Làm việc cả đêm, Triệu Ngọc mới được nằm trên ghế sofa bắt đầu ngáy ngủ vào lúc trời gần sáng, Thôi Lệ Châu cũng mệt mỏi không kém, tựa vào vai của Triệu Ngọc ngủ thiếp đi.
Tư thế ngủ của hai người vừa mập mờ, vừa kỳ lạ.
Mặt trời mọc, ánh sáng từ khe hở của ngọn cây rọi xuống, xuyên qua màn cửa sổ bằng lụa chiếu lên mặt Triệu Ngọc. Cơn gió thoang thoảng bên ngoài thổi vào, lá cây xào xạc, ngọn cây cao cao từ đằng xa vang vọng tiếng chim hót.
Chim hót trong trẻo, du dương dịu dàng, càng khiến người buồn ngủ say giấc nồng.
Nhưng mà, giấc mơ ngọt ngào của hai người Triệu Ngọc không duy trì được lâu thì bị tiếng chuông điện thoại đến không đúng lúc đánh vỡ.
“A... anh hùng hỡi, hãy giữ lại mộng đẹp của em…”
Điện thoại của Triệu Ngọc lại vang lên âm thanh quen thuộc.
Hô…
Triệu Ngọc ngáp dài, nhấc cánh tay lên, Thôi Lệ Châu trên vai hắn theo quán tính tụt vào trong lòng hắn.
Ối…
Triệu Ngọc buồn bực đẩy cô ta ra, nhưng không đẩy được.
Ô…
Thôi Lệ Châu thuận thế ôm lấy cổ của Triệu Ngọc tiếp tục ngủ nướng.
Chậc chậc…
Triệu Ngọc chậc lưỡi, xoay người với tay lấy điện thoại, nhưng khoảng cách khá xa. Muốn đứng dậy, nhưng Thôi Lệ Châu đang nằm trong lòng, không thể đứng dậy được.
Bất đắc dĩ, hắn đành phải thể hiện sự mềm dẻo của mình, uốn người uyển chuyển, khó khăn lắm mới có thể với tay lấy được điện thoại.
Do vẫn còn say ngủ, hắn chưa kịp xem điện thoại hiển thị ai gọi đến, liền ấn vào nút nghe ngay lập tức.
“Tiểu Triệu, tôi!” Người trong điện thoại là Trương Cảnh Phong ở Tần Sơn, anh ta vội vàng nói, “Cậu nhờ tôi điều tra mấy người đó, sao không hợp lý cho lắm! Bọn họ… bọn họ đều đã chết hết rồi!”
“Hả? Cái gì!?”
Triệu Ngọc vội vàng ngồi dậy, Thôi Lệ Châu liền thuận thế ngã nhào trên mặt đất, lăn vài vòng dưới đất, rất may có miếng thảm lót khá dày, nếu không chắc cô ta sẽ bị ngã rất nguy hiểm.
“Ối! Anh làm gì vậy…” Thôi cô nương dụi mắt, oán giận nói: “Ngủ một giấc sao lại khó khăn đến thế?”
“Cái gì? Anh… anh nói lại lần nữa xem?”
Triệu Ngọc làm gì còn tâm trạng lo cho Thôi Lệ Châu, hắn hoàn toàn tỉnh ngủ. Trước đó, vì muốn mau chóng điều tra rõ thông tin của những người trên danh sách của Đào Hương, Triệu Ngọc đã gửi vài cái tên cho Trương Cảnh Phong, nhờ anh ta giúp đỡ tìm kiếm.
Sở dĩ hắn lựa chọn Trương Cảnh Phong, một là vì tất cả người trong tổ điều tra đặc biệt đều bận rộn, hắn không nỡ đi quấy rầy Tăng Khả; hai là Trương Cảnh Phong cũng là cao thủ tìm người vô cùng đáng tin.
Lúc đó trời vẫn chưa sáng, Triệu Ngọc chỉ gửi tin tức cho Trương Cảnh Phong, vốn không hề hối thúc anh ta.
Nhưng không ngờ rằng, Trương Cảnh Phong không còn lươn lẹo như trước đây nữa, anh ta vô cùng chuyên nghiệp, không bao lâu sau đã điều tra ra tất cả thông tin mà Triệu Ngọc muốn.
“Thật mà, chết hết rồi!! Hơn nữa…” Trương Cảnh Phong thần thần bí bí nói: “Hình như… có gì đó hơi kỳ lạ?”
“Ừ… bắt đầu từ quý cuối cùng của năm ngoái.” Trương Cảnh Phong đáp lời: “Đến hết năm ngoái, năm người đều chết hết, hơn nữa đều là chết vì bệnh tim!”
“Hả? Vậy…”
Triệu Ngọc nhất thời hiểu được ý của Trương Cảnh Phong, trong thời gian ngắn ngủi như thế này, tất cả năm người đều chết hết, đã không thể dùng chữ trùng hợp để giải thích nữa. Hơn nữa, năm người đều chết vì một loại bệnh, dường như càng có sự kỳ lạ ở đây!
“Cái gì? Ai chết rồi?” Thôi Lệ Châu giờ mới ý thức được chuyện nghiêm trọng, vội vàng dụi mắt, đứng lên từ dưới đất.
“Tiểu Triệu à!” Tâm trạng Trương Cảnh Phong phức tạp nói: “Có phải cậu đang… điều tra vụ án lớn gì hay không? Tuổi tác của năm người này đều không nhỏ, cho nên trên hồ sơ đều ghi là chết do tự nhiên, không hề lập án, cũng không kiểm tra thi thể, v.v… Tôi có xem sơ qua thì phát hiện năm người này không ở chung một thành phố, nghề nghiệp khác nhau, tuổi tác khác nhau, hình như vốn không có quan hệ gì cả?”
“Đệch!”
Triệu Ngọc chửi thầm, hắn ngàn lần cũng không ngờ tới, danh sách của Đào Hương lại liên lụy ra mấy người chết! Năm người trên cùng một danh sách đều chết vì bệnh tim, ở đây rõ ràng là có vấn đề…
“Năm ngoái?” Thôi Lệ Châu nghe được câu nói của Trương Cảnh Phong, thì thào nói: “Ít nhất… không liên quan gì đến cha mình nhỉ? Lúc đó, cha mình đã bị cảnh sát bắt rồi mà!”
“Hả?” Trương Cảnh Phong nghe được lời nói của Thôi Lệ Châu, vội vàng tò mò hỏi: “Tiểu Triệu, ở bên cạnh cậu, không phải đội trưởng Miêu sao?”
“Lão Trương!” Triệu Ngọc vội vàng chuyển sang đề tài khác khác: “Anh đã điều tra thông tin chi tiết của năm người này chưa? Có trùng khớp với thông tin mà tôi đưa cho anh không?”
“Trùng khớp! Trùng khớp!” Trương Cảnh Phong vội vàng đáp: “Đều là những người có học thức, cũng có danh tiếng không nhỏ ở địa phương, đặc biệt là Viên Tuấn Thành - người đứng cuối cùng trong danh sách, trước đây ông ta là viện trưởng viện bảo tàng Đông Bắc, còn là chủ tịch hiệp hội nghiên cứu văn hóa lịch sử Đông Bắc!”
Ồ…
Triệu Ngọc gật đầu, về vấn đề này, Đào Hương đã đánh dấu trên sổ ghi chép.
“Tôi… tôi sẽ gửi toàn bộ thông tin chi tiết của những người khác cho cậu!” Trương Cảnh Phong hơi kích động nói: “Tiểu Triệu à, nếu như cậu cần dùng tôi vào việc gì thì cứ nói ra, mượn tôi qua đó cũng được, đi theo anh em có thịt ăn thịt! Cậu để tôi dính hơi thần thám chút đi!”
“Yên tâm!” Triệu Ngọc thầm nghĩ, hèn gì ông này tích cực đến như vậy, hắn vội vàng cam đoan nói: “Triệu Ngọc tôi mà anh còn không tin tưởng hay sao? Có lợi lộc gì, nhất định sẽ không quên anh em nhà mình! Đợi nhé, nếu như thật sự có việc tôi sẽ yêu cầu chuyển anh qua đây!”
Sau khi cúp điện thoại, Triệu Ngọc trợn mắt nhìn chằm chằm Thôi Lệ Châu, Thôi Lệ Châu cũng không lên tiếng mà nhìn Triệu Ngọc, hai người nhìn nhau trong im lặng, không gian đột nhiên trở nên yên tĩnh.
“Có người…” Một phút đồng hồ sau đó, Thôi Lệ Châu cuối cùng mới lên tiếng: “Có người… cũng đang tìm mấy người đó sao? Tại sao… tất cả đều chết hết vậy?”
“Có lẽ, chính xác mà nói… là có người đang tìm kiếm kho báu!” Triệu Ngọc chau mày nói: “Nếu như năm người có tên trong danh sách đều chết vì mưu sát thì chẳng phải là chuyện tìm kho báu nữa! Chuyện này nghiêm trọng rồi đây, tôi thấy… chúng ta phải xin lập án với bên Tổng cục Hình sự mới được!”
Nói đến đây, Triệu Ngọc lại một lần nữa khó kiềm chế mà nhìn vào hai chữ “Khôn Đoái” trên hệ thống, quẻ bói này thật sự quá chính xác!
Quẻ “Khôn” vừa ra, nhất định sẽ có người chết!
Lần này lại không ngoài tưởng tượng, hơn nữa còn chết đến năm người…
“Nhưng mà… nếu là bệnh tim thì…” Thôi Lệ Châu lắc đầu: “Có khi nào là mưu sát không? Chỉ là tìm kho báu thôi, tại sao còn phải giết người chứ? Năm người này có phải đã biết chuyện gì hay không?”
“Ối! Chết rồi!!” Bỗng dưng, Triệu Ngọc nghiêng ngả lảo đảo chạy đến bên bàn làm việc, mau chóng mở cuốn sổ tay của Đào Hương ra, lật đến trang có danh sách những cái tên.
“Sao… sao vậy hả?” Thôi Lệ Châu tuy đang hỏi Triệu Ngọc, nhưng cô ta cũng đã nhìn ra điều gì đó từ trong sự hoảng loạn của hắn.
“Chúng ta đang điều tra năm người không bị đánh dấu X!” Triệu Ngọc thở hổn hển nói: “Còn những người có đánh dấu X ở trên đây thì sao? Những người này… không phải... cũng…”
“Không phải chứ?” Thôi Lệ Châu cảm thấy rùng mình, cô ta lắc đầu hỏi: “Chẳng lẽ anh định nói tất cả những người trên danh sách đều chết oan chết uổng chứ!? Chuyện… chuyện này… sao lại ra nông nỗi như vậy!?”