Tàng Bát chuyển lời: “Thứ nhất, trước hết, hãy dùng một triệu lượng bạc này: mua lương thực, giá cao một chút cũng không sao, có bao nhiêu mua bấy nhiêu, không được để dành lại một cắc bạc nào, tích trữ toàn bộ lương thảo trên núi Thiên Môn.”
“Thứ hai, khi thu nhận những người tới nương đi theo Vương gia, nhất định phải cảnh giác cao độ, không được đề mật thám trà trộn vào.”
“Thứ ba, hễ là người cần cù thì bất kể già trẻ, đều phải giữ lại ở núi Thiên Môn chờ lệnh di dân tới Hoang Châu.”
“Thứ tư, bọn ta sẽ ở lại đây hỗ trợ Hàn thủ lĩnh huấn luyện lính mới!”
Mọi người mừng rỡ.
Hoang Châu Vương đưa quân lương tới, chứng tỏ đã tiếp nhận bọn họ!
Từ giờ, bọn họ không còn là nghĩa quân nữa!
Bọn họ là quân Hoang Châu!
Từ giờ, bọn họ đã có biên chế, có tổ chức, có hậu thuẫn!
Cuối cùng mọi người ở Thiên Môn cũng yên tâm.
Sau phút giây mừng rỡ, Hàn Binh nghiêm mặt: “Vương gia vội vã phái Tàng tướng quân nửa đêm chạy tới núi Thiên Môn có phải là vì bên phía Hoang Châu đã xảy ra chuyện rồi không?”
Tàng Bát gật đầu: “Đại quân Thiên Lang đã vượt qua Âm Sơn rồi!”
“Cái gì?”
Mọi người giật mình.
Tàng Bát nói tiếp: “Vương gia đã phái cao thủ của Vương phủ cầm chân bọn họ”