Đại Chu Tiên Lại

Chương 229: Ngẩng đầu ba thước có thần linh (2)



“Bắt bắt bắt, trảo cái đầu mẹ ngươi à!”
Triệu bộ đầu nhịn không được ở trên đầu hắn hung hăng gõ một cái, nổi giận
mắng: “Trọng điểm là thuyết thư lang kia sao, trọng điểm là nữ tử kia bị oan mà
chết, oán khí kinh động thiên địa, đạt được trời đất tán thành, ngươi còn dám bắt
người lung tung, là muốn tạo một hung linh nữa, diệt quận nha sao?”
Bộ khoái đó run rẩy một phen, ôm đầu, không dám nhiều lời nữa.
Triệu bộ đầu thở sâu, nói: “Huyện lệnh Dương huyện làm hết việc ác, tự có
trời thu thập, nhưng chung quy là mệnh quan triều đình, Lý Mộ, Lâm Việt, hai
người các ngươi chuẩn bị một chút, lát nữa theo hai vị đại nhân tới Dương
huyện “
Lý Mộ hỏi: “Chúng ta cần đi diệt trừ hung linh kia không?”
Triệu bộ đầu thở dài, nói: “Ai diệt trừ ai, còn không nhất định, chúng ta cần
phải đề phòng, là Sở Giang Vương, hung linh như thế xuất thế, Sở Giang
Vương nhất định sẽ cực lực lôi kéo, một khi cô ta bị Sở Giang Vương thu phục,
điều này đối với cả Bắc quận mà nói, cũng là một trận hạo kiếp “
Lý Mộ nghĩ đến đôi mắt trong suốt của cô bé ăn xin kia, nắm tay liền không
khỏi nắm chặt.
Kẻ thiện chịu nghèo khổ mệnh ngắn, kẻ làm ác hưởng phú quý sống lâu,
Thiên Huyễn Thượng Nhân cũng từng nói lời tương tự với hắn, lúc đó Lý Mộ
cười nhạt đối với điều này, giờ phút này mới khắc sâu cảm nhận được, thế giới
nhìn như quang minh này, vẫn luôn che giấu bóng tối không muốn ai biết.
Xưa nay đều là như thế.
Huyện lệnh một huyện bị diệt môn, huyện nha cũng bị huyết tẩy, loại chuyện
này, tự Đại Chu lập nước tới nay, cũng chưa từng xảy ra mấy lần, nhất định sẽ
dẫn tới triều đình cực độ coi trọng.
Bắc quận là không đè nổi chuyện này, quận nha đã mang tin tức do dịch quán
truyền hướng Trung quận, tin tưởng triều đình rất nhanh sẽ làm ra phản ứng.
Hung linh làm loạn, huyện nha Dương huyện đã hủy, một lần này, quận thừa,
quận úy Bắc quận, sẽ dẫn dắt sáu đại bộ đầu, cùng với hơn mười bộ khoái, tới
Dương huyện, duy trì Dương huyện yên ổn.
Thứ bọn họ phải đối kháng, không chỉ hung linh kia, còn có Sở Giang Vương
cùng với quỷ tướng dưới trướng hắn vô cùng có khả năng sẽ nhân lúc cháy nhà
mà đi hôi của.
Lý Mộ chỉ có nửa canh giờ thời gian, hắn phải về nhà nói cho Liễu Hàm Yên
một tiếng.
Một lát sau, Liễu Hàm Yên đứng ở trong sân, bất mãn nói: “Vừa mới về nhà
chưa được mấy ngày, sao lại phải đi.”
Lý Mộ nắm tay nàng, giải thích: “Dương huyện bỗng nhiên xảy ra một vụ án
lớn, phải lập tức chạy qua, nếu không, có thể sẽ có nhiều dân chúng hơn lâm
vào nguy hiểm.”
Liễu Hàm Yên hỏi: “Vậy lần này đi mấy ngày?”
Lý Mộ nói: “Còn chưa biết, nhưng chỉ cần chuyện Dương huyện giải quyết,
ta sẽ lập tức trở về.”
Liễu Hàm Yên thở dài, yên lặng giúp Lý Mộ thu thập hành lý, nhẹ nhàng ôm
hắn, tựa đầu vào ngực hắn, nói: “Chú ý an toàn.”
Sau khi ôn tồn với Liễu Hàm Yên một lát, Lý Mộ liền lấy tốc độ nhanh nhất
đi quận nha, lần này quận thừa đại nhân cùng quận úy đại nhân đều phải tới
Dương huyện, không thể muộn như lần trước.
Khi hắn một lần nữa chạy về huyện nha, người còn chưa đến đủ.
Khiến hắn bất ngờ là, Lý Tứ cũng đứng ở trong đám người.
Lý Tứ chỉ chỉ mặt hắn, hướng Lý Mộ ánh mắt ra hiệu một phen.
Lý Mộ lau dấu môi son trên mặt, cũng chỉ chỉ mặt Lý Tứ, trên mặt gã hai bên
trái phải, đều có một dấu môi son thật lớn.
Lý Tứ đưa tay lau mặt, Lý Mộ hỏi: “Ngươi cũng phải đi Dương huyện?”
Lý Tứ khẽ thở dài, nói: “Nhạc phụ đại nhân nói, đạo hạnh của ta đến quá
nhanh, bảo ta đi ngoài nhiều tôi luyện một chút, về sau mới có thể bảo hộ Diệu
Diệu.”
Pháp lực của Lý Tứ, đều là dựa vào phách lực cùng hồn lực cưỡng ép tăng
lên, có pháp lực Ngưng Hồn, nhưng không có thực lực Ngưng Hồn, miệng cọp
gan thỏ, quả thực cần tôi luyện.
Một bóng người từ bên ngoài đi vào, thanh xà kia khi nhìn thấy một màn
trong sân, kinh ngạc nói: “Các ngươi sắp đi đâu?”
Lý Mộ nói: “Dương huyện.”
“Ta cũng muốn đi!” Mặt nàng lộ vẻ vui mừng, nói: “Rốt cuộc có chuyện có
thể làm rồi, những ngày qua, ta cũng nhàm chán muốn chết.”
Triệu bộ đầu đi lên phía trước, nói: “Lần này đi Dương huyện, nguy hiểm
trùng trùng, có thể sẽ có nguy hiểm tính mạng, vì an toàn của Thính Tâm cô
nương, ngươi vẫn là ở lại quận nha đi.”
Bạch Thính Tâm nhíu mày, hỏi: “Ngươi có ý tứ gì, ngươi là nói ta thực lực
quá yếu sao?”
Triệu bộ đầu bất đắc dĩ nói: “Ta không có ý tứ này.”
Bạch Thính Tâm hừ một tiếng, liếc Lý Mộ một cái, nói: “Lý Mộ sẽ bảo hộ ta,
ngươi từng đáp ứng cha ta.”
Lý Mộ lắc lắc đầu, nói: “Bản thân ta cũng khó bảo đảm, càng không bảo vệ
được ngươi.”
Bạch Thính Tâm nhìn hắn một cái, nói: “Ngươi lúc ở trên giường cũng không
phải là nói như vậy.”
Lý Mộ bịt miệng của nàng, nói: “Ngươi muốn đi thì đi, nếu thực gặp cái gì
nguy hiểm, ta chỉ có thể bảo vệ ngươi một cái mạng rắn, đến lúc đó thiếu tay
thiếu chân, tự ngươi gánh vác hậu quả.”
Hai con rắn một xanh một trắng này, quả thực là hai cực đoan.
Cùng là một mẹ sinh ra, Bạch Ngâm Tâm đơn thuần như một đóa hoa trắng
nhỏ, sao muội muội của nàng lại trà xanh như vậy?
Bạch Thính Tâm bỏ tay Lý Mộ ra, cả giận nói: “Lần sau bịt miệng ta nữa, ta
liền cắn ngươi, độc chết ngươi!”
Lý Mộ liếc nàng một cái: “Ngươi lần sau bớt nói lung tung.”
Xà yêu này hiển nhiên không biết lễ nghĩa liêm sỉ, động cái chính là trên
giường như thế nào, người không biết, còn tưởng hắn người và yêu tinh đều
không chê, sau khi đu bám Liễu Hàm Yên, lại đu bám Bạch Yêu Vương.
Bạch Thính Tâm sau khi ở chỗ Lý Mộ quậy một lát, thì không để ý đến hắn
nữa, ở trong sân đi tới đi lui, khi thì dừng lại ở trước mắt đám bộ khoái, cẩn
thận đánh giá.
Mọi người bị nàng nhìn mà trong lòng sợ hãi, ngại bởi bối cảnh của nàng,
cũng không dám nói cái gì.
Bạch Thính Tâm vừa nhìn, vừa cẩn thận nói thầm.
“Người này quá già rồi.”
“Người này quá xấu.”
“Người này vừa già vừa xấu.”
“Người này quá béo.”
“Người này quá gầy.”
Sau khi ở trong sân dạo qua một vòng, nàng lần nữa tới bên cạnh Lý Mộ cùng
Lý Tứ.
Nàng đầu tiên là nhìn Lý Tứ một cái, lắc đầu nói: “Bộ dạng thật ra cũng
được, chỉ là quá gầy, dương khí cũng không đủ, nhìn qua đã là không được rồi.”
Nàng cuối cùng tới trước người Lý Mộ, xoay vòng ở bên người hắn, lúc thì
chọc chọc ở trên cánh tay hắn, lúc lại vỗ vỗ ngực hắn, nói: “Không cao không
gầy lại có thịt, dương khí so với bọn họ cộng lại còn nhiều hơn, nguyên dương
khẳng định còn.”
Nàng liếm liếm môi, nói với Lý Mộ: “Nếu không ngươi vứt bỏ nữ nhân ngực
bự kia, ở bên ta đi, nhà ta có vô số linh ngọc, ngươi muốn dùng bao nhiêu thì
dùng bấy nhiêu, cha ta còn có rất nhiều bảo vật, ngươi tùy tiện chọn.”
Nếu để Liễu Hàm Yên nghe được câu này, Vãn Vãn cùng Tiểu Bạch hôm nay
có thể sẽ được ăn canh rắn.


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.