Chưa tới mười phút, Triệu Ngọc và Hứa Hải đã khởi động xe của Cục Cảnh sát Phụng Bình đến trước cổng khu chung cư của Viên Tuấn Thành. Theo định vị trên di động hiển thị, tín hiệu điện thoại của Thôi Lệ Châu đã bị biến mất ở chỗ này.
“Chính là chỗ này!” Triệu Ngọc vô cùng sốt ruột, bắt đầu đi dọc theo phạm vi biến mất để tìm kiếm.
“Tổ trưởng Triệu...” Hứa Hải chau mày nói: “Chuyện này... Không ổn lắm! Nếu như điện thoại di động bị rơi mất hoặc bị ai đó đánh cắp, thì ít nhất cũng phải có tín hiệu chứ?”
“Nhảm nhí!” Triệu Ngọc quát lên: “Thôi Lệ Châu là con gái của vua trộm, điện thoại đi động không thể nào bị mất, cũng không thể bị người khác ăn trộm! Cô ấy bị mất tín hiệu, chỉ có thể nói rõ hai vấn đề. Một là bản thân cô ấy tự tắt! Hai là bị người khác dẫn đi, mà người dẫn cô ấy đi, có thể đã tắt định vị di động hoặc là ẩn mất tín hiệu định vị rồi!”
“Bắt... Bắt cóc!?” Sắc mặt của Hứa Hải thay đổi: “Không thể nào? Theo tôi thấy có phải là cô ấy tự tắt không? Chẳng lẽ... Cô ấy tìm được manh mối gì sao?”
“Chỗ đó...” Triệu Ngọc không quan tâm đến suy đoán của Hứa Hải, mà chỉ vào một cổng khu chung cư: “Mau lên, chỗ đó có camera, cậu đi xem thử đi!”
“À! Được... Được...” Hứa Hải vội chạy về phía phòng bảo vệ của khu chung cư...
Ài!
Sơ suất quá!
Triệu Ngọc vừa quan sát tình hình ở cổng khu chung cư, vừa để ý tới manh mối có thể để lại, trong lòng luôn tự trách bản thân.
Lần này đúng là quá sơ suất rồi!
Hắn nên sớm nghĩ đến việc Thôi Lệ Châu là người thân duy nhất của Đào Hương, vụ án này rõ ràng có quan hệ rất lớn đến Đào Hương, hắn cần phải nghĩ đến tầm quan trọng của Thôi Lệ Châu! Sao có thể để cô ta hành động một mình chứ?
Bây giờ không tìm thấy người rồi, phải làm thế nào?
Trải qua thời gian tiếp xúc lâu như vậy, Triệu Ngọc đã rất hiểu và tin tưởng Thôi Lệ Châu. Hắn biết nhất định Thôi Lệ Châu sẽ không bỏ đi mà không nói tiếng nào.
Nếu như cô ta cố ý giấu giếm thì sẽ không nói chuyện Đào Hương để lại căn nhà sang trọng cho cô ta cùng với cái rương trong hầm rượu với Triệu Ngọc.
Vì vậy, Triệu Ngọc chỉ có thể phán đoán một khả năng, chắc là Thôi Lệ Châu đã xảy ra bất trắc gì rồi.
Thôi Lệ Châu à!
Cô tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì nha!
Triệu Ngọc hăm he xoa tay, lòng như lửa đốt. Lần này khác với lần ở Tấn Bình, lần đó Thôi Lệ Châu bị côn đồ bắt đi, còn bị chặt đứt hai ngón tay, nhưng Triệu Ngọc không hề cảm thấy lo lắng gì.
Nhưng bây giờ không giống với trước kia, đã có năm người hoặc là nhiều người chết hơn nữa, nếu như không thể mau chóng tìm được Thôi Lệ Châu thì cô ta rất có thể sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng!
Tín hiệu...
Triệu Ngọc nghiêm túc suy nghĩ, tín hiệu là biến mất ở gần cổng khu chung cư. Mặc dù không phải là giờ đi làm, nhưng người qua lại ở cổng khu chung cư cũng không ít, nếu như thực sự muốn bắt người đi chắc sẽ không chọn nơi như này đúng không?
Vậy thì...
Triệu Ngọc lại nhìn ra phía xa, nơi đó là một con đường quốc lộ, đường quốc lộ...
Hắn lao nhanh tới, phát hiện làn đường dành cho xe đạp bên ngoài đường quốc lộ khá vắng người, gần như không thấy bóng người nào. Bên đường có trồng cây tùng cao ngất, vừa đúng có thể che khuất cánh cổng.
Ừm...
Ha... Triệu Ngọc quay đầu lại nhìn, phát hiện nếu như Thôi Lệ Châu đi từ trong khu chung cư ra, đương nhiên phải bắt taxi bên ngoài đường quốc lộ. Và lúc cô ta đi ngang qua đường dành cho xe đạp thì đó là thời cơ tốt nhất để ra tay.
Nói cách khác, Thôi Lệ Châu rất có thể đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn tại nơi này, mà người uy hiếp cô ta có lẽ đã lái xe tới.
Triệu Ngọc lo lắng nhìn vào đồng hồ đeo tay, đã qua lâu như vậy rồi, chắc chắn Thôi Lệ Châu đã bị người khác dẫn đến một nơi rất xa.
Xem ra, nếu muốn tìm ra tung tích của cô ta thì phải dùng camera giao thông và camera an ninh mới được.
“Cảnh sát Triệu, cảnh sát Triệu!” Vào lúc này, bỗng nhiên Hứa Hải cầm điện thoại của anh ta chạy tới, miệng hô lên: “Xe thương vụ màu xám bạc, không biết nhãn hiệu! Thôi Lệ Châu đã bị chiếc xe này bắt đi... Ừm...”
Không ngờ, vào lúc Triệu Ngọc quay đầu lại nhìn về phía Hứa Hải, Hứa Hải đột nhiên bị cảnh tượng phía sau Triệu Ngọc làm cho hoảng sợ. Anh ta giơ cánh tay lên, trợn to mắt, không thể tưởng tượng chỉ về phía sau Triệu Ngọc mà hô to: “Chiếc xe đó... Đây... Đây không phải chiếc xe đó sao?”
Hả!?
Triệu Ngọc hoảng hốt vội quay đầu lại. Chỉ thấy trên đường lớn có một chiếc xe hơi màu xám bạc đang chạy nhanh tới, đúng lúc cũng là một chiếc xe thương vụ.
Chiếc xe đó chạy rất nhanh, khi chạy tới giao lộ giữa khu chung cư và đường quốc lộ thì cửa xe ở phía đường quốc lộ đột nhiên mở toang ra, mặc dù không nhìn thấy rõ nhưng theo bóng dáng thoáng qua ở khe hở gầm xe, Triệu Ngọc có thể đoán được, có thứ gì đó đã bị ném xuống từ trên xe!
Bịch...
Toàn bộ động tác nối liền một mạch, chiếc xe thương vụ đó vốn không hề ngừng lại mà tăng tốc chạy thẳng về phía trước!
Két két!
Sau khi chiếc xe đã lái đi, lúc này Triệu Ngọc mới ngạc nhiên nhìn thấy, cái thứ mới vừa bị ném từ trên xe xuống không phải đồ vật, mà là một người sống, hơn nữa... Người sống này chính là Thôi Lệ Châu!!!
Miệng Thôi Lệ Châu đang bị dán băng keo, tay đeo còng đang đứng giữa đường lộ với vẻ mặt đầy hoảng sợ.
Hả!?
Triệu Ngọc cũng hoảng hốt, vội vàng xông tới, kéo cô ta về làn đường dành cho xe đạp. Hứa Hải thì đã móc súng lục ra, chạy lên đường lớn, ngắm chuẩn vào nơi biến mất của chiếc xe thương vụ đó.
Nhưng tốc độ của chiếc xe thương vụ quá nhanh, vừa chớp mắt đã biến mất ở cuối đường lớn.
“Lệ Châu, Lệ Châu! Cô sao rồi? Sao vậy?” Triệu Ngọc vội xé miếng băng keo trên miệng Thôi Lệ Châu, chỉ thấy cô nhóc đã sợ đến nỗi mặt không còn chút máu.
“Tôi... Tôi không sao!” Thôi Lệ Châu lắc lắc đầu, rồi thúc giục: “Sếp, mau bắt bọn họ đi! Bọn họ rất có khả năng là hung thủ!”
“Ồ!” Thấy Thôi Lệ Châu không sao Triệu Ngọc mới cảm thấy nhẹ lòng hơn, vội vã hô to với Hứa Hải: “Hứa Hải, anh ở lại chăm sóc cho Thôi Lệ Châu. Để tôi đuổi theo!”
“Ừm... Nhưng mà...” Hứa Hải chỉ về phía xa: “Đã không thấy nữa!”
“Lập tức xin lệnh của quản lý giao thông, điều tra hướng đi của bọn họ. Mẹ nó, không thể để cho bọn này chạy thoát được!” Sau khi ra lệnh, Triệu Ngọc lập tức chui vào trong xe cảnh sát mà bọn họ đã lái tới, khởi động xe, chạy về hướng chiếc xe thương vụ đã biến mất...
Thật ra mặc dù Triệu Ngọc đang dốc toàn lực để đuổi theo, nhưng trong lòng hắn vẫn khó mà tránh khỏi thoáng qua sự nghi ngờ. Hắn thật sự không hiểu nổi, tại sao bọn côn đồ đã đi rồi mà còn quay trở lại? Rõ ràng đã bắt được Thôi Lệ Châu rồi, nhưng tại sao phải thả cô ta ra?
Là sao?
Bắt nhầm người?
Bắt nhầm người thì thả đại ở một chỗ nào đó là được rồi, sao phải trở về đường cũ, trả người về đúng chỗ cũ chứ?
Người trên chiếc xe thương vụ đó rốt cuộc là ai!?
Lúc này Triệu Ngọc đã không còn nhìn thấy bóng dáng của chiếc xe thương vụ đó nữa. Chẳng bao lâu sau Triệu Ngọc đã chạy đến ngã tư đường, hắn không biết nên đuổi theo phương hướng nào, liền cầm điện thoại lên định gọi cho Hứa Hải.
Không ngờ, hắn mới cầm điện thoại lên thì nó đã reo, là Lê Tịnh gọi đến.
“A lô?” Lê Tịnh nóng lòng dò hỏi: “Tổ trưởng Triệu, đã tìm được người chưa? Sao rồi?”
“Tìm được rồi!” Triệu Ngọc vội vàng trả lời: “Nhưng mà tôi đang đuổi theo bọn bắt cóc! Cô mau báo cho Lý Bối Ni, bảo cô ấy điều tra camera giám sát dọc đường...”
Tiếp đó, Triệu Ngọc liền miêu tả lại đặc điểm của chiếc xe hơi kia.
“Ồ... Được! Được!” Lê Tịnh vội vàng nói: “Tôi sẽ nói lại với cô ấy, đồng thời đi xin lệnh của quản lý giao thông! Tổ trưởng Triệu, nhất định phải bắt được bọn họ. Nói không chừng những người này chính là hung thủ giết người!”
“Biết rồi! Cô hãy giữ điện thoại bên mình. Bây giờ tôi đang ở ngã tư đường, chiếc xe tình nghi đã biến mất rồi, các cô mau đi điều tra camera của ngã tư đường này trước, xem thử bọn họ chạy về hướng nào...”
Không ngờ, Triệu Ngọc nói đến đây chợt nhớ đến một món đạo cụ. Trên cột đạo cụ có một loại đạo cụ gọi là sao chép camera. Loại đạo cụ này có thể kết nối tới máy camera mục tiêu, giúp Triệu Ngọc nhìn thấy hình ảnh mà camera quay được.
Đệch!
Sao lại quên mất thứ này chứ? Trước đây, Triệu Ngọc chưa từng sử dụng đạo cụ này, bây giờ hắn liền vội vàng mang ra sử dụng, kết nối với một camera giám sát ở phía đối diện giao lộ...