Cuồng Thám

Chương 1103: Chương 1103ĐỘT NHIÊN KÊU GỌI





Buổi trưa trời đứng bóng, trong khu vực huyện Lâm Xá của tỉnh Chiêu Vân.

Huyện Lâm Xá thuộc quản lý của thành phố Phụng Bình, nổi tiếng nhờ cánh rừng bạt ngàn phía Bắc. Tuy diện tích toàn huyện rộng lớn, nhưng quy mô thị trấn lại rất bình thường, dân số sống ở đây cũng không nhiều.

“Vị trí địa lý ở đây cực kỳ quan trọng!” Triệu Ngọc vừa lái xe đến địa điểm vừa giới thiệu với Thôi Lệ Châu: “Ba mặt ở đây đều được núi đá bao phủ, là nơi địa lý xung yếu, cũng là vùng tranh chấp của binh gia mà người xưa thường nói!”

“Nhớ hồi đầu, người Nhật Bản đã lập ra hơn trăm công sự phòng thủ cùng sáu cứ điểm quân sự ở rặng núi sườn Bắc và sườn Tây, trong đó, nổi tiếng nhất chính là cứ điểm Nghĩa Sơn, đã nghe qua chưa?”

“Cứ điểm quân sự Nghĩa Sơn…” Thôi Lệ Châu gật đầu: “Tôi từng thấy trên mạng, hình như đã trở thành địa điểm du lịch rồi nhỉ?”

“Quy mô của cứ điểm quân sự Nghĩa Sơn không kém bên Cáp Long Giang đâu, đã từng là một nơi trọng yếu của bộ máy hành chính quân Nhật.” Triệu Ngọc nói: “Căn cứ vào ghi chép cho thấy, Viên Tuấn Thành từng đến cứ điểm quân sự Nghĩa Sơn để khảo sát không dưới mười lần, trong sổ ghi chép công việc hằng ngày của ông ấy cũng có ghi chép kỹ càng về cứ điểm quân sự này.”

“Sao? Ý anh là chúng ta cũng phải đi xem thử à?” Thôi Lệ Châu nói: “Không phải anh nói… chủ yếu là đến tìm người? Một cứ điểm quân sự trống rỗng thì có thể điều tra được cái gì? Ôi…” Cô ta lắc điện thoại một cái: “Bốn mươi lăm đồng một vé vào cổng, thật xấu xa!”

“Đương nhiên không phải là đi du lịch rồi!” Triệu Ngọc nói: “Chúng ta có thể tìm người quản lý trước đây, hỏi xem tình hình lúc Viên Tuấn Thành đi khảo sát cứ điểm quân sự thế nào! Nhưng… chúng ta không cần qua đó lập tức, vẫn nên dựa theo thứ tự trước sau mà điều tra! Nếu như muộn quá thì để ngày mai!”

“Anh là sếp, nghe lời anh cả!” Thôi Lệ Châu mở điện thoại, xảo quyệt nói: “Nhưng mà, anh đã từng nghe nói chưa sếp? Món thịt om của huyện Lâm Xá rất có tiếng đó! Còn ngon hơn của thành phố Hoàng Kim nữa!”

“Cô nhóc, hóa ra đang đợi tôi ở chỗ này à! Triệu Ngọc mỉm cười: “Phải nói sớm chứ, thực ra tôi đã đói từ lâu rồi…”

Không lâu sau, Triệu Ngọc lái xe cảnh sát đến một cửa tiệm thịt om nổi tiếng trong vùng, hai người cuối cùng cũng có một bữa ăn ngon lành.

Sau đó, bọn họ liền bắt đầu dựa theo thứ tự được sàng lọc ra để bắt đầu điều tra lần lượt các đối tượng.

Trong buổi chiều này, từ tổng thể mà nói, cuộc điều tra của hai người bọn họ vẫn tính là thuận lợi, mấy người có liên quan được hỏi thăm đầu tiên đều sống khỏe mạnh, hơn nữa còn có thể nhớ ra Viên Tuấn Thành.

Chẳng qua, tin tức mà những người này cung cấp lại hoàn toàn không có giá trị lớn. Bọn họ nói Viên Tuấn Thành chỉ là một trong số đông đảo nhân viên làm việc, chỉ đặt ra một số câu hỏi theo thông lệ mà thôi. Mà những câu hỏi và câu trả lời này, Viên Tuấn Thành đã viết vào sổ ghi chép của ông ấy từ lâu rồi, căn bản không có tình huống bất ngờ nào.

Dĩ nhiên, Triệu Ngọc và Thôi Lệ Châu cũng gặng hỏi kỹ càng nhiều vấn đề chi tiết, nhưng người được hỏi đều nói rõ rằng bọn họ và Viên Tuấn Thành không thân nhau nhiều, nên không biết chút gì về ông ấy cả…

Có thể do thịt om quá ngon nên buổi tối, Triệu Ngọc và Thôi Lệ Châu lại tìm một tiệm thịt om khác ăn cho đỡ thèm…

Sau bữa tối, bọn họ lại tìm hai người có liên quan để hỏi thăm, nhưng kết quả vẫn y như trước, không có bất kỳ sự tiến triển gì.

Đến tối, chuyện gây xấu hổ ập đến, vì để đảm bảo sự an toàn của Thôi Lệ Châu, Triệu Ngọc không thể không đặt một phòng ở khách sạn, hai người cùng ở chung.

Nhưng mà đây không phải lần đầu tiên hai người bọn họ ở chung phòng, hai bên dường như đã có sự ăn ý, ai ngủ mặc ai, hoàn toàn không cảm thấy quá xấu hổ.

Sau khi vệ sinh cá nhân xong, Triệu Ngọc liền bắt đầu thu thập thông tin phản hồi do các đội khác gửi đến. Đáng tiếc, tình hình đám Ngô Tú Mẫn và Lưu Chiêm Binh căn bản không kém họ là bao, Viên Tuấn Thành và những người có liên quan đó đơn giản chỉ có mối quan hệ công việc, hoàn toàn không có giao thiệp quá nhiều, cho nên có người thì không nhớ ra, có người thì không biết gì cả…

Dĩ nhiên, đối với kết quả này, Triệu Ngọc đã chuẩn bị tâm lý rồi, hắn biết, dù sao Viên Tuấn Thành đã tham gia công việc tìm kiếm kho báu hơn tám năm, từng giao thiệp với nhiều nhân viên có liên quan, cho nên muốn điều tra được tình hình gì trong thời gian ngắn, hoàn toàn không phải chuyện dễ.

Sau khi thu thập xong tin tức, Triệu Ngọc bắt đầu sắp xếp sổ ghi chép công việc hằng ngày của Viên Tuấn Thành, chuẩn bị sẵn cho việc điều tra dò hỏi ngày mai. Thôi Lệ Châu cũng giúp Triệu Ngọc sắp xếp tư liệu, ở khu vực Lâm Xá, bọn họ chỉ còn lại bảy người liên quan có thể điều tra, nếu như ngày mai tranh thủ nhanh chóng một chút thì hoàn toàn có thể hoàn thành nhiệm vụ trong ngày.

Triệu Ngọc tính toán, hắn sẽ đi cứ điểm quân sự Nghĩa Sơn, xem có thể tìm được manh mối mới không?

Tối hôm qua, Triệu Ngọc gần như cả đêm không ngủ, ban ngày lại lái xe trong thời gian dài, lúc này không còn chịu nổi nữa, hắn đã lên giường nghỉ ngơi từ lâu.

Dựa theo những gì đã trải qua trước đây, mỗi lần mở ra quẻ “Càn” hoặc “Khôn”, Triệu Ngọc đều cảm thấy tinh thần không tốt, ăn ngủ không yên, thường xuyên không thể ngủ ngon.

Nhưng lần này lại khác, có thể là thực sự quá mệt mỏi, vừa nằm xuống liền chìm vào giấc ngủ sâu. Hơn nữa, vào lúc tinh thần căng thẳng như thế này, hắn không mơ giấc mơ nào cả, sung sướng ngủ trọn một đêm.

Ngày thứ hai, vẫn là Thôi Lệ Châu dậy sớm đánh thức hắn, nếu không thì rất có thể hắn sẽ ngủ đến khuya.

Sau khi rời giường, việc đầu tiên mà Triệu Ngọc làm chính là nhanh chóng kiểm tra hệ thống, xem thử quẻ “Khôn Cấn” phải chăng đã kết thúc? Hắn biết, nếu như kỳ ngộ đã kết thúc thì chứng tỏ mình đã hoàn toàn đi sai hướng phá án! Nếu là ngược lại thì tức là sự kiên trì của mình là chính xác.

Kết quả, vừa mở ra xem, hai chữ lớn “Khôn Cấn” vẫn đang hiển thị trên giao diện hệ thống, không hề có sự thay đổi nào.

Được!

Đây vẫn là lần đầu tiên Triệu Ngọc cảm thấy sự thân tình của quẻ “Khôn”, lập tức xây thêm lòng tin, cùng Thôi Lệ Châu xuất phát.

Vì đã có kinh nghiệm hôm qua nên cuộc điều tra của hai người bọn họ hôm nay được tiến hành thuận lợi hơn, đến khoảng bốn giờ chiều thì đã điều tra xong những người có liên quan cần phải hỏi. Kết quả điều tra giống như hôm qua, họ không có ấn tượng sâu đối với Viên Tuấn Thành.

Thế là, dựa theo kế hoạch, hai người bắt đầu lái xe đến cứ điểm quân sự Nghĩa Sơn, muốn tìm người phụ trách từng tiếp xúc với Viên Tuấn Thành năm đó.

“Hỏng rồi sếp ơi, tôi vừa tra thử trên mạng.” Trên xe, Thôi Lệ Châu chỉ vào điện thoại của mình và nói với Triệu Ngọc: “Cứ điểm Nghĩa Sơn tám năm trước mới được xếp là điểm du lịch, vào năm mà Viên Tuấn Thành đi điều tra, chỗ đó vẫn còn thuộc về viện bảo tàng Phụng Bình! Rất có khả năng là người hiểu rõ tình hình hoàn toàn không ở Lâm Xá mà là ở Phụng Bình!”

“Hả?” Triệu Ngọc nhíu mày, chuyện liên quan đến cứ điểm quân sự, trước đây thực sự là hắn đã sơ sót, hoàn toàn chưa suy nghĩ kỹ càng.

“Hay là… tôi thông báo cho Lý Bối Ni, để cô ấy điều tra thử rồi tính sau?” Thôi Lệ Châu quệt miệng: “Chúng ta… vẫn đi à?”

“Ừm…” Triệu Ngọc xem hướng dẫn đường trên điện thoại, nói: “Còn có vài cây số nữa là đến rồi! Dù sao cũng nhàn rỗi, qua đó tìm linh cảm cũng tốt!”

Ai ngờ, Triệu Ngọc vừa dứt lời thì điện thoại của hắn đột nhiên reo lên.

Triệu Ngọc mở ra xem, không ngờ lại là một dãy số lạ.

“A lô?” Sau khi nghe máy, hắn hỏi một tiếng như thường lệ.

“Triệu Ngọc!” Kết quả, tiếng của Lê Tịnh đột ngột vang lên trong điện thoại: “Có phải bây giờ anh đang ở huyện Lâm Xá?”

“Cô… Ừm…” Triệu Ngọc không ngờ, giờ phút này, Lê Tịnh lại chủ động gọi điện thoại cho mình, bởi vì mối quan hệ ân oán cá nhân nên hai người họ luôn nhờ Mã Kế Xuân chuyển lời giúp. “Đội trưởng Lê, tôi có ở huyện Lâm Xá hay không, chắc cô phải rõ hơn tôi chứ nhỉ?”

Đang nói chuyện, Triệu Ngọc nhìn nhìn chiếc xe Jeep phía sau, chiếc xe đó vẫn đang theo sát mình.

“Được! Vậy tôi không phí lời nữa!” Lê Tịnh nói: “Chúng tôi có một nhóm đồng nghiệp phản hồi lại, hôm qua lúc bọn họ điều tra ở huyện Ngọc Ninh đã phát hiện ra một vấn đề nhỏ.”

“Hở? Vấn đề nhỏ gì?” Triệu Ngọc vội hỏi.

“Trong sổ ghi chép công việc hằng ngày của Viên Tuấn Thành có một người tên là Điền Chinh.” Lê Tịnh nói: “Người này là con cháu người Nhật, năm đó, lúc Viên Tuấn Thành phỏng vấn ông ta, ông ta đang đảm nhận chức giám đốc Cục Địa chất huyện Ngọc Ninh, bởi vì nguyên do liên quan đến công việc nên ông ta và Viên Tuấn Thành từng có mối quan hệ khá thân.”

“Nhưng mà Điền Chinh đã qua đời do bệnh rồi. Đội viên của chúng tôi đến nhà họ hôm qua để hỏi thăm người nhà ông ta thì lại phát hiện ra một chuyện kỳ lạ, hai đứa con trai của Điền Chinh đều đã mất tích rồi!”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.