Lúc này, trong sân huyện nha, trong hơn mười người, có không ít người, trên
mặt đều lộ ra nét do dự.
Cuối cùng, có hai người nhịn không được hướng về phía trước bước ra một
bước.
Bước ra một bước, thân thể hai người run lên, bỗng mềm nhũn ngã xuống
đất.
Triệu bộ đầu lạnh lùng nhìn bọn họ một cái, nói: “Không thể chống lại tiền
tài dụ hoặc, cho dù là làm bộ khoái, cũng là ác lại* làm hại dân chúng. Người
đâu, dẫn hai người bọn hắn đi, trở lại nguyên quán, vĩnh viễn không thu dùng.”
(*: quan lại, sai nha hung ác)
Ánh mắt hắn nhìn quét một vòng, ở trên mặt ba người, dừng lại một chút.
Một thiếu niên trong đó, sắc mặt luôn kiên nghị, chưa bị tiền tài dụ hoặc.
Hai người khác, là hai bộ khoái vừa mới từ huyện Dương Khâu đến.
Vị bộ dạng tuấn tú một chút kia, vẻ mặt trước sau không có gì biến hóa, tựa
như chỗ bạc này, căn bản không dẫn lên nổi hứng thú của hắn.
Điều này làm Triệu bộ đầu mặt lộ vẻ kinh ngạc, thiếu niên kia tuy cũng chưa
bị dụ hoặc, nhưng hắn hiển nhiên là đang cố gắng khắc chế, mà người trẻ tuổi
này, thì căn bản là không có hứng thú đối với tiền tài...
Về phần một vị cuối cùng, hắn tựa như có chút không yên lòng, mặt lộ vẻ u
sầu, không biết đang nghĩ cái gì, Triệu bộ đầu thậm chí hoài nghi, hắn rốt cuộc
có nhìn thấy cái rương báu huyễn hóa ra kia hay không...
Lý Mộ thân ở ảo cảnh, nhìn thứ trong rương đổi tới đổi lui, đang lúc nhàm
chán, trước mắt bỗng nhoáng lên, lần nữa xuất hiện ở trong sân.
Hắn quay đầu nhìn nhìn, phát hiện người vừa rồi đứng ở bên trái hắn không
thấy nữa, nghĩ hẳn là không chống lại được tiền tài dụ hoặc, khảo nghiệm thất
bại, bị dẫn xuống.
Mọi người còn lại cũng phát hiện bên cạnh thiếu hai người, trong lòng âm
thầm nhẹ nhàng thở ra, vừa rồi ở trong ảo cảnh, bọn họ cũng không hơn gì, suýt
nữa đã không thể chống lại được dụ hoặc...
Triệu bộ đầu nhìn Lý Mộ, hỏi: “Vàng bạc tài bảo trong rương báu, đủ để
ngươi giàu có cả đời, ngươi vì sao không hề động tâm?”
Lý Mộ nói: “Ta không có hứng thú với tiền.”
“Trái lại là một tên kỳ quái...” Triệu bộ đầu lắc lắc đầu, lại nhìn về phía thiếu
niên kia, hỏi: “Ngươi thì sao?”
Thiếu niên sắc mặt kiên nghị, nói: “Quan lại Đại Chu, nên làm tấm gương tốt,
không bắt hối lộ, không nhận hối lộ, không nhận bất nghĩa tiền tài.”
“Không sai, thân là bộ khoái, phải chống lại được tiền tài dụ hoặc.” Triệu bộ
đầu mắt lộ ra tán dương gật gật đầu, ánh mắt cuối cùng nhìn về phía Lý Tứ, hỏi:
“Ngươi lại là nguyên nhân gì?”
Lý Tứ phục hồi tinh thần lại, hỏi: “Nguyên nhân gì?”
Triệu bộ đầu hỏi: “Vàng bạc tài bảo trong rương báu kia, chẳng lẽ ngươi
không có một khắc động lòng?”
Lý Tứ ngẩn ra một phen, hỏi: “Rương báu nào, tài bảo nào?”
Triệu bộ đầu bất ngờ nhìn gã, hắn từng kiểm tra vô số người mới, trong
những người này, có tâm chí kiên định, không bị vàng bạc dụ hoặc chút nào,
cũng có tâm chí không kiên định, hoàn toàn trầm luân ở trong, hắn vẫn là lần
đầu tiên gặp được kẻ thất thần ở trong ảo cảnh.
Nhưng vô luận như thế nào, không bị tiền tài dụ hoặc, một cửa ải này, xem
như gã đã qua.
Triệu bộ đầu cũng không cho rằng gã có thể thông qua cửa thứ hai, khảo
nghiệm nhập chức của bộ khoái quận nha, cửa thứ nhất khảo nghiệm tiền tài,
cửa thứ hai khảo nghiệm nữ sắc.
Trên thân người này dương khí không đủ, thận khí trống trải, ngày thường
nhất định vô cùng háo nữ sắc, trước kia người như vậy, sẽ ở cửa thứ hai bị đào
thải đầu tiên.
Hắn nhìn mọi người thông qua cửa thứ nhất, nói: “Chúc mừng các ngươi,
thông qua khảo nghiệm cửa thứ nhất, hy vọng các ngươi ở trong quá trình làm
việc về sau, cũng có thể trải qua được tiền tài dụ hoặc, luôn giữ một trái tim
công chính.”
Hắn đằng hắng cổ họng, nói tiếp: “Kế tiếp, các ngươi phải tiến hành là khảo
nghiệm cửa thứ hai, nếu có thể thông qua cửa thứ hai, các ngươi có thể chính
thức trở thành bộ khoái của quận nha.”
Triệu bộ đầu cầm lấy tấm gương đồng kia, lần nữa ở trước mắt mọi người
nhoáng lên một cái.
Cảnh tượng trước mắt Lý Mộ lại thay đổi, hắn phát hiện mình xuất hiện ở
trong một căn phòng tràn ngập sương mù hồng nhạt.
Đối diện hắn, một nữ tử khoác lụa mỏng, đang mắt lim dim nhìn hắn.
Nữ tử mềm mại nâng cánh tay, hướng Lý Mộ vẫy vẫy tay, thổ khí như lan,
dịu dàng nói: “Công tử, đến đi...”
Thân ở ảo cảnh, sức chống cự đối với sắc đẹp sẽ hạ thấp xuống rất nhiều.
Ở dưới tình huống không niệm Thanh Tâm Quyết, trong lòng Lý Mộ, bắt đầu
nảy sinh ra xúc động hướng phía trước bước ra một bước.
Lúc này, trong đầu hắn, bất tri bất giác hiện ra bóng người Liễu Hàm Yên.
Nhớ tới Liễu Hàm Yên, lại nhìn về phía nữ tử kia, Lý Mộ bỗng cảm thấy
nhàm chán vô vị.
Vô luận là dung mạo hay dáng người, hai người đều chênh lệch khá xa,
không so sánh còn tốt, vừa so sánh, hắn nhất thời xúc động gì cũng không có...
Trong sân quận nha, Triệu bộ đầu đứng ở phía trước mọi người, cẩn thận
quan sát vẻ mặt mọi người.
Đại bộ phận mọi người còn lại, trên mặt đều lộ ra vẻ giãy dụa, đây là bọn hắn
đang đấu tranh cùng dục vọng trong lòng, sau một lát, lại có hai người nhịn
không được bước ra một bước, thân thể mềm nhũn ngã xuống đất.
Trên mặt Triệu bộ đầu lộ ra nét tiếc nuối, phất tay nói: “Nâng xuống.”
Mấy sai dịch tiến lên, nâng hai người đó xuống.
Triệu bộ đầu khi đi đến trước mặt thiếu niên kia, thấy hắn sắc mặt đỏ bừng,
vẻ mặt lại vẫn kiên nghị như cũ, ánh mắt lại lộ ra nét tán thưởng.
Y đi đến trước mặt Lý Mộ, thấy hắn sắc mặt như thường, cũng chưa bị ảo
cảnh ảnh hưởng mảy may.
Không chỉ có thế, trên mặt hắn, còn có một tia hồi ức...
Trong lòng Triệu bộ đầu khen ngợi, vị bộ khoái trẻ tuổi đến từ huyện Dương
Khâu này, tâm trí kiên định, khác hẳn với người thường, vô luận là tiền tài dụ
hoặc, hay sắc đẹp dụ hoặc, đều không thể đánh động hắn chút nào.
Loại người này, làm quan làm lại, đều là một dòng nước trong sạch.
Không biết hắn lại đang nhớ lại cái gì, chẳng lẽ là nương tử hắn?
Thế mà có thể nghĩ ra loại phương pháp này để bài trừ ảo cảnh, trái lại cũng
là kẻ si tình...
Triệu bộ đầu nhìn Lý Mộ, trong lòng vui mừng không thôi.
Vị bộ khoái trẻ tuổi này đến từ huyện Dương Khâu, tâm chí kiên định, tu vi
không thấp, có thể trực tiếp trọng dụng.
Mà thiếu niên kia tâm trí cũng không tệ, là tài năng có thể đào tạo, bồi dưỡng
thêm chút, cũng có thể đảm đương trọng dụng.
Hắn cuối cùng nhìn về phía Lý Tứ, trên mặt lộ ra nét kinh ngạc.
Hắn vốn tưởng người này sẽ chịu không nổi sắc đẹp dụ hoặc trước hết, không
ngờ y lại có thể kiên trì lâu như vậy, trên mặt không chỉ chưa do dự giãy dụa,
ngược lại còn trào phúng, tựa như rất khinh thường đối với dụ hoặc trong ảo
cảnh...
Triệu bộ đầu thu ảo cảnh, dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Lý Tứ một cái, mới
nói với mọi người còn lại: “Chúc mừng các ngươi, thông qua khảo nghiệm cửa
thứ hai, làm quan làm lại, không chỉ phải được chịu tiền tài khảo nghiệm, còn
phải có thể trải qua được sắc đẹp dụ hoặc, các ngươi biểu hiện rất tốt, từ giờ trở
đi, liền chính thức là bộ khoái quận nha.”