Sau khi cùng các đồng nghiệp cũ uống đã đời, mọi người lại đến quán karaoke quen thuộc trước đây hát hò, hát đến thỏa thê rồi mới nhà ai nấy về.
Thứ nhất do đêm đã khuya, Triệu Ngọc không muốn làm phiền gia đình Khương Đại Phong nghỉ ngơi; thứ hai khăn trải giường trong căn nhà hắn đang thuê đã rất lâu rồi không giặt giũ hoặc phơi nắng, nhất định là hắn sẽ ngủ không thoải mái. Cho nên đêm đó hắn đã không về phố Thuận Phong, mà đi tìm một khách sạn gần đó để qua đêm.
Trong phòng khách, hắn tắm xong thoải mái, gọi điện thoại cho Miêu Anh một lát rồi mới lên giường nghỉ ngơi.
Theo lý mà nói, bây giờ hắn không có việc gì làm, nên có thể đánh một giấc thật ngon mới phải. Nhưng mà hắn nằm trên giường trằn trọc, lăn qua lăn lại không cách nào ngủ được!
Hôm nay, sau khi dạy dỗ Lưu Trường Hổ và Vương Thánh Nghiêu, hắn vốn dĩ định đi gặp người nhà của mình. Nhưng mà do nhà bảo vệ là chuyện cơ mật, cho dù Triệu Ngọc muốn gặp thì cũng phải có sự phê duyệt của cấp trên mới được. Cho nên theo quy trình, sớm nhất cũng phải đến chiều mai hắn mới có thể gặp được người nhà.
Trước đó, Triệu Ngọc đã lên xong kế hoạch, do tập đoàn Trình Lăng Phi đã bị sụp đổ, nên ngày mai hắn sẽ hủy tất cả lệnh bảo vệ để người nhà của mình khôi phục lại tự do. Dù sao thời gian bọn họ được bảo vệ quá lâu rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy thì e là với tính cách của cha mẹ có thể sẽ đổ bệnh mất.
Đương nhiên, Triệu Ngọc sớm đã có sắp xếp, thông qua phương pháp an toàn đáng tin cậy để thuê dàn vệ sĩ chuyên nghiệp, bảo vệ sự an toàn của người nhà mọi lúc mọi nơi.
Phù…
Hắn mở mắt ra, nhìn lên trần nhà tối đen, trong lòng nổi lên nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau.
Hôm nay, tuy hắn đã dùng cách dơ bẩn lấy rượu đổi nước để trừng trị Lưu Trường Hổ và Vương Thánh Nghiêu, nhưng khi hắn nhìn thấy bộ dạng hai người bọn họ gục trên bàn không ngừng nôn mửa, thì trong lòng lại cảm thấy rất tẻ nhạt, thậm chí bắt đầu thấy hối hận vì tất cả những gì mình đã làm trong hôm nay.
Theo lý mà nói, nếu như đổi lại là trước đây, Triệu Ngọc chắc sẽ vô cùng sảng khoái, nhưng lần này sao lại cảm thấy tẻ nhạt thế này? Không lẽ là vì chuyện của Trình Lăng Phi ảnh hưởng đến mình sao? Là duyên cớ của câu oan oan tương báo biết bao giờ mới dứt, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng sao?
Sau khi suy nghĩ nghiêm túc một hồi, Triệu Ngọc cũng đã hiểu ra! Điều tra các nguyên nhân khác, chủ yếu vẫn là vì nguyên nhân đẳng cấp. Bởi vì, qua sự rèn luyện điều tra phá nhiều vụ án lớn như thế, bản thân mình không còn là thần thám lưu manh nói năng ngang ngược như trước nữa. Đồng thời trong quá trình phá án, bản thân không chỉ nâng cao được trình độ, mà còn cả về tâm tính và đẳng cấp.
Nếu như đổi lại trong quá khứ, hắn hận không thể chơi Lưu Trường Hổ và Vương Thánh Nghiêu cho đến chết mới thôi. Nhưng bây giờ hắn thậm chí còn không muốn để ý đến những kẻ tiểu nhân này, cảm thấy việc so tài cao thấp với họ vốn dĩ là đang tự hạ thấp bản thân mình!
Chính vì sân khấu bây giờ đã khác, cho nên mới khiến bản thân cảm thấy tẻ nhạt vô vị…
Sau khi nghĩ thông suốt chuyện này, Triệu Ngọc lại bắt đầu suy nghĩ về kế hoạch tương lai của mình. Hiện giờ, năm vụ án chưa giải quyết chỉ còn lại một vụ án diệt môn ở núi Hoa Vân. Cho nên nhiệm vụ chính tiếp theo dĩ nhiên là đi điều tra phá vụ án này, đặt một dấu chấm tròn kết thúc viên mãn cho sổ bìa da màu vàng, cho năm vụ án chưa được giải quyết.
Thế nhưng, bây giờ không còn giống trước đây nữa, tuy các vị lãnh đạo đều thông cảm cho Triệu Ngọc, ủng hộ Triệu Ngọc, nhưng dù sao hắn cũng đang tiếp nhận đình chỉ công tác trong thời gian ba tháng. Nếu như muốn mở lại vụ án diệt môn ở núi Hoa Vân, hắn vốn không thể có quyền lợi này.
Dĩ nhiên, ngoài Triệu Ngọc ra còn có một người có thể giúp đỡ, đó chính là Miêu Anh. Nếu như Miêu Anh chính thức đi xin phép và thành công, thì Triệu Ngọc có thể làm một chuyên viên đứng phía sau, vẫn có thể tham gia vào vụ án.
Chẳng qua, bây giờ Miêu Anh cũng rất bận rộn! Với tình hình trước mắt có thể thấy, chuyện liên quan đến Trình Lăng Phi cần phải ít nhất từ hai đến ba tháng mới có thể xử lý xong, đến lúc đó mình đã phục chức lâu rồi!
Vậy thì... phải thành thật chờ đợi trong ba tháng sao? Cũng không được, ba tháng sáu vừa đúng ngày đính hôn trọng đại của mình và Miêu Anh. Lúc đó càng không thể phân tâm, không lẽ... phải đợi đến sau khi đính hôn?
Nếu như... tự mình bí mật điều tra trước thì sao?
Không được... Qua các bài học kinh nghiệm trước đây, Triệu Ngọc nhanh chóng gạt bỏ cách nghĩ này. Bây giờ bản thân đang ở nơi đầu sóng ngọn gió, bao nhiêu người đều đang nhắm vào mình, hận không thể tìm được điểm yếu, bản thân quả thực không thích hợp gây thêm chuyện phiền toái nữa.
Nhưng mà... coi như không bí mật điều tra, vậy tìm hiểu một chút tình hình liên quan chắc không sao chứ? Núi Hoa Vân… Núi Hoa Vân cách tỉnh Phúc Lai hơn 2000 cây số, trên kế hoạch diễn thuyết của mình cũng không đi đến nơi này… Vậy thì làm sao mới có thể đi đến nơi xảy ra vụ án đây?
Triệu Ngọc cân nhắc cả buổi, cũng không nghĩ ra được gì, cuối cùng chìm trong mơ hồ đi vào giấc mộng.
Tuy rằng tối qua ngủ rất muộn, nhưng sáng sớm hôm sau, hắn vẫn rời khỏi giường rất sớm, lái xe rời khỏi khách sạn. Tối hôm qua hắn đã nghĩ xong xuôi, sáng nay sẽ đi thăm đội trưởng Kim trước. Dù sao sổ bìa da màu vàng là do ông ta viết, cho nên liên quan đến vụ án chưa được giải quyết cuối cùng này, vẫn là nên thảo luận với đương sự một chút mới được!
Hai chiếc xe của Miêu Anh luôn đậu ở Tần Sơn, kể từ sau khi trở về Tần Sơn, Triệu Ngọc luôn lái chiếc Phaeton kia. Lúc này, khi đang lái chiếc Phaeton đi thẳng đến nơi ở của Kim Chấn Bang thì bỗng dưng hắn nghĩ ra hai chuyện.
Thứ nhất, vị trí hiện tại của hắn cách trường trung học số một Tần Sơn cực kỳ gần, bây giờ vừa đúng là thời gian đi học, hắn có thể đến thăm con gái nuôi Khương Hiểu Tình của mình!
Sau khi Khương Khoa vượt ngục, Triệu Ngọc luôn lo lắng cho con bé, nếu như bây giờ vừa lúc đi ngang qua, sao không tiện thể ghé thăm con bé một chút?
Còn chuyện thứ hai, Triệu Ngọc bỗng nhớ ra đã rất lâu rồi mình không mở quẻ, kể từ khi lần trước hệ thống cooldown, vì lý do bị thương và cơ thể mỏi mệt nên cho đến bây giờ hắn vẫn chưa từng mở quẻ.
Nếu đã vậy, nhân tiện hôm nay chuẩn bị đến thảo luận vụ án diệt môn ở núi Hoa Vân với đội trưởng Kim, tại sao mình không mở một quẻ xem thử nhỉ?
Lỡ như có thể mở ra quẻ “Cấn”, từ đó có thể có được một số manh mối liên quan đến tình hình vụ án vậy chẳng phải tuyệt vời sao?
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc không chút do dự mở ngay hệ thống, hưng phấn mở một quẻ!
Lúc này, Triệu Ngọc tinh thần thoải mái, trong lòng cảm thấy cực kỳ khoan khoái, nhưng đợi đến sau khi mở quẻ ra, cả người hắn thoáng chốc không còn bình tĩnh nữa!
Chỉ thấy trên hệ thống bất thình lình viết hai chữ lớn: Càn Ly!!!
Ôi trời ơi bà nội gấu nhà nó chứ!
Trong phút chốc, Triệu Ngọc cảm thấy trước mắt mình dường như mất đi sự tươi đẹp, hắn oán giận trong lòng, đại ca hệ thống à, không lẽ mày cũng đang đợi thời cơ xuất chiêu sao? Nhiều ngày không mở quẻ mà vừa mới mở quẻ thì mày đã chơi lớn rồi sao? .
Đây... nói lý lẽ thế nào đây?
Quẻ Càn Ly, lại là cái quỷ gì đây?
Triệu Ngọc nhớ lại trước đây, hình như mình vẫn chưa từng gặp tổ hợp kết hợp hai quẻ này.
“Ly” đại diện cho bạn bè và tình bạn, có lúc cũng chỉ là người đàn ông, thậm chí là người đàn ông phạm tội giống như Đậu Tự Lực...
Vậy thì... vì hôm nay mình phải đi gặp đội trưởng Kim, vậy chữ “Ly” này có phải là đại diện cho ông Kim không?
Nhưng mà… “Càn” là quẻ ghép, không lẽ nó dự báo được hôm nay mình đi gặp mặt ông Kim sẽ có chuyện lớn gì xảy ra sao!?
Chậc chậc…
Triệu Ngọc càng nghĩ càng cảm thấy trong lòng không chắc chắn. Lúc này hắn đã nhìn thấy bảng chỉ đường của trường trung học số một Tần Sơn, tự nhủ, cho dù là mở phải quẻ gì, đi thăm con gái nuôi của mình chắc không xảy ra chuyện gì chứ!?
Nghĩ đến đây, hắn liền bẻ tay lái đi về hướng trường trung học số một Tần Sơn...