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?”
“...” Miêu Anh im lặng.
“Cảnh sát, xin cô hãy tin tưởng tôi! Từ nhỏ đến lớn, con người A Phương đều rất mạnh mẽ cũng rất nóng nảy! Nhưng mà..” Trình Lăng Phỉ hơi kích động nói: “Cô ta thật sự là một người tốt, cô ta tuyệt đối sẽ không làm chuyện phạm pháp hay làm loạn kỷ cương đâu, xin mọi người nhất định phải điều tra rõ ràng!”
“Được... Được...” Miêu Anh vừa cân nhắc vừa gật đầu: “Nếu như vậy... Tạm thời tôi xin phép về trước, nếu như cô có thể nhớ lại chuyện gì đó... thì thông báo cho tôi biết!”
Nói xong Miêu Anh đưa tấm danh thiếp có ghi số điện thoại của mình cho cô ta.
“Tốt quá, thật vinh dự khi được hợp tác với cảnh sát!” Trình Lăng Phỉ lịch sự nhận lấy tấm danh thiếp.
Miêu Anh đứng dậy, liếc nhìn sơ qua toàn cảnh trong phòng khách, chẳng những không có ý định rời đi mà ngược lại ánh mắt dừng lại ở cây đàn cello.
“Ừm... Cô Trình à!” Sau khi suy nghĩ, Miêu Anh ngượng ngùng nói: “Nói ra thì thật sự hơi mạo muội. Nhưng mà... Theo như tôi được biết, hình như cô vẫn còn độc thân chưa từng kết hôn phải không? Vậy đứa bé vừa rồi...”
Nghe được lời này, Trình Lăng Phỉ vừa mới đứng dậy bỗng dưng sững lại, sắc mặt của cô ta trở nên trầm lặng như nước, ánh mắt cũng lộ ra tia sáng khác thường.
“Thật ngại quá!” Miêu Anh giả vờ thành khẩn nói: “Cái này đều là bệnh nghề nghiệp của người làm cảnh sát chúng tôi! Tuy rất thất lễ nhưng... hy vọng cô có thể trả lời thành thật!”
“Ừm..” Trình Lăng Phỉ nhẹ nhàng thở dài trầm ngâm một hồi, sắc mặt lạnh lùng, nói: “Cô cảnh sát này, tôi biết nếu như cô đã hỏi vậy thì cho dù tôi không trả lời, bên cô vẫn có biện pháp để biết được.
“Được rồi, tôi có thể nói cho cô biết, nhưng mà… hy vọng cô có thể tuân thủ đạo đức nghề nghiệp của mình không được tiết lộ chuyện riêng của tôi ra ngoài được không? Tuy tôi không phải là người nổi tiếng trong công chúng gì nhưng chuyện xấu hổ này tôi không muốn cho bên ngoài biết được... Cô hiểu chứ?”
“Chuyện này đương nhiên không thành vấn đề!” Miêu Anh gật đầu đồng ý.
“Được rồi!” Trình Lăng Phỉ chỉ lên lầu: “Cha của đứa nhỏ đang ở trên lầu! Nhưng mà... Anh ấy đang bị bệnh! Do nhiều nguyên nhân mà hôn lễ năm đó của chúng tôi không được tổ chức! Cho nên chúng tôi chỉ có thể tạm thời ở như vậy...”
“Hử?” Miêu Anh ngạc nhiên: “Tôi không hiểu lắm dựa vào thực lực của cô Trình đây thì có việc gì có thể ngăn cản được hôn lễ của cô chứ?”
“Cô cảnh sát cứ nói đùa, cô chưa từng nghe nói qua trên thế gian này có rất nhiều chuyện không thể giải quyết bằng tiền bạc hay sao?” Lúc này, Trình Lăng Phỉ giống như đã đưa ra quyết định quan trọng, trút được gánh nặng mà chỉ lên trên lầu rồi nói: “Nếu không thì cô lên phòng ngủ của tôi xem đi, cô sẽ hiểu được tất cả thôi!
“Cha đứa nhỏ... Quả thật bệnh rất nặng, không thể ra gặp khách được.”
“À... Đúng rồi, trong phòng ngủ của tôi còn có một vài tấm ảnh cũ. Trong đó có vài tấm tôi chụp cùng với A Phương khi tham gia buổi gặp mặt, đúng vào lúc mà cô nói tới. Trong tấm ảnh có rất nhiều người chụp cùng, không biết có thể giúp được cho cô không?”
“Hử?” Ánh mắt Miêu Anh sáng lên, liền gật đầu đồng ý: “Vậy thì làm phiền cô Trình rồi!”
“Mời đi bên này.” Trình Lăng Phỉ đi tới dưới cầu thang, đưa tay mời Miêu Anh lên lầu.
Lúc này tuy rằng Miêu Anh không phát hiện ra bất kỳ nguy hiểm nào nhưng vẫn vô cùng cảnh giác, tay của cô luôn đặt trên bao súng, để có thể rút súng ra bất cứ lúc nào.
Sau khi nhìn thấy Trình Lăng Phỉ đưa tay mời lên lầu, cô lập tức dừng chân lại khách sáo để cho Trình Lăng Phỉ lên lầu trước dẫn đường.
Trình Lăng Phỉ không có sự bất thường nào, bước chân nhẹ nhàng uyển chuyển dẫn Miêu Anh lên lầu.
Cầu thang kiểu xoáy nối với hành lang ở trên lầu hai, một bên hành lang có thể nhìn xuống phòng khách, bên còn lại là từng dãy phòng ngủ.
Trình Lăng Phỉ đi không được bao lâu thì dừng lại trước một căn phòng, dùng vân tay để mở cửa.
Lúc cô ta dùng vân tay để mở cửa, Miêu Anh càng cảm thấy nghi ngờ và thêm phần cảnh giác, phòng ngủ của mình tại sao lại phải khóa lại?
Hơn nữa, sau khi Miêu Anh đi vào nhà Trình Lăng Phỉ thì cô cảm thấy có nhiều chỗ không ổn lắm. Nhà của cô ta rất yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi có chút khiến người ta cảm thấy áp lực! Mặc dù có đứa bé đang kéo đàn nhưng giai điệu đó lại là một ca khúc bi thương, khiến cho Miêu Anh thấy không thoải mái...
Hơn nữa, biểu cảm thăng trầm bất định của Trình Lăng Phỉ cũng khiến cho cô cảm thấy bất an, sau khi rất nhiều biểu cảm bình thường xuất hiện trên mặt Trình Lăng Phỉ, gần như tất cả đều thay đổi...
Vì thế, trong giây phút cửa phòng mở ra, Miêu Anh đã lẳng lặng vịn vào cây súng, phòng tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn bất cứ lúc nào.
Cửa chống trộm bằng kim loại sang trọng mở ra với trạng thái không có tiếng động, phía sau cửa là phòng khách màu trắng thuần, dưới đất là màu trắng, vách tường cũng là màu trắng, ngay cả các gia dụng cũng đều là màu trắng!
Nhưng mà trong phòng khách màu trắng không hề ngăn nắp, trên mặt đất đổ đầy các món đồ chơi, trên bàn cũng đang để lung tung các loại đồ ăn vặt và trái cây...
Cạch... Cạch cạch...
Lúc này, Miêu Anh nghe thấy có tiếng lạch cạch liền nhìn theo hướng phát ra tiếng vang đó, cô mới phát hiện thì ra là cậu bé vừa rồi đang ngồi chơi game ở trước máy game. Cậu bé đang đeo tai nghe hết sức chăm chú chơi game, ấn phím trên máy game mạnh đến nỗi phát ra tiếng kêu lạch cạch, nó không hề nhận ra có người mở cửa.
“Mời vào trong!” Trình Lăng Phỉ đi vào phòng khách trước, khách sáo nói: “Thật ngại quá, đang trong thời gian nghỉ Tết nên người làm đều về quê hết rồi! Phòng có hơi lộn xộn…”
Nhìn thấy Trình Lăng Phỉ đi vào trước và đứa bé đang chơi game, Miêu Anh mới cảm thấy hơi yên tâm đi vào bên trong phòng.
“Chồng... Chồng ơi!? Anh đi xuống chút đi, có khách tới!” Trong phòng khách còn có một cầu thang thông lên trên lầu, sau khi Trình Lăng Phỉ gọi xong, trên cầu thang có tiếng kêu rót rét, rõ ràng là có người đang đi xuống lầu.
Không phải chứ?
Miêu Anh thầm nghĩ vừa rồi Trình Lăng Phỉ không phải nói chồng cô ta bị bệnh nặng không thể gặp khách hay sao?
Chuyện này...
Lúc này, khi nhìn thấy người trên lầu sắp xuống đến phòng khách, Trình Lăng Phỉ bỗng nhiên cười nói với Miêu Anh: “Cảnh sát Miêu Anh, bây giờ cô không nên xuất hiện ở huyện Cao Lan đâu nhỉ?!”
“Hả? Gì cơ?” Miêu Anh bị Trình Lăng Phỉ làm cho sửng sốt.
Cùng lúc đó người từ trên lầu đi xuống đã đến trước mặt Miêu Anh.
Miêu Anh ngẩng đầu lên, nhìn thấy đó là một người đàn ông đi chân không, mặc đồ ngủ, cơ thể mập mạp tóc thưa thớt, tuy rằng mặt người này hơi biến dạng do bị sưng nhưng Miêu Anh vẫn có thể nhận ra ngay!
“Hả?!” Miêu Anh hô lên một tiếng, đồng thời rút súng nhắm chuẩn người đàn ông này, lớn tiếng hét lên: “Dương Trạch Bưu?! Đừng cử động!”
Xẹt!
Ai ngờ Miêu Anh vừa mới giơ súng ra thì một luồng điện bỗng nhiên tóe lên trên người cô, Miêu Anh chưa kịp phản ứng gì thì đã bị luồng điện mạnh chích vào khiến cô ngất xỉu trên mặt đất!
Sau khi Miêu Anh ngã xuống đất, Trình Lăng Phỉ mới thả súng chích điện mini trên tay xuống rồi lấy điện thoại di động ra gọi điện.
“Này...” Giọng nói của cô ta lạnh như băng, tràn đầy sự uy nghiêm không thể kháng cự: “Băng à! Chúng ta bị lộ rồi, bây giờ cô sắp xếp trước đi, chúng ta sẽ phải thực hiện... kế hoạch sớm hơn!”