Đây là một quẻ mới nhất mà Triệu Ngọc mở ra, “Cấn” tượng trưng cho vụ án, “Đoái” tượng trưng cho tài sản.
Phù...
Nhìn thấy quẻ bói này, Triệu Ngọc thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy cuối cùng cũng quay lại nhịp điệu bình thường rồi.
Liên quan tới vụ án lần này, hắn vẫn luôn có cảm giác không thể nào miêu tả được, dường như có hơi mơ hồ, không quá chân thật. Các vụ án trước đây ít nhất là có hành vi phạm tội rất rõ ràng, Triệu Ngọc có thể tập trung vùi đầu vào trong vụ án.
Nhưng mà lần này lại khác hoàn toàn. Đầu tiên là bỗng nhiên khi không xuất hiện kho báu động trời, sau đó lại xuất hiện án mạng có khả năng liên quan đến kho báu. Mặc dù hiện đã chứng minh Viên Tuấn Thành là bị người khác hại chết, nhưng mà Triệu Ngọc vẫn cảm thấy tình hình của vụ án này có manh mối không hợp lý lắm.
Kho báu, giết người còn có nhóm người bắt cóc Thôi Lệ Châu rồi trả lại chỗ cũ, tất cả những thứ này đều khiến Triệu Ngọc có cảm giác như gió thổi mưa giông trước cơn bão.
Rốt cuộc thì sự thật của vụ án là như thế nào? Kho báu động trời trong thủ trát Hán gian có thật sự tồn tại không? Mà những người trong danh sách lại vì sao mà chết?
Phù...
Bình tĩnh, bình tĩnh...
Triệu Ngọc âm thầm khuyên nhủ bản thân, nhớ lại tất cả những gì đã trải qua trong quá khứ. Hắn cảm thấy vào lúc bản thân càng cảm thấy phức tạp này thì càng không thể tự làm rối hướng suy nghĩ, hắn phải nắm chắc trọng điểm mới được, mà trọng điểm của vụ án này rõ ràng là ở trên năm người đó! Chỉ cần điều tra rõ ràng vì sao bọn họ chết thì vụ án mới có thể xoay chuyển được.
Ngay tại lúc Triệu Ngọc đang suy nghĩ thì các cảnh sát của Cục Cảnh sát Phụng Bình đã chuẩn bị xong bảng trắng mà Triệu Ngọc muốn. Khi nhìn thấy bảng trắng quen thuộc, Triệu Ngọc không hề do dự liền đi đến trước mặt, bắt đầu yên lặng bổ sung thêm thông tin lên trên đó theo quy tắc cũ.
Các tổ viên đều biết thói quen của Triệu Ngọc, cho nên cũng không có người nào đến quấy rầy, bọn họ đều bắt đầu làm việc của mình.
Lúc này, Lê Tịnh đã nói chuyện điện thoại xong đi trở lại phòng làm việc. Không giống với những người khác, hiện giờ vị tổ trưởng trên danh nghĩa này chẳng có chuyện gì có thể làm, vì thế khi nhìn thấy Triệu Ngọc đang viết trên bảng trắng, cô ta liền cảm thấy có hứng thú đứng sau lưng Triệu Ngọc bắt đầu quan sát từng hành động cử chỉ của hắn.
Thời gian dần trôi qua, các tổ viên cũng lục đục mang về không ít tin tức mới.
Đầu tiên, Hứa Hải dựa theo camera an ninh và camera giao thông, đã khôi phục lại một phần dấu tích của chiếc xe màu xám bạc. Giống như suy đoán của Triệu Ngọc, người lái xe rất chuyên nghiệp, bọn họ đã sớm biết rõ nơi nào có điểm mù camera, khiến cảnh sát không thể nào điều tra được.
Tiếp đó, nhân viên phác họa đã phác họa xong hình ảnh của người bắt cóc dựa theo miêu tả của Thôi Lệ Châu, nhưng mà qua việc so sánh với số liệu thì hiện tại vẫn chưa thể biết được thân phận của người này. Triệu Ngọc cho rằng nếu người này cả gan dám lộ mặt trước mặt Thôi Lệ Châu thì chứng tỏ anh ta không hề sợ hãi. Thế nên, nếu tiếp tục lần theo đầu mối này điều tra thì chắc cũng sẽ không có được manh mối có ích nào.
Cuối cùng, trước khi tan sở, Lý Bối Ni điều tra ra được một chuyện quan trọng nhất. Qua sự xác minh của cảnh sát ở các nơi, bốn người khác trong danh sách của Đào Hương đều có tình huống giống như Viên Tuấn Thành, trong báo cáo kiểm tra máu của ba người đều có xuất hiện dấu tích của Antimony porphyrite.
Chỉ có một nạn nhân tuổi tác lớn quá, không thực hiện kiểm tra máu. Nhưng mà qua phản ánh của người nhà thì mặc dù nạn nhân đã lớn tuổi nhưng trước giờ tim vẫn không hề có vấn đề.
Cho nên, về cơ bản bây giờ nhóm Triệu Ngọc đã có thể xác nhận rằng năm người không bị đánh dấu X trong danh sách của Đào Hương đều chết vì mưu sát!!
Trong đó, kỳ lạ nhất chính là thứ tự tử vọng của năm người lại giống y hệt như thứ tự trong danh sách của Đào Hương. Cho nên sự nghi hoặc trước đó của Triệu Ngọc lại một lần nữa được nhắc lại. Chắc chắn giữa hung thủ giết người và danh sách của Đào Hương có quan hệ với nhau!
“Antimony porphyrite...” Lê Tịnh nhìn vào bảng trắng đã bị Triệu Ngọc viết đầy thông tin, nhíu mày lại nói: “Loại thuốc này rất hiếm thấy trên đời, mà hung thủ lại dùng thuốc này để giết mấy người này thì cũng coi như là chơi lớn rồi đúng không? Theo cảm nhận của tôi thì nếu như người nào đó có loại thuốc này thì nên dùng nó để mưu sát người giàu có hoặc là mục tiêu quan trọng, có phải là càng thích hợp hơn không? Đằng này tự nhiên dùng nó để giết chết những học giả về di vật văn hóa này, có phải hơi tiếc hay không?”
“Ài...” Triệu Ngọc lắc đầu: “Mọi việc đều có khả năng xảy ra! Nếu như có người có thể nắm giữ phương thuốc và sản xuất ra hàng loạt thì sao?”
“Trời đất!” Hứa Hải chậc lưỡi: “Nếu như có sản xuất hàng loạt thì hỏng chuyện rồi! Theo tôi thấy thì khi uống nước ăn cơm, mọi người có phải cần cẩn thận hơn chút không? Nếu như bị người ta bỏ thuốc thì chết thế nào cũng không biết được!”
“Không phải vậy!” Lý Bối Ni giải thích: “Antimony porphyrite là thuốc dùng để tiêm, hơn nữa phải đạt tới liều lượng và nồng độ nhất định mới được, không đơn giản như anh nghĩ đâu!”
“À...” Hứa Hải gật đầu: “Nói cách khác, trên người của nạn nhân phải có lỗ kim tiêm mới đúng! Nhưng tiếc là... Thi thể của bọn họ đã...”
“Nếu nói như vậy...” Lê Tịnh lại nói: “Những tên hung thủ này đều là sát thủ chuyên nghiệp!? Tổ trưởng Triệu, may mà anh nhìn rõ mọi việc, chứ nếu không... Những nạn nhân đáng thương này đều sẽ phải chết oan ức, không ai điều tra sự thật nữa!”
“Nhưng mà...” Thôi Lệ Châu nói: “Trong danh sách của cha tôi có tổng cộng mười sáu người, có mười một người bị đánh dấu X. Không biết mười một người chết đó có liên quan với sát thủ hay không?”
“Chuyện này không thể kiểm chứng được rồi!” Trương Cảnh Phong cầm một xấp tài liệu nói: “Tôi đã điều tra kĩ rồi, trong đó không có người nào là chết vì bệnh tim cả. Hơn nữa, thời điểm tử vong của bọn họ đa số đều lâu lắm rồi, nếu như muốn xác nhận bọn họ có phải chết vì mưu sát hay không, e rằng sẽ rất khó!”
“Không sao!” Triệu Ngọc nhìn vào tấm bảng trắng nói: “Điểm quan trọng bây giờ là tìm hiểu nguyên nhân cái chết của năm người này! Chỉ cần có thể bắt được hung thủ không chừng có thể giải đáp được nghi vấn lớn đó rồi!
“Lão Trương, Hứa Hải!” Triệu Ngọc dặn dò nói: “Tôi có được vài cái tên này từ chỗ vợ của Viên Tuấn Thành, những người đó đều là người hiểu khá rõ về công việc của Viên Tuấn Thành, hôm nay hai người hãy đi thăm hỏi mấy người đó, thử xem rốt cuộc Viên Tuấn Thành đang làm gì? Là nguyên nhân gì dẫn tới cái chết của ông ta!”
“Vâng!” Hai người nhận lệnh, sau khi lấy được danh sách mà Triệu Ngọc cung cấp liền bắt tay vào công việc.
“Bối Ni!” Triệu Ngọc vẫy tay ra hiệu với Lý Bối Ni: “Ra lệnh cho cảnh sát hỗ trợ ở các nơi đi thăm hỏi người nhà bạn bè của bốn nạn nhân khác, xem xem bọn họ đang làm gì? Và trước đây đã từng làm gì?”
“Vâng!” Lý Bối Ni lập tức quay trở lại bàn làm việc và bắt đầu công việc.
“Đúng rồi!” Lê Tịnh chỉ vào năm cái tên trên bảng trắng nói: “Ngoại trừ tính chất công việc có vẻ tương đồng ra thì năm người này gần như không có gì giống nhau cả, tại sao Đào Hương phải viết tên của bọn họ vào trong danh sách? Và tại sao hung thủ phải giết chết bọn họ?”
“Tổ trưởng Triệu...” Lê Tịnh gật đầu nói tiếp: “Có lẽ cũng là vì kho báu nhỉ? Năm người này biết được bí mật của kho báu, hung thủ cho bọn họ sử dụng thuốc nói thật, chắc là định moi thông tin về bí mật kho báu từ miệng bọn họ?”
“Nhưng mà... Điểm kỳ lạ nhất trong vụ án này chính là...” Triệu Ngọc thản nhiên nói: “Nếu như năm người này biết được thông tin về bí mật kho báu, thì tại sao đã bao nhiêu năm rồi mà kho báu vẫn chưa bị tìm ra?”
“Cũng đúng...” Lê Tịnh nhíu mày: “Thật là kỳ lạ quá?”
“Cũng đã sử dụng thuốc nói thật rồi!” Triệu Ngọc lại nói: “Tại sao còn phải giết người nữa?”
“Ý của anh là bọn họ đã có được câu trả lời, vì không muốn nạn nhân nói ra bí mật, cho nên phải giết người diệt khẩu sao? Hình như...” Lê Tịnh âm thầm lắc đầu: “Hình như vẫn còn chưa thông lắm thì phải?”
Ngay vào lúc Lê Tịnh lắc đầu thì bỗng nhiên điện thoại di động của cô ta vang lên.
Cô ta liếc nhìn Triệu Ngọc rồi sau đó nhận điện thoại trước mặt Triệu Ngọc.
Nào ngờ, trò chuyện không được bao lâu thì bỗng dưng ánh mắt cô ta thay đổi, sửng sốt nói trong điện thoại: “Phải không? Lời anh nói đều là sự thật? Nếu như vậy thì chuyện này càng ngày càng thú vị rồi!”