* Ngạo kiều: ngoài mặt thì tỏ vẻ lạnh lùng, ương bướng nhưng bên trong là kiểu người ôn nhu dịu dàng, có phần ngại ngùng, xấu hổ
“Cô... không ngờ cô lại quen biết cha vợ đại nhân nhà tôi?”
Triệu Ngọc nhướng mày, thật sự cảm thấy bất ngờ. Trước đó, hắn tuy rằng đã dự đoán được quan hệ giữa phòng Đặc Cần và Bộ Đặc Cần, lại chỉ cho rằng dù thế nào thì cấp bậc của cha vợ Miêu Khôn cũng phải cao hơn Lê Tịnh rất nhiều.
Nhưng mà lúc này, dựa vào giọng nói của Lê Tịnh thì mơ hồ có thể nhận ra cấp bậc của Lê Tịnh dường như cũng không thấp hơn Miêu Khôn bao nhiêu, cô ta không hề để cha vợ của hắn vào mắt chút nào.
Người phụ nữ này...
Triệu Ngọc cẩn thận đánh giá cô ta một phen, tuy rằng quanh người tràn ngập sát khí, nhưng chỉ nhìn bề ngoài một cách đơn thuần thì lại vẫn là một cô gái văn tĩnh mà gầy yếu.
Xem ra... lai lịch của này nữ đội trưởng phòng Đặc Cần này thật đúng là cực kỳ không đơn giản.
“Triệu Ngọc, phòng Đặc Cần khác với các ngành thông thường, chúng tôi chỉ làm theo phép công, chứ không đan xen tình cảm cá nhân vào làm gì.” Lê Tịnh trợn mắt mà nói với Triệu Ngọc: “Anh đừng ôm ảo tưởng, cha vợ anh sẽ không giúp được anh đâu! Cho nên anh vẫn nên chuẩn bị sẵn sàng cho việc bị cách chức và nghỉ ngơi đi!”
“Cô... Đồ đàn bà lòng dạ độc ác xấu xa!” Thôi Lệ Châu tức giận mắng: “Cô sẽ không chết tử tế được đâu!”
“Đúng đấy...” Lưu Chiêm Binh nói: “Dù thế nào đi nữa thì chúng ta đều là những người phục vụ vì nước nhà, tại sao cứ muốn đẩy chúng tôi vào chỗ chết chứ? Chỉ bởi vì thấy chúng tôi chướng mắt sao? Cô cũng quá độc tài thì phải?”
“Sai rồi...” Lê Tịnh nghiêm nghị quát: “Các anh căn bản không biết rõ tình hình trong đó, tôi đã sớm gửi phản hồi cho cấp trên rồi, chuyện kho báu liên quan đến thể diện quốc gia, không thể để ai cũng có thể dễ dàng đụng chạm được! Tuy rằng trong chuyện này liên lụy đến cả án mạng, nhưng nếu Tổng cục Hình sự ra mặt can thiệp thì vẫn là một sự sai lầm! Làm thế thì bí mật đâu còn là bí mật nữa, sao có thể cho tất cả mọi người đều biết được, các anh có biết làm thế sẽ gây ra ảnh hưởng đáng sợ đến thế nào không?
“Cái đám nhân viên cảnh sát chỉ biết phá án như các anh vĩnh viễn sẽ không hiểu được đâu! Tầm quan trọng của kho báu là ở bản thân nó, chứ không phải là đơn thuần tìm được hoặc là không tìm thấy!”
“Chuyện này...” Lời nói của Lê Tịnh hiển nhiên hơi thâm ảo, Triệu Ngọc thử cố gắng lý giải nhưng vẫn không thể hiểu rõ được.
“Được rồi, nhiều lời vô ích.” Lê Tịnh cầm lấy di động: “Bây giờ tôi sẽ báo cáo cho cấp trên, các anh tốt nhất vẫn nên tiết kiệm chút sức lực cho tôi, chờ nhận xử phạt là được!”
“Cô...” Đám người Lưu Chiêm Binh lòng đầy căm phẫn, nhưng lại không thể làm gì, tất cả đều lo lắng mà nhìn về phía Triệu Ngọc.
“Ha ha ha...” Ai ngờ, Triệu Ngọc lại điên cuồng cười to, hắn chỉ vào Lê Tịnh mà nói: “Được, cô báo cáo đi! Muốn báo cáo thế nào thì cứ làm như thế đi! Cô nghĩ liệu lãnh đạo cấp trên có tin tưởng rằng một cảnh sát nho nhỏ như tôi lại có thể đánh cả đội lính đặc công của phòng Đặc Cần đến mức răng rơi đầy đất hay không?”
“Hừ!” Lê Tịnh buông di động xuống, lạnh lùng nói: “Anh nghĩ rằng chúng tôi đều là kẻ bất tài sao? Trong căn phòng này đã sớm lắp đặt hai chiếc camera rồi, nó đã ghi lại hành động chống cự pháp luật của anh, cả quá trình ra tay đánh người đều rất rõ ràng!”
“Không đúng!” Trương Cảnh Phong hét to: “Là bọn họ ra tay trước!”
“Ồ? Vậy sao?” Ai ngờ, Triệu Ngọc lại đáp lễ bằng một tiếng cười lạnh rồi nói với Lê Tịnh: “Vậy cô hãy kiểm tra lại camera của cô đi, xem đã quay được những gì?”
“Cái gì!?” Vừa nghe thấy lời này, vẻ mặt Lê Tịnh cuối cùng cũng biến sắc, cô ta nhanh chóng mở điện thoại di động của mình ra, nhanh chóng nhấn vài cái, sau khi nhìn thấy màn hình theo dõi thì cô ta lập tức choáng váng.
“Không... Không thể thế được...” Lê Tịnh nhìn Triệu Ngọc với vẻ không thể tin nổi: “Anh... Cho dù anh có biết, nhưng cũng không có thời gian mà? Chuyện này... Chuyện này sao có thể?”
Triệu Ngọc vẫn mở máy thăm dò tàng hình ra, nên đương nhiên đã sớm phát hiện hai cái camera được giấu trong phòng, cũng chính vì thế nên hắn mới càng xác định Lê Tịnh là gian tế.
Nhưng Lê Tịnh nói rất đúng, tuy rằng phát hiện ra camera nhưng bởi vì chuyện xảy ra đột ngột, Triệu Ngọc căn bản không có thời gian xử lý.
Cho nên, hắn đành phải sử dụng lệnh hacker, lợi dụng di động của mình để kết nối với camera, điều chỉnh tất cả góc độ của camera vào góc tường, nên không thể quay lại được bất cứ hình ảnh nào.
“Thế thì sao chứ?” Tuy rằng kinh ngạc, nhưng Lê Tịnh vẫn bực tức mà giận dữ hét: “Ở đây còn có nhân chứng nữa, chẳng lẽ anh còn chống chế được sao?”
“1, 2, 3...” Nghe thấy lời ấy, Lý Bối Ni bỗng nhiên chỉ vào đầu người mà bắt đầu đếm đếm, sau khi đếm xong, mới nói: “Ui chao, số người hai bên tương đương nhau đấy nhỉ! Chúng tôi vừa mới nhìn thấy mấy anh lính đặc công này vào văn phòng đã bắt đầu đập phá đồ vật, lại còn xảy ra nội chiến nữa chứ, sau đó mới thành ra thế này đây, có liên quan gì đến tổ trưởng Triệu của chúng tôi đâu nhỉ!”
“Đúng! Đúng! Đúng!” Trương Cảnh Phong vội vàng gật đầu, còn chỉ chỉ nóc nhà mà bổ sung thêm: “Đập phá văn phòng còn chưa đã nghiền, ngay cả trần nhà cũng không chịu buông tha nữa là!”
“Đúng đấy! Đúng đấy!” Lưu Chiêm Binh và Hứa Hải gật đầu: “Tất cả chúng tôi đều nhìn thấy cả, thật đúng là có chuyện như vậy! Người nào không biết còn tưởng rằng có một đám bệnh nhân thần kinh chạy đến đây đấy!”
“Các... Các người!” Lê Tịnh thẹn quá thành giận: “Các anh sao có thể như vậy được chứ? Rõ ràng nói xạo mà còn tỏ ra có lý? Được... Được... Xem ra, chưa thấy quan tài đúng là chưa đổ lệ mà!” Nói xong, Lê Tịnh lại cầm lấy di động: “Tôi sẽ gọi điện thoại cho cấp trên để tố cáo ngay lập tức, để xem các người còn có thể nói xạo được bao lâu?”
“Được thôi!” Triệu Ngọc vốn đang định sử dụng máy phá sóng tàng hình để ngăn cô ta lại, nhưng nghĩ lại, việc đã đến nước này rồi, làm gì cũng vô dụng, liền nói dứt khoát: “Gọi đi, gọi đi! Nếu đã vậy thì ông đây sẽ cùng cô làm to chuyện này lên!” Nói xong, Triệu Ngọc cũng cầm lấy điện thoại di động: “Cô gọi thì tôi cũng gọi! Chúng ta hãy cùng làm ầm lên cho tất cả mọi người đều biết đi, hoặc là tôi sẽ mở hẳn một buổi họp báo tuyên bố, để xem đám siêu lính đặc công mấy người có giữ nổi mặt mũi không!?”
“Đậu xanh rau má!” Triệu Ngọc nhéo nhéo cái mũi: “Còn dám nói ông đây bảo thủ, tôi thấy cô mới là kẻ bảo thủ ấy! Đúng là không thể nói lý với cô được mà! Thời mãn kinh đến sớm đấy à? Cô tưởng cô là cái quái gì hả? Còn mở miệng nói đạo lý lớn nữa chứ, tôi nhổ vào ấy! Mặt mũi của phòng Đặc Cần đều bị cô làm cho mất hết rồi!”
“Anh! Anh nói cái gì?” Lê Tịnh tức giận đến mức cả người run rẩy: “Anh nhìn cái bộ dạng nói năng của anh đi, có còn phong độ của tổ trưởng tổ điều tra đặc biệt nữa không?”
“Phong độ thì làm được trò trống gì? Có thể phá án là được!” Triệu Ngọc trừng to mắt mà quát: “Tôi không giống cô đâu, có mắt mà chẳng biết nhìn, tự dưng lại đi tính kế người một nhà! Tổng cục Hình sự chúng tôi thì làm sao hả? Tổ điều tra đặc biệt chúng tôi thì làm sao? Không có ông đây, vụ án thi thể nữ không đầu phá thế nào được? Vụ án ác ma phá thế nào được? Cô đã nghe nói chưa đấy? Vụ án giết người ở hợp tác xã nông nghiệp cũng là do ông đây phá đấy!”
“Mà các cô thì sao? Hơn tám mươi năm mà ngay cả một cái kho báu cũng không tìm được, thế mà còn dám thò mặt ra làm gì cho xấu hổ, lại còn ra vẻ ta đây nữa chứ? Chẳng khác gì mẹ nó con bọ hung cắm lông con gà, chưa thấy qua con chim bao giờ à*!”
* Một câu châm chọc người ta không biết tự nhìn lại mình, không biết mình là cái hạng người gì.
“Anh! Anh dám mắng chửi người ta! Anh...” Lê Tịnh tức giận đến mức môi run rẩy.
“Mắng cô thì sao hả? Chửi coi như nhẹ đấy!” Triệu Ngọc chỉ vào đồng sự của mình: “Thành viên trong tổ của tôi thì làm sao hả? Tại sao lại làm chướng mắt cô chứ? Tiểu Thôi đắc tội cô chỗ nào? Tuy rằng cô ấy là con gái vua trộm, nhưng cô ấy đã hối cải để làm người mới rồi, cho người ta một cơ hội không được sao? Trong vụ án ác ma, cô ấy đã lập được không ít công lao đấy!
“Tổ trưởng Lê à, tuy rằng tôi không hiểu mấy cái đạo lý lớn mà cô nói, nhưng quốc pháp không chừa một ai cả!” Triệu Ngọc lại nói: “Phải, tôi thừa nhận cách phá án và cách lãnh đạo của tôi vẫn còn điểm khiếm khuyết, nhưng con người vẫn có thể tiến bộ! Tôi có thể khiêm tốn nhận ý kiến của cô, tôi cũng có thể nghiêm túc mà cố gắng sửa lại! Nhưng tối thiểu, chúng ta phải đứng ngang hàng và tôn trọng nhau! Cô làm như vậy, chẳng khác gì cố tình gây sự cả!”
“Thế nào? Bây giờ cô đã vừa lòng chưa?” Triệu Ngọc chỉ vào mấy tên lính đặc công bị hắn đánh trọng thương: “Trò khôi hài này vốn không nên xảy ra. Ai đúng ai sai, hẳn là vừa nhìn đã hiểu ngay! Sao cô cứ muốn khăng khăng một mực thế?”
“Anh! Anh...” Lê Tịnh tức giận đến mức lồng ngực phập phồng kịch liệt, vươn tay chỉ vào Triệu Ngọc: “Không tới lượt anh tới giáo huấn tôi đâu! Triệu Ngọc! Anh chờ đấy cho tôi, hôm nay rốt cuộc ai đúng ai sai, tôi nhất định phải cho anh xem rõ ràng! Anh chờ đấy cho tôi...”
“A... anh hùng hỡi, hãy cùng em đuổi theo mộng đẹp...”
Lê Tịnh vừa dứt lời thì di động của Triệu Ngọc liền vang lên.
Ai ngờ, di động của Triệu Ngọc vừa vang, di động của Lê Tịnh cũng kêu “đích đích đích” mà vang lên.
Hai người liếc nhau một cái, đồng thời nghe điện thoại của mình.
“A lô! Triệu Ngọc... Là con à?” Trong điện thoại của Triệu Ngọc, một giọng nói trầm thấp rõ ràng của đàn ông vang lên.
Trời ạ!
Trái tim của Triệu Ngọc giật thót một cái, hắn không ngờ người gọi điện thoại lại là cha vợ của mình - Miêu Khôn.
Chuyện này...
“Vâng. Là con đây... ừm...” Triệu Ngọc vừa định mở miệng gọi cha vợ, nhưng lời nói đến bên miệng lại cảm thấy không thích hợp cho lắm.
“Được rồi! Con đừng nói gì cả, hãy nghe cha nói đã!” Miêu Khôn nói dồn dập: “Thật ngại với con quá, con rể tốt của cha, làm con bị liên lụy bởi một chút ân oán cá nhân của cha rồi! Cha vừa mới nghe nói cái cô Lê Tịnh kia đã chạy đến tổ điều tra đặc biệt của các con đúng không?”
“Cha nói cho con nghe này, người phụ nữ ngạo kiều đó không hề đơn giản đâu! Cô ta là người phụ trách phòng Đặc Cần đấy... Ừm...” Miêu Khôn trịnh trọng dặn dò: “Cha cảm thấy mục đích của cô ta khi đến tổ điều tra đặc biệt các con không hề đơn thuần đâu, con cần phải đề phòng cô ta đấy!”
“Ừm... Chuyện này ấy à...” Triệu Ngọc nói với vẻ khó xử: “Hiện giờ ngài nói như vậy, hình như hơi chậm rồi thì phải...”
“Hả!? Không thể nào? Nhanh đến thế sao?” Miêu Khôn kinh hãi, vội vàng hỏi: “Con... Con không làm gì cô ta đấy chứ?”