“Tên nhóc này... Ừm...” Đội trưởng Kim Chấn Bang ngỡ ngàng nhìn bàn cờ, nói: “Sao tôi cảm thấy quân cờ của tôi hình như ít đi mấy con thế nhỉ? Mới nãy rõ ràng còn có hai con pháo, sao lại biến thành một rồi?”
“Trí nhớ của ông sao vậy? Đã bị tôi ăn mất từ lâu rồi!” Triệu Ngọc bĩu môi, chỉ vào bàn cờ mà nói: “Ông đã nhìn thấy chưa, ván này ông lại thua rồi! Nên nộp vũ khí đầu hàng để không bị giết trước khi chưa muộn đi…”
“Đùa gì chứ, quân pháo lên, đá quân xe của cậu!” Lão Kim di chuyển quân cờ, lại nói: “Nhưng... Tiểu Triệu à, chuyện vụ án ở hợp tác xã nông nghiệp cũng coi như là một nhắc nhở dành cho cậu đấy!”
“Tôi cảm thấy, ở mặt này, cậu nên học tập cảnh sát hình sự phá vụ án băm thây ở đập chứa nước! Xem người ta kìa, phá vụ án lớn như vậy mà không hề nói toạc ra câu nào, đến bây giờ, chúng tôi chỉ biết hung thủ là ai chứ không hề biết ai đã bắt được hung thủ! À… Đúng rồi, cậu biết rõ về vụ án đó không?”
“Dĩ nhiên là tôi đã điều tra rồi!” Triệu Ngọc nói: “Người bắt được hung thủ là người của chi đội cảnh sát hình sự thành phố Ôn Tây, nhưng... Nghe nói người phá vụ án đó lại hoàn toàn không phải người trong nội bộ chúng ta, nghe nói là kiểu người có khả năng đặc biệt gì đó!”
“Khả năng đặc biệt? Khả năng đặc biệt gì?” Ông Kim nghi hoặc.
“Ừm... Thấy bảo cái gì mà chạm vào đồ vật người chết từng dùng là có thể tìm được xác người chết thì phải...” Triệu Ngọc lại cầm một quân cờ: “Lão Kim, cẩn thận nhé, tôi lại sắp chiếu tướng rồi!”
“Đùa kiểu gì vậy?” Kim Chấn Bang kinh ngạc nhìn Triệu Ngọc: “Chạm vào đồ vật của người chết là tìm được thi thể, vậy thì làm sao lại có thể bắt được hung thủ? Tổng cục Hình sự các cậu có vẻ không được nghiêm túc lắm thì phải?”
“Cho nên ông coi như là đang nghe chuyện lạ đó đây đi! Tôi cũng chỉ nghe được từ lời đồn thổi thôi.” Triệu Ngọc đặt quân cờ xuống: “Hồ sơ liên quan đến vụ án đó luôn được cục bảo mật niêm phong kín, ngay cả Tổng cục Hình sự chúng tôi cũng không có quyền tra cứu!”
“Ồ... Thế thì đúng rồi!” Ông Kim gật đầu nói: “Hãy chờ xem, rất có thể là vụ án đập chứa nước núi Bạch đó liên quan đến sự kiện quan trọng hoặc nhân vật lớn nào đó, cho nên mới bịa ra một người có khả năng đặc biệt như thế!”
“Tiểu Triệu à, nếu có cơ hội, chi bằng cậu cũng đi điều tra xem sao! Tuy đã tìm được hung thủ nhưng nói không chừng, vụ án ấy còn có bí mật nào đó bên trong đấy!”
“Vậy thì phải xem vận may của tôi rồi!” Triệu Ngọc nói: “Không phải là tôi chưa từng nghĩ qua, nhưng mà muốn có quyền hạn thì ít nhất tôi phải thăng cấp lên cấp bậc tổng cục trưởng mới được! Nhưng… chậc chậc… Ông nói cũng đúng, sau này mà có cơ hội đi Ôn Tây, có thể tôi sẽ đi nghe ngóng thử, để xem người có khả năng đặc biệt đó rốt cuộc là thần thánh phương nào?”
“Dẹp đi, khả năng đặc biệt gì chứ! Chắc chắn đó là hỏa mù do phía chính phủ tung ra.” Đội trưởng Kim nói xong, đột nhiên nặng nề đặt quân cờ xuống: “Ha ha, không ngờ chứ gì, tôi còn có một chiêu mã hậu pháo* nữa! Diệt hết cờ!”
* Mã hậu pháo: Thuật ngữ cờ tướng.
“Chết tiệt!?” Triệu Ngọc nghiêm túc nhìn ván cờ, bản thân đang chiếm ưu thế mà lại bị người ta chiếu tướng, liền thẹn quá hóa giận gạt hết cờ đi, đã thế con xe mã pháo mà hắn lén lấy của người ta bị giấu vào tay áo cũng bị rơi ra: “Không chơi nữa, không chơi nữa! Làm việc chính đi, không nói chuyện phiếm với lão già ông nữa…”
“Chết tiệt, còn dám nói không trộm!?” Lão Kim mắng: “Tên nhóc chơi cờ dở tệ, đúng là mất mặt quá! Dám giở trò nham hiểm với thân già này…”
Lão Kim tức giận, suýt nữa đã ném quân cờ vào Triệu Ngọc, Triệu Ngọc cười xấu xa vài tiếng, lúc này mới rời khỏi công viên, trở về chiếc Phaeton của mình.
Ánh nắng tươi sáng, gió nhẹ mây thưa, những bông hoa tươi tắn không biết tên ở cổng công viên đã nở rộ, màu sắc rực rỡ, thấm vào lòng người…
Phù...
Triệu Ngọc nặng nề thở dài, thực ra, chuyện liên quan đến người có khả năng đặc biệt kia, hắn đã điều tra từ lâu rồi. Ngay từ đầu, hắn cũng chỉ tưởng là lời nói vô căn cứ, do phía cảnh sát thổi phồng lên để che đậy vụ án đập chứa nước.
Nhưng không ngờ, sau khi hắn điều tra xong lại phát hiện người này lại thực sự tồn tại. Người này thực sự chỉ cần chạm vào đồ đạc mà người chết từng dùng trước đây là có thể tìm được thi thể của người chết.
Do vậy, Triệu Ngọc suy đoán rằng hung thủ vụ án đập chứa nước núi Bạch đã băm thây nạn nhân ra.
Vậy có phải bởi vì hung thủ đã để lại thi thể người chết nào đó, hoặc bộ phận trên thi thể, nên mới bị người có khả năng đặc biệt này tìm thấy?
Chậc chậc...
Đúng là thiên hạ rộng lớn, không chuyện lạ nào là không có!
Chính vì hệ thống Kỳ Ngộ trong đầu mình, nên Triệu Ngọc mới càng tin tưởng rằng người có khả năng đặc biệt đó thực sự tồn tại!
Đồng thời, hắn cũng thực sự bùi ngùi nghĩ rằng nếu như người này cũng là một cảnh sát hình sự thì thật ghê gớm! Nhất là những vụ án liên quan đến mất tích, không phải cứ phá hết vụ này sang vụ khác như đang chơi đùa sao? Như vậy thì quá lợi hại!
Hơn nữa, sau này nếu như có cơ hội hợp tác với người này, nói không chừng có thể giúp mình phá án…
Nhưng...
Nhắc đến hệ thống, Triệu Ngọc không khỏi có chút tính toán trong lòng. Cuộc nói chuyện giữa hắn và Lão Kim đã kết thúc, nhưng đâu có gặp phải sự kiện đặc biệt gì?
Không lẽ người mà quẻ “Ly” ám chỉ hoàn toàn không phải ông ấy sao?
Hắn lại nhớ lại quá trình đánh cờ với đội trưởng Kim, hình như không những không có tình huống đặc biệt xảy ra, mà ngay cả mình cũng không hỏi được manh mối mới liên qua đến vụ án diệt môn ở núi Hoa Vân.
Vậy thì... quẻ Càn Ly rốt cuộc đang ám chỉ điều gì?
Có phải là... có vụ án mới xảy ra?
Triệu Ngọc suy nghĩ trong xe mười mấy phút, cảm thấy cứ kéo dài như vậy cũng không có hiệu quả gì, liền dứt khoát khởi động xe, đi đến phòng tập gym của mình!
Thứ nhất, hắn đã rất lâu không gặp đám anh em tóc vàng Chu Dương rồi, nên hắn muốn đi qua chào một tiếng, buổi trưa lại cùng nhau đi ăn gì đó; Thứ hai, những người đó đều là bạn bè cùng giới tính, có khi nào quẻ Càn Ly lại liên quan đến họ?
Quẻ Càn Ly vừa xuất hiện thì sẽ không bình an. Dựa vào sự hiểu biết với quẻ, Triệu Ngọc vẫn cho rằng nếu mình đến phòng tập gym thì sẽ gặp được tình huống đặc biệt gì đó.
Nhưng mà trong phòng tập gym vẫn không xảy ra cuộc kỳ ngộ nào, sau đó, hắn gặp mặt các anh em, ăn bữa cơm, vẫn luôn là cảnh tượng vui vẻ hài hòa, không xảy ra bất kỳ vấn đề nào.
Hiện tại, việc kinh doanh của phòng tập gym vẫn đang ổn định, không có sóng gió gì lớn, đám anh em của Triệu Ngọc đều là người có quy tắc, tuy làm việc không xuất sắc, nhưng tất cả đều cần cù thật thà, nhẫn nhục chịu khó.
Những người này luôn thật lòng biết ơn Triệu Ngọc, nếu như không phải có sự giúp đỡ của Triệu Ngọc, bọn họ bây giờ vẫn là những kẻ lăn lộn khắp hang cùng ngõ hẻm, cho nên mọi người cực kỳ trân trọng cơ hội được làm người lại từ đầu này. Thấy Triệu Ngọc đến, ai nấy đều vui mừng khôn xiết...
Do buổi chiều, Triệu Ngọc còn phải đi đón người nhà nên buổi trưa chỉ đi ăn đơn giản với các anh em, hoàn toàn không uống rượu.
Sau đó, chuyện hắn đi đón người nhà cũng thuận buồm xuôi gió, không xảy ra bất kỳ sai sót gì.
Do đã làm xong báo cáo từ sớm, nên hắn liền đưa cha mẹ về quê. Còn cả nhà anh trai hắn do có con nhỏ đi học nên đã về nhà trước.
Vốn dĩ, dù được phía cảnh sát bảo vệ nhưng hai vợ chồng già có hơi bất mãn. Nhưng Triệu Ngọc lại lừa hai ông bà, nói rằng chỉ cần ở trong ngôi nhà an toàn một ngày thì phía cảnh sát sẽ phát cho họ năm mươi đồng tiền lương, nhưng thực ra, số tiền này là do Triệu Ngọc tự bỏ ra.
Vừa nhìn thấy có tiền lời, hai vợ chồng già như mở cờ trong bụng, hơn mười ngày nay, hai người ăn ngon ngủ ngon, thậm chí còn béo lên vài cân, lúc sắp phải đi, bà cụ còn không muốn đi!
Lúc này, vệ sĩ mà Triệu Ngọc thuê đến cũng phát huy tác dụng. Để mẹ không thấy tiếc tiền, hắn nói dối rằng vệ sĩ là do phía cảnh sát cử đến miễn phí!
Người một nhà sum họp cũng là một chuyện tốt, tối hôm đó, bà cụ gói sủi cảo chúc mừng, cả gia đình hòa thuận ấm áp, vui mừng biết bao…
Buổi tối, Triệu Ngọc vẫn chưa phát hiện ra bất kỳ dấu vết ứng nghiệm nào của quẻ “Càn Ly”. Hắn nằm dài trên giường, cẩn thận thống kê một lượt những việc từng trải qua, phân tích lại lần nữa.
Nếu như chuyện của Khương Hiểu Tình được coi là kỳ ngộ, cùng lắm cũng chỉ là “Khảm” hoặc “Tốn”, nói chuyện với đội trưởng Kim, miễn cưỡng có thể liên quan đến “Cấn”; gặp gỡ đám tóc vàng, có được coi là quẻ “Ly” không?
Còn nữa, hôm nay mình còn được lĩnh một món tiền thưởng mấy chục nghìn tệ, món tiền thưởng này hẳn là do hắn phá được vụ án giết người theo tiểu thuyết. Liên tục sau đó còn có nhiều tiền thưởng vào tài khoản, cho nên cái này có thể tương ứng với quẻ “Đoái”.
Như vậy... quẻ “Càn Ly” lần này phải chăng là một quẻ ghép bình thường, chỉ trôi qua bình an như vậy?
Nhưng khi Triệu Ngọc đợi mãi đến gần 12 giờ đêm, quẻ vẫn hoàn toàn không có ý định kết thúc.
Ôi!
Vậy thì kỳ lạ quá, xem ra quẻ “Càn Ly” vẫn đang tiến hành, có lẽ ngày mai vẫn phải tiếp tục chăng?
Kết quả, ngay vào lúc Triệu Ngọc còn đang nghi hoặc vì cái quẻ kia thì điện thoại của hắn đột nhiên vang lên.
Chết tiệt!
Triệu Ngọc giật mình, đã hơn nửa đêm rồi, là ai vậy?
Tối nay, hắn đã gọi cho Miêu Anh rồi, còn có thể là ai đây?
Mở màn hình ra xem, Triệu Ngọc lập tức ý thức được điều gì đó, nhanh chóng ấn phím nghe.
“Hu... hu hu hu...” Ai ngờ, sau khi vừa được kết nối, tiếng khóc nức nở của một cô gái vang lên trong điện thoại: “Sếp ơi... Hu hu...”
“Lệ Châu, là cô à? Làm sao vậy?” Vừa nghe thấy tiếng nức nở của Thôi Lệ Châu trong điện thoại, Triệu Ngọc vô thức cảm thấy trong lòng căng thẳng.
“Hu hu... Hu hu...” Thôi Lệ Châu khóc lóc thảm thiết: “Sếp ơi... cha tôi, ông ấy… đi rồi!!!”