Không biết là do áy náy hay thương cảm mà việc sai tiểu nha hoàn mang điểm tâm cho Lý Mộ đã trở thành một công việc thường nhật của Liễu Hàm Yên.
Thiếu nữ nghe bên cạnh có tiếng bước chân liền đứng dậy, dụi dụi mắt rồi kinh hỉ nói: “Lý công tử, ngươi đã về rồi…”
Lý Mộ cầm hộp cơm trên bậc cửa lên, hỏi: “Lại mua thừa điểm tâm à?”
Tinh thần Lý Mộ lập tức tỉnh táo lại. Nàng sang nhờ đúng lúc hắn đang lo không có cơ hội để báo đáp sự quan tâm mà nàng dành cho hắn.
Liễu Hàm Yên nói: “Là thế này, ban ngày ta bận rộn chuyện cửa hàng, Vãn Vãn ở nhà một mình mà nàng không biết nấu nướng, ngươi có thể nấu cho nàng qua ăn chung không, ta sẽ gửi ngươi bạc…”
Lý Mộ còn tưởng chuyện gì, nghe vậy liền đáp ngay: “Bạc thì không cần, sau ta nấu thêm một, à mấy phần thức ăn là được.”
“Không được không được.” Liễu Hàm Yên kiên quyết nói: “Mình Vãn Vãn ăn rất nhiều, mỗi tháng ta đưa ngươi mười lượng bạc, xem như tiền cơm của nàng…”
Lý Mộ quả nhiên không hiểu được cuộc sống của người có tiền. Hắn mỗi tháng kiếm được năm trăm văn, phải tính toán chi tiêu từng đồng, trong khi các nàng chỉ tiền cơm mỗi tháng đã là mười lượng.
Thiếu nữ mười lăm, mười sáu tuổi, dù có ăn khỏe mấy thì một tháng cũng không ăn hết được mười lượng nên hiển nhiên là Liễu Hàm Yên đang thương hại hắn.
Hiểu thì sẽ cho là nàng đang tội nghiệp hắn, không biết còn tưởng là Lý Mộ được nàng bao nuôi.