Trong phòng họp nọ của Tổng cục Hình sự trung ương – Thủ đô.
Triệu Ngọc và Thôi Lệ Châu đang ngồi trên ghế sofa, Triệu Ngọc nhàn nhã ngồi uống trà, Thôi Lệ Châu thì có vẻ đang lo sợ.
“Sếp!” Thôi Lệ Châu lo lắng nói: “Anh nói bên trên sẽ có thái độ như thế nào hả? Tôi luôn cảm thấy, chuyện này quá đường đột! Chúng ta… chúng ta nên đi điều tra trước, xem thử năm người đó rốt cuộc có phải chết vì bị mưu sát hay không mới đúng chứ? Còn nữa, chuyện về kho báu, bọn họ sẽ nghĩ như thế nào?”
“Thích nghĩ như thế nào thì nghĩ như thế đó!” Triệu Ngọc cũng coi như là cao thủ từng trải qua bao nhiêu chuyện lớn nhỏ, lúc này đây hắn có vẻ an nhàn, thờ ơ lạnh nhạt: “Năm người đó ở tận Đông Bắc, không thể nào đi đi về về như đi chơi chứ? Tiểu Thôi à, cô đừng nghĩ nhiều quá, nếu như bên trên không cho chúng ta đi điều tra, thì trong đó chắc chắn có vấn đề, chúng ta cũng không cần phải làm nhiều chuyện nữa!”
“Nhưng mà… nếu như bên trên để chúng ta điều tra thì sao?” Thôi Lệ Châu trợn to đôi mắt lấp lánh: “Chúng ta điều tra như thế nào?”
“Ha ha…” Triệu Ngọc tiếp tục uống trà, cười nói: “Nếu vậy không phải càng tốt sao? Tôi đang phiền não chuyện báo cáo thuyết trình linh tinh kia đây!”
“Nhưng mà…” Thôi Lệ Châu đặt tay lên ngực nói: “Tôi vẫn cảm thấy, tim đang đập thình thịch, giống như…”
“Được rồi, đừng tự hù dọa mình nữa, có tôi đây, cô sợ cái gì chứ?” Triệu Ngọc ngoài miệng khuyên bảo, nhưng nghĩ đến quẻ “Khôn Đoái” uy lực vô biên, trong lòng không khỏi nổi lên gợn sóng.
Cốc cốc cốc…
Đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên, Sở trưởng Tiêu Quốc Phượng một mình đi vào trong phòng họp.
Trải qua khoảng thời gian tiếp xúc dài như vậy, Triệu Ngọc dường như đã hình thành sự ăn ý với Sở trưởng Tiêu. Sau khi bà ấy đi vào phòng họp, Triệu Ngọc chỉ cần trao đổi ánh mắt với bà ấy đã như hiểu ra điều gì.
“Khụ khụ…” Triệu Ngọc cố tình ho vài tiếng, nói với Thôi Lệ Châu: “Tiểu Thôi, cô đi nhà vệ sinh chút đi!”
Thôi Lệ Châu không ngốc, lập tức hiểu ý của Triệu Ngọc, vội vàng im lặng bước ra khỏi phòng.
“Ài!” Sở trưởng Tiêu để tài liệu lên bàn, nói: “Triệu Ngọc à, tôi thật sự không biết nên nói cậu thế nào mới phải! Kêu cậu nghỉ phép mà cậu cũng không thể yên ổn nghỉ ngơi được sao?”
“Chị à, đừng vòng vo nữa, bên trên rốt cuộc đã nói gì? Nói luôn có được không?” Triệu Ngọc vào thẳng vấn đề.
“Chuyện của kho báu… khó nói lắm!” Sở trưởng Tiêu khó khăn nói: “Tôi đã báo cáo với cấp trên rồi, cuối cùng có thể cho thông tin chính xác hay không, cũng là chuyện chưa biết.”
“Cậu đó, tốt nhất chuẩn bị tâm lý đi, cậu nên biết cho dù chuyện của kho báu có thật đi chăng nữa, cũng không đến lượt Tổng cục Hình sự của chúng ta đi quản đâu! Quốc gia có bộ phận đặc biệt đi xử lý những chuyện có cấp bậc như vậy, chúng ta chỉ cần giao thông tin cho bên họ là được rồi!”
“Hả? Vậy sao?” Triệu Ngọc chau mày: “Vậy nếu như bọn họ lần theo manh mối của chúng ta cung cấp mà tìm được kho báu, vậy tiền thưởng chia làm sao?”
“Làm ơn, cậu để tâm chút đi có được không?” Sở trưởng Tiêu chắp hai tay lại như đang vái: “Đây là manh mối còn chưa được làm rõ ràng, chưa gì cậu đã bắt đầu tính toán rồi sao?”
“Quay lại chủ đề chính đi!” Sở trưởng Tiêu lấy ra một văn kiện trong xấp tài liệu: “Tuy chuyện của kho báu vẫn chưa có kết luận, nhưng mà, vụ án mưu sát thì vẫn do chúng ta phụ trách. Nếu như… chuyện này có liên quan đến vụ án mạng, bên trên quyết định vẫn để cậu toàn quyền phụ trách!”
“Ừ… vậy là đúng rồi!” Triệu Ngọc nhận lấy văn kiện, hỏi: “Vậy kỳ nghỉ phép của tôi, báo cáo thuyết trình của tôi, còn tổ điều tra đặc biệt của tôi thì xử lý làm sao?”
“Nghỉ phép tạm thời hủy đi, báo cáo thuyết trình tạm thời hoãn lại, nhưng mà… tổ điều tra đặc biệt của cậu bây giờ thì không thể cho cậu được!” Sở trưởng Tiêu nói: “Cậu biết vụ án ở huyện Cao Lan không phải chuyện nhỏ, phó tổ trưởng Miêu Anh đã dẫn tổ điều tra đặc biệt của cậu đi làm việc rồi, lúc này đây, bất kể như thể nào cũng không thể để bọn họ dừng lại được! Cho nên, tôi chỉ có thể điều cho cậu một tổ khác!”
“Như vậy à…” Triệu Ngọc đắn đo suy nghĩ, nói: “Hay vậy đi, tôi chọn vài người đến giúp tôi, người của mình làm việc cũng tiện hơn!”
“Không được!” Nào ngờ, Sở trưởng Tiêu một mực từ chối: “Triệu Ngọc, vụ án là cậu tự trình lên! Cậu nên biết nếu như năm người này thật sự bị người khác mưu sát, vậy trong việc này rất có thể liên quan đến tranh chấp ngoại giao và tình hình quốc tế, rất có thể sẽ xuất hiện cục diện vô cùng phức tạp.”
“Cho nên, bên trên sẽ chọn ra một số người có kinh nghiệm về mặt này đến để giúp đỡ cậu làm việc! Còn nữa…” Sở trưởng Tiêu dừng lại, nói: “Lần này, cậu chỉ có thể làm phó tổ trưởng, bên trên sẽ phái một tổ trưởng khác qua đây…”
“Chơi trò gì đây hả!? Không tin tưởng tôi à?” Nghe thấy như vậy, Triệu Ngọc liền hất mũi lên như đấu bò nói: “Sao hả? Tìm người đến đàn áp tôi sao? Không được! Tôi có cách làm việc của tôi, không thích người khác chỉ này chỉ nọ! Chị nên hiểu rõ điều này…”
“Tôi biết, tổ trưởng này chỉ là tổ trưởng trên danh nghĩa, là đến để ra dáng mà thôi!” Sở trưởng Tiêu giải thích: “Thực tế, công việc điều tra là do cậu phụ trách mà!”
“Vậy cũng không được đâu!” Triệu Ngọc lắc đầu: “Bây giờ tôi đang điều tra vụ án, không có thời gian đào tạo cho người mới, tôi không quen tính cách và tính tình của bọn họ, sẽ tốn khá nhiều thời gian đúng không?”
“Triệu Ngọc! Cậu nghe tôi nói!” Sở trưởng Tiêu tận tình khuyên bảo: “Thứ nhất, vụ án này quả thật có mối quan hệ với quốc tế, nếu như xử lý không cẩn thận, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng, cậu cần tổ viên có kinh nghiệm về mặt này; thứ hai, chuyện Khương Khoa vượt ngục, cho dù lãnh đạo có thể xem như không có chuyện gì xảy ra, nhưng cũng phải làm gì đó mới yên tâm được chứ phải không? Hơn nữa, cậu mới vừa nghỉ chưa được một tuần mà đã phục chức nhanh như vậy, các lãnh đạo cũng sợ những nhân viên khác sẽ nói này nói nọ!”
“Tôi mặc kệ.” Triệu Ngọc giở trò: “Nói chung, nếu như không để tôi chọn người, vậy tôi không làm nữa, tôi sẽ tiếp tục nghỉ phép!”
“Cậu!?” Sở trưởng Tiêu chau mày: “Làm ơn, cậu chuyên nghiệp xíu đi có được không? Cậu yên tâm, những người mà cấp trên chọn cho cậu đều là người xuất sắc nhất!”
“Ài!” Triệu Ngọc than thở, để văn kiện lại lên bàn, lắc đầu nói: “Thật sự quá tiếc cho kho báu to đến kinh người này! Được rồi, các người tìm cao nhân khác đi, tôi tiếp tục chuẩn bị bài thuyết trình của mình!”
Nói xong, Triệu Ngọc cất bước đi về phía cửa.
“Triệu Ngọc! Rốt cuộc cậu muốn cái gì hả?” Sở trưởng Tiêu cũng nóng nảy: “Cậu chỉ luôn nghĩ đến việc bản thân thoải mái, cậu có từng nghĩ cho sự khó xử của tôi hay không? Sắp xếp tổ trưởng và tổ viên cho cậu cũng không phải chuyện tôi có thể quyết định, nếu như tôi có cái quyền như vậy, tôi nhất định sẽ làm theo ý cậu!”
“Nhưng mà, tôi không có quyền đó!”
“Cậu muốn phục chức điều tra án, đây là kết quả tốt nhất mà tôi có thể giành lấy cho cậu! Cậu còn không thỏa mãn, cậu còn muốn làm gì nữa? Lẽ nào muốn ép tôi đến phát điên, cậu mới hài lòng sao? Đổi lại là người khác thử xem, xem ai có thể chiều chuộng cậu như tôi không?”
“Ài…” Sở trưởng Tiêu than thở, còn hơi nghẹn ngào: “Lòng tốt của tôi đều cho chó ăn cả rồi!”
“Ừm… này… sao lại nói như vậy?” Lần đầu tiên Triệu Ngọc nhìn thấy Sở trưởng Tiêu yếu thế, lòng trắc ẩn liền nổi lên, nói: “Vậy… chúng ta mỗi người nhường một bước đi, ai làm tổ trưởng tôi mặc kệ, tổ viên cũng không có vấn đề, nhưng người của tôi, tôi vẫn phải lấy! Một nửa, một nửa, vậy thì được rồi phải không?”
“Cậu!” Sở trưởng Tiêu chỉ vào mũi của Triệu Ngọc, giận dữ nói: “Cái tên không sợ trời không sợ đất này, lại dám cả gan ra điều kiện với Tổng cục Hình sự! Được thôi, tôi giúp cậu trình lên cấp trên chuyện này! Ài! Tại sao tôi lại không dám nổi giận với cậu chứ hả?”
“Chẳng phải là do chị hiểu tôi nhất sao!” Triệu Ngọc không biết xấu hổ mà tươi cười nói: “Yên tâm, yên tâm, vụ án này, tôi nhất định sẽ xử lý thật tốt! Đợi sau khi phá được vụ án này, chị đừng quên sắp xếp vụ án diệt môn ở núi Hoa Vân vào lịch trình nha! Ha ha…”
“Được, bây giờ tôi sẽ đi yêu cầu với lãnh đạo, đợi tin tức của tôi!”
Nói xong, Sở trưởng Tiêu đứng dậy rời khỏi, Triệu Ngọc vội vàng tiến tới tiễn đưa.
Sau khi ra khỏi cửa phòng, Sở trưởng Tiêu liền lộ ra nụ cười đắc ý, nhỏ tiếng nói: “Thằng nhóc này, muốn chơi với tôi, cậu vẫn còn non nớt lắm!”