Cuồng Thám

Chương 1093: Chương 1093CHÌA KHÓA KHÔNG CHỈ CÓ MỘT





“Chúng tôi đang tiến hành kiểm tra nội bộ…” Mã Kế Xuân giới thiệu: “Xem trong phòng Đặc Cần năm đó, ai là tình nghi lớn nhất? Nhưng vì vấn đề quyền hạn nên phải tốn một đoạn thời gian mới có đáp án.”

“Chờ một chút…” Lý Bối Ni cau mày: “Danh sách này có phải vì nằm trong tay nhóm chuyên gia kia nên mới bị lộ ra ngoài không?”

“Không đâu!” Mã Kế Xuân nói đầy khẳng định: “Các chuyên gia làm cho phòng Đặc Cần đều được phân tổ công tác không giống nhau, có thể lúc đó đã gặp mặt hoặc quen biết, nhưng không có khả năng biết hết được! Hơn nữa vì vấn đề thời hạn, nên dù ai trong số họ nắm cái gì trong tay cũng không có khả năng nắm danh sách chuyên gia hoàn chỉnh!”

“Nhưng tôi vẫn không rõ….” Lý Bối Ni lại hỏi: “Vì sao Đào Hương lại muốn danh sách ấy? Tung tích của kho báu dù có liên quan đến danh sách ấy nhưng cũng đâu nhiều?”

“Cũng chưa chắc!” Mã Kế Xuân đáp: “Dù sao thì các chuyên gia làm cho phòng Đặc Cần đều trực tiếp nắm trong tay tư liệu ấy. Tôi nghĩ, Đào Hương lấy danh sách là định nhờ tay các chuyên gia đó để kiếm được tư liệu về kho báu?”

“Chuyện này…” Lông mày Lý Bối Ni nhíu càng chặt hơn: “Thế thì không có logic! Các anh nghĩ lại xem, nếu Đào Hương có đồng bọn ở phòng Đặc Cần thì người kia chỉ cần lấy tư liệu về kho báu rồi đưa cho Đào Hương là được đúng không? Cần gì phải tìm mấy chuyên gia kia làm gì? Có phải đã làm điều thừa rồi không?”

“Ừm… Chuyện này…” Mã Kế Xuân không nghĩ tới vấn đề này, cảm thấy khá bất ngờ nên không biết trả lời như thế nào.

“Có lẽ…” Bỗng nhiên, Lưu Chiêm Binh nói xen vào: “Tên nội gián này không có quyền cao như vậy, chỉ có thể tiếp xúc với danh sách chuyên gia thôi chứ không trực tiếp có được tư liệu về kho báu?”

“Chuyện này… tôi phải về tra lại đã!” Mã Kế Xuân gật đầu nói: “Nếu hai quyền hạn này không liên quan tới nhau thì nó sẽ rất có ích trong việc giúp chúng ta tra ra nội gián!”

“Nếu không phải nội gián…” Lúc này, Hứa Hải lại nói: “Thật sự loại trừ khả năng Đào Hương không thể nào trộm được danh sách sao? Không phải tôi xem nhẹ năng lực của phòng Đặc Cần, nhưng mà dù sao Đào Hương cũng là vua trộm mà?”

“Đúng, Đào Hương không thiếu tiền, có thể ông ta đã bỏ tiền ra để mua?” Lý Bối Ni cũng suy đoán: “Như vậy thì cho dù Đào Hương có đồng bọn cũng không nhất định là nhân viên nội bộ của phòng Đặc Cần?”

“Ừm… Tôi hiểu!” Mã Kế Xuân gật đầu nói tiếp: “Tôi sẽ về báo cáo và điều tra lại xem sao! Tổ trưởng Triệu, có điều này, tôi không biết có nên nói không…”

“Được rồi! Thôi Lệ Châu vẫn chưa nhớ ra được gì đâu!” Triệu Ngọc nhún vai, ông nói gà bà nói vịt, trả lời câu hỏi không liên quan gì.

Nhưng Mã Kế Xuân nghe xong thì cả người đều sửng sốt. Vốn dĩ, điều mà anh ta không biết có nên nói hay không chính là về Thôi Lệ Châu, không ngờ lại bị Triệu Ngọc đoán được.

“Tôi không cần anh nhắc nhở, tôi tự biết tầm quan trọng của Thôi Lệ Châu! Thật là… Tôi cũng hy vọng từ nay về sau, chúng ta có thể hợp tác thoải mái…” Nói xong, Triệu Ngọc kề sát mặt Mã Kế Xuân, nói đầy vẻ nghiêm túc: “Cô nói đúng không? Đội trưởng Lê?”

“Ừm… Anh… Có ý gì?” Mặt mũi Mã Kế Xuân trắng bệch.

“Ha ha…” Triệu Ngọc cười giải thích: “Khi anh nói chuyện, ánh mắt nhìn phía dưới bên phải khoảng hai mươi lần, tôi còn tưởng đó là chỗ đặt máy nghe lén của anh cơ! Nhưng sau khi quan sát, tôi mới biết khi nói chuyện, anh thường thuật lại lời nói, lý do… Phòng Đặc Cần các anh có nhiều đồ công nghệ cao thật, cài vào bên tai phải đúng không? Nhìn bề ngoài thì đúng là không nhận ra được mà!”

“Hả… Chuyện này… Chuyện này” Mã Kế Xuân đổ mồ hôi lạnh, ánh mắt cực kỳ sợ hãi.

Hả?

Đám người Lưu Chiêm Binh cũng hoảng sợ, vội vàng bao vây Mã Kế Xuân.

Thật ra, những suy đoán vừa rồi của Triệu Ngọc chỉ là đoán mò. Cái thật sự lợi hại chính là máy dò xét tàng hình trong đầu hắn, từ khi Mã Kế Xuân đi vào, hắn đã biết trong tai Mã Kế Xuân có đeo thứ gì đó rồi!

“A… Anh hùng…”

Đang nói chuyện thì điện thoại di động của Triệu Ngọc vang lên.

“A lô, Triệu Ngọc, anh không cần phải làm vậy!” Trong điện thoại là giọng nói hơi gấp gáp của Lê Tịnh: “Nếu như tôi không có thành ý hợp tác với các anh thì tôi đã không phái Mã Kế Xuân tới làm liên lạc viên rồi! Anh nên biết, nếu muốn phá vụ án này, phía anh cần quyền hạn và sự duy trì của phòng Đặc Cần bên tôi.”

“Đội trưởng Lê, sao cô lại nói chuyện khách sáo thế?” Triệu Ngọc cười khẩy: “Tôi chỉ hy vọng về sau chúng ta hợp tác có thể đơn giản hơn thôi, đừng phức tạp hóa mọi thứ lên như vậy. Triệu Ngọc này rất rộng lượng, về những chuyện không vui trước kia của chúng ta, tôi đảm bảo sẽ không tính toán đâu.”

“Đúng là không biết xấu hổ mà!” Lê Tịnh cả giận nói: “Vốn dĩ anh đâu phải chịu thiệt gì, thế mà còn muốn so đo sao?”

“Ha ha ha…” Triệu Ngọc cười sang sảng nói: “Đội trưởng Lê, cô đừng nói như vậy, mới một ngày không gặp mà tôi đã thấy nhớ cô rồi đấy!”

“Anh!” Lê Tịnh rõ ràng đang tức giận nhưng lại không phát cáu được, chỉ có thể bực bội thở dài, kiềm chế lửa giận mà nói: “Triệu Ngọc, về hiện trường bị hại của năm chuyên gia, các anh không cần điều tra nữa! Chúng tôi đã điều tra xong, tình hình giống với Viên Tuấn Thành, tất cả bọn họ đều tử vong trong nhà mình, hơn nữa trong đêm xảy ra án mạng, tất cả camera trong khu nhà đều xuất hiện vấn đề!”

“Hẳn anh cũng biết camera của khu nhà đều theo mạng lưới khu vực, nếu có thể bị người xâm nhập từ xa thì tất nhiên thao tác cực kỳ phức tạp! Hơn nữa, thuốc nói thật và thuốc Antimony porphyrite đều đã chứng minh rằng hung thủ của vụ án này không phải là người bình thường, có thể là sát thủ chuyên nghiệp, hơn nữa còn là gây án theo đoàn đội!”

“Vì thế, anh càng cần sự giúp đỡ của phòng Đặc Cần chúng tôi!”

“Được! Nền tảng hợp tác là thẳng thắn thành khẩn.” Triệu Ngọc nói: “Đội trưởng Lê, hiện tại, cô có thể nói cho tôi biết năm chuyên gia đó vì cái gì mà chết không? Tôi đã tìm hết tư liệu của các cô rồi, điểm mấu chốt nhất lại không có lời giải đáp.”

“Chúng tôi cũng không biết…” Mã Kế Xuân nói chen vào.

“Triệu Ngọc, tôi sợ tư liệu không được đầy đủ nên cố ý đưa thêm cho anh một chồng để bổ sung, không lẽ anh vẫn cảm thấy chúng tôi không đủ thành ý sao? Hay là… Hừ…” Lê Tịnh rõ ràng có gì khó nói.

Ồ…

Triệu Ngọc nghe ra hàm ý của cô ta, xem ra, vụ hôm qua là một âm mưu đã được sắp đặt, quả nhiên có phần của cha vợ mình – ngài Miêu Khôn!

“Năm chuyên gia kia chắc hẳn đã biết ít bí mật gì đó nên mới bị sát hại!” Triệu Ngọc nghiêm nghị nói: “Bằng không thì tại sao thuốc nói thật cũng bị mang ra dùng chứ? Đội trưởng Lê, rốt cuộc thì bọn họ đã biết gì? Có phải về kho báu không?”

“Triệu Ngọc, tôi lấy hết trách nhiệm để nói cho anh biết, về chuyện đó, chúng tôi thật sự không biết!” Lê Tịnh trịnh trọng trả lời: “Nếu năm người ấy thật sự biết về bí mật kho báu, anh cảm thấy chúng tôi sẽ bỏ mặc họ hay chờ đối phương giết hết cả năm người ấy rồi mới bắt đầu điều tra sao?”

“Việc này…” Triệu Ngọc cau mày, bắt đầu suy xét xem có nên tin lời Lê Tịnh nói không.

“Sau khi lấy được tin tức từ anh, chúng tôi đã điều tra nội bộ trước tiên!” Lê Tịnh nói: “Dựa vào tư liệu, năm người ấy tuy rằng đã thử những phương pháp khác nhau để tiếp cận kho báu nhưng cuối cùng đều thất bại! Thật không có bí mật gì đáng nói cả!”

.

“Chúng tôi cũng không biết rốt cuộc hung thủ muốn lấy thông tin gì từ miệng họ!?”

“Ừm…” Triệu Ngọc trầm tư suy nghĩ trong chốc lát, hắn thừa nhận Lê Tịnh không cần thiết phải nói dối, xem ra, bên phòng Đặc Cần cũng cảm thấy vụ án năm người chuyên gia này bị sát hại rất kỳ quái.

“Chậc chậc…” Triệu Ngọc chậc lưỡi, không thể không suy nghĩ tới một vấn đề rất gay go, hắn nói với Lê Tịnh: “Nếu đúng là vậy thì vụ án này không dễ giải quyết! Hiện tại, điều tôi lo nhất là hung thủ đã có được đáp án mà hắn muốn nhất chưa?”

“Đúng vậy!” Lê Tịnh đồng tình nói: “Nếu có được đáp án thì có lẽ bọn họ đang trên đường tìm kho báu rồi! Nếu như không tìm được, bọn họ tất nhiên sẽ nhanh chóng rời khỏi, chúng ta chỉ có thể bắt gió bắt bóng thôi!”

“Xem ra…” Triệu Ngọc bất đắc dĩ lắc đầu: “Tất cả giả thiết đều quay trở về điểm ban đầu! Trước mắt, bọn chúng chỉ có thể ra tay với đồng phạm bí ẩn của Đào Hương thôi!”

“Đúng vậy! Tôi cũng nghĩ như thế!” Lê Tịnh nói: “Bây giờ, anh có thể hiểu cho tôi rồi đúng không? Thôi Lệ Châu có khả năng là chìa khóa để vạch trần tất cả bí ẩn nhất!”

“Sai!” Ai ngờ khi nghe đến đây thì Triệu Ngọc lập tức bác bỏ, nghiêm túc nói: “Đội trưởng Lê, có chuyện này… có thể ngay cả cô và tôi đều đã quên mất! Thật ra… Trên thế giới này, ngoài Thôi Lệ Châu ra thì ngoài kia vẫn còn có một người rất có thể là chìa khóa giải đáp tất cả!”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.