“Tôi đã nói rồi mà, thiên hạ nào có cơm trưa miễn phí đúng không? Chẳng ai lại tự dưng cho mình một ưu đãi tốt cả!” Buông điện thoại, Triệu Ngọc ủ rũ mà nói mệnh lệnh vừa rồi của Sở trưởng Tiêu cho mọi người nghe.
“Thật tốt quá, thật tốt quá!” Ai ngờ, sau khi nghe xong, Thôi Lệ Châu bỗng nhiên mừng rỡ mà nhảy dựng lên: “Cuối cùng thì chúng ta cũng có thể đi tìm kho báu rồi!”
“Này! Chuyện này hình như đâu phải là chuyện tốt gì đúng không?” Trương Cảnh Phong nhíu mày: “Quy định phải hoàn thành trong hai tháng đấy! Tám mươi năm mà vẫn tìm không thấy kho báu, lại bắt chúng ta tìm ra trong hai tháng, cô không nhìn ra à, làm thế có khác gì đang hành chúng ta không? Còn ‘Thật tốt quá’ nữa chứ, thật sự không hiểu nổi cô nữa...”
“Ha ha...” Lý Bối Ni nghiêm túc nhìn Triệu Ngọc và nói: “Tổ trưởng à, vừa rồi là ai nói người nào tìm kiếm kho báu chính là đứa ngốc thế nhỉ? Sao mà ứng nghiệm nhanh như thế?”
“Một lời thành sấm! Đúng là oan nghiệt!” Triệu Ngọc bụm mặt ngồi xuống ghế, đúng là ngày tận thế, khóc không ra nước mắt: “Cái miệng quạ đen này của tôi có phải đã khai quang rồi không nhỉ?”
Đúng lúc này, nhân viên công tác của Cục Cảnh sát Phụng Bình nhìn thấy cửa lớn văn phòng rộng mở thì vội vàng liếc trộm vào bên trong. Sau khi phát hiện văn phòng đã biến thành một đống bừa bộn đổ nát thì ai nấy đều ngây dại!
“Chuyện... Chuyện này là thế nào?” Một người trong số họ kinh ngạc hỏi: “Vừa rồi... Vừa rồi có phải đã xảy ra động đất hay không? Các anh chị cảnh sát, mọi người... mọi người không sao chứ?”
“Được rồi, được rồi...” Trương Cảnh Phong vội vàng xua tay với bọn họ: “Đừng gây thêm phiền, đừng gây thêm phiền nữa được không? Ai cần làm gì thì cứ làm việc của người ấy đi, nhanh lên...”
Nói xong, một tiếng “ầm” vang lên, anh ta lại đóng cửa phòng lại.
“Ài!” Triệu Ngọc lại thở dài một hơi, vừa mới định nói gì, nhưng giao diện hệ thống trong đầu bỗng xuất hiện biến động lạ, hắn bỗng dưng đứng bật dậy.
“Hả? Làm sao vậy sếp?” Thôi Lệ Châu vội hỏi.
Triệu Ngọc tìm kiếm phương hướng rồi vội vàng vội đi đến trước mặt Thôi Lệ Châu và hỏi: “Cô... ừm... suỵt...” Hắn vốn định nói gì, lại bỗng nhiên ra hiệu chớ có lên tiếng, sau đó đưa tay chỉ chỉ túi quần của cô ta.
“Ừm...” Thôi Lệ Châu vẫn không hiểu rõ lắm, nhưng nhìn thấy Triệu Ngọc ra hiệu, cô ta vẫn với tay vào túi quần, lấy một chiếc điện thoại di động ra.
À...
Nhìn thấy di động, Triệu Ngọc lập tức hiểu ra. Chiếc điện thoại di động này là của Tiêu Hàng. Không ngờ, vừa rồi bọn họ đi khỏi đây quá nhanh, nên Tiêu Hàng lại quên đòi lại chiếc di động của mình trong tay Thôi Lệ Châu.
“Hả? Sao anh ta lại...” Thôi Lệ Châu vừa định giải thích cái gì thì Triệu Ngọc bỗng giơ tay ngăn cản cô ta.
Thì ra, Triệu Ngọc vừa thông qua máy dò xét tàng hình, phát hiện trên người Thôi Lệ Châu đang cất giấu một cái máy nghe trộm, mà máy nghe trộm vừa bị mở ra từ xa.
Thông qua máy dò xét, thiết bị nghe trộm quả nhiên đến từ chính chiếc điện thoại di động này.
Không hề nghi ngờ, máy nghe trộm tất nhiên là do đám người Tiêu Hàng đó mở ra, mà điện thoại di động rất có thể cũng là cố ý để lại, mục đích chính là muốn nghe trộm cuộc đối thoại của đám người Triệu Ngọc.
Chết tiệt!
Không ngờ lại dám chơi cái trò “vô gian đạo” với ông đây!
Triệu Ngọc vốn định đào bới cả mười tám đời tổ tông, lôi cả các kiểu “danh ngôn” kinh điển mà mắng vào máy nghe trộm để chọc tức đối phương. Nhưng mà miệng đã mở ra rồi, bỗng nhiên hắn lại cảm thấy thật vô vị.
Đúng vậy, nếu sự tình đã tới tình trạng này rồi, hắn không muốn lãng phí sức lực nữa.
Vì thế, hắn trực tiếp mở nắp di động ra, căn cứ theo chỉ dẫn của máy dò xét tàng hình, tìm ra được máy nghe trộm bên trong.
“Oa!” Đoàn người Thôi Lệ Châu hoảng sợ, hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi người của phòng Đặc Cần lại giảo hoạt như thế, không ngờ còn giở thủ đoạn này nữa!
Ài!
Triệu Ngọc thở dài một tiếng, trực tiếp ném máy nghe trộm vào cốc nước, nước trong cốc lập tức kêu ục ục, còn nổi lên rất nhiều bọt...
“Cái đám người này thật sự là rất đáng giận!” Lý Bối Ni cả giận nói: “Không ngờ lại còn nghe trộm chúng ta nữa chứ!”
“Đúng đấy!” Trương Cảnh Phong đối Triệu Ngọc nói: “Tổ trưởng, tại sao không nhân cơ hội mắng bọn họ vài câu thế? Trút hết giận cũng tốt mà...”
“Ừm... Chờ một chút, chờ một chút!” Ai ngờ, Trương Cảnh Phong còn chưa nói xong thì Thôi Lệ Châu lại bỗng nhiên đánh gãy anh ta, nhìn về phía Triệu Ngọc giống như vừa phạm phải sai lầm vậy, cô ta sợ hãi mà nói: “Sếp ơi, thật ngượng quá, vừa rồi tôi chỉ muốn báo thù... ừm... Cho nên đã...”
Vừa nói, Thôi Lệ Châu vừa duỗi tay vào túi quần mình, không ngờ một lúc đã lấy ra vài cái ví tiền, đống ví đó đều là của các đặc công vừa rồi!
“Cô!?” Triệu Ngọc bỗng dưng trừng to mắt, tức giận mà quát: “Thôi Lệ Châu, tại sao cô lại có thể hành động như thế!?”
“Đừng nóng giận, đừng nóng giận mà!” Thôi Lệ Châu nhanh chóng chập hai tay lại, tạo thành chữ thập mà xin khoan dung: “Tôi không hề cố ý, thật sự không hề cố ý mà! Chỉ là tôi tức bọn họ quá, muốn cho bọn họ một bài học mà thôi, sếp đừng tức giận mà...”
“Này!” Triệu Ngọc xua tay ra hiệu cho đám người Lý Bối Ni: “Còn thất thần làm gì nữa? Nhanh chóng lục tung lên tìm đi, xem có đồ vật gì quan trọng nữa không?”
À...
Nghe được mệnh lệnh, đám người Lý Bối Ni cùng nhau ra tay lục tìm.
“Tiểu Thôi à... Tôi phải nói cô thế nào mới được đây!” Hắn quay đầu vỗ bả vai Thôi Lệ Châu một cái, bình tĩnh mà quát: “Lúc này, cô thật sự làm tốt lắm!”
“Hả?” Thôi Lệ Châu rối bời: “Anh... anh không mắng tôi à?”
“Vớ vẩn!” Triệu Ngọc búng tay một cái: “Người không động vào ta, ta sẽ không động vào người, là bọn họ tự chuốc lấy cả!”
“Phù...” Thôi Lệ Châu nhanh chóng phủi ngực, lòng còn sợ hãi: “Làm tôi sợ muốn chết, làm tôi sợ muốn chết, chỉ sợ anh trừng mắt lên thôi...”
Lúc này, đám người Lý Bối Ni đã lục tung ví tiền của đội lính đặc công lên, nhưng mà bên trong ngoài tiền mặt và chi phiếu ra thì cũng không có thứ gì giá trị.
“Đội trưởng... Mấy thứ này...” Lưu Chiêm Binh hỏi: “Chúng ta phải xử lý như thế nào? Trả lại cho bọn họ à?”
“Trả cái đầu cậu ý!” Triệu Ngọc lấy di động của Tiêu Hàng ra: “Cứ lấy tất cả tư liệu trên điện thoại di động ra trước đã, xem có thứ gì mới mẻ không? Nhớ kĩ, ví tiền và di động đều là do bọn họ không cẩn thận đánh rơi ở đây, chúng ta tạm thời giữ hộ bọn họ trước! Xem bọn họ có dám tới đây đòi hay không!”
“Được!”
Nghe được mệnh lệnh, Lý Bối Ni nhanh chóng mở mật mã trong di động của Tiêu Hàng ra và truyền tư liệu, còn Lưu Chiêm Binh thì cất gọn số ví tiền này đi.
“Sếp à, kế tiếp phải làm sao bây giờ?” Thôi Lệ Châu hưng phấn mà hỏi: “Chúng ta thật sự phải đi tìm kho báu sao? Thế này tức là chúng ta danh chính ngôn thuận đấy!”
“Ừm... Chuyện này, tôi vẫn chưa suy nghĩ rõ ràng đâu!” Triệu Ngọc cẩn thận mà nói: “Đây rõ ràng là một cái hố to, nếu chúng ta mà nhảy vào trong thì vẫn phải thận trọng một chút mới được!”
“Đúng vậy!” Trương Cảnh Phong mở miệng nói: “Phải tìm được kho báu trong vòng hai tháng, có khác gì ép buộc đâu! Tổ trưởng, hay là anh nhờ mối quan hệ của anh để nói giúp đi! Lệnh quy định thời hạn của phòng Đặc Cần không phải trò đùa đâu, không cẩn thận thì có khi còn bị đá ra khỏi đội cảnh sát đấy!”
“Xem tình hình thế nào đã rồi tính sau!” Triệu Ngọc nói: “Chuyện phòng Đặc Cần và Tổng cục Hình sự liên hợp và thỏa thuận giữ bí mật sẽ hoàn thành nhanh thôi, một khi ký hiệp nghị này thì sẽ chẳng còn gì thú vị đâu!”
“Đáng chết!” Vừa dứt lời, Lý Bối Ni lại lập tức đập bàn phím một cái, lo lắng mà hô lên về phía Triệu Ngọc: “Tổ trưởng hỏng rồi, hỏng rồi! Di động của Tiêu Hàng có chứa mã tự hủy, tất cả nội dung đều bị cắt bỏ! Không thể lấy được tư liệu đâu...”
“Hả?” Triệu Ngọc đi đến trước mặt máy tính để xem xét, quả nhiên thấy một đoạn code cắt bỏ xuất hiện trên màn hình, hoàn toàn không thể khống chế được nó, chỉ trong nháy mắt, toàn bộ tư liệu trong di động Tiêu Hàng đã bị xóa sạch.
“Chậc chậc...” Triệu Ngọc lắc đầu: “Phòng Đặc Cần quả nhiên là phòng Đặc Cần! Xem ra...” Hắn giơ tay cầm lấy chiếc USB mà Lê Tịnh lưu lại, thì thào lẩm bẩm: “Nếu chúng ta muốn hiểu biết cả tình hình thì chỉ có thể dựa vào nó thôi!”