Đại Chu Tiên Lại

Chương 32: Thư phù (1)



Lý Mộ khoanh chân ngồi ở trên giường, ngũ tâm hướng thiên, có thể cảm
nhận được tình cảm vui sướng mãnh liệt mênh mông trong cơ thể.
Trên mặt hắn hiện ra một tia kích động, nhắm mắt, vừa dẫn đường pháp lực
vận chuyển, vừa thấp giọng lẩm bẩm: “Tố khí cửu hồi, chế phách tà gian, thiên
thú thủ môn, kiều nữ chấp quan, bảy phách hòa nhu, dữ ngã tương an, bất đắc
vọng động, khán sát hình nguyên...”
Sau một lát, mắt hắn đột nhiên mở, mở miệng nói: “Thi Cẩu, ngưng!”
Chữ “Ngưng” hạ xuống, vô số ánh sáng đỏ trong cơ thể hắn đều biến mất
trong thân thể, cùng lúc đó, Lý Mộ chỉ cảm thấy trong thân thể tựa như có thêm
cái gì, lại tựa như cái gì cũng không có.
Nhưng pháp lực trong cơ thể hắn, lại ở vừa rồi trong nháy mắt đó, tăng
trưởng mấy lần.
Cái này nói rõ hắn phách thứ nhất đã ngưng, tác dụng của Thi Cẩu là cảnh
giác, có thể khiến hắn ở dưới bất cứ tình huống nào, đều có thể phát hiện nguy
hiểm tiếp cận.
Không chỉ có thế, pháp lực tăng trưởng trong cơ thể khi ngưng phách, cũng
có thể khiến hắn có thể thi triển đạo thuật trước kia không thể thi triển. Lý Mộ
nghĩ nghĩ, một tay bắt một cái ấn quyết, thấp giọng mở miệng.
“Thiên địa vô cực, kiền khôn tá pháp; pháp do tâm sinh, sinh sinh bất tức...”
《 Thái Nhất Bạt Tội Trảm Yêu Hộ Thân Chú 》 Lý Mộ vẫn còn không thể
nắm giữ, cưỡng ép thi triển, khẳng định còn có thể lọt vào cắn trả.
Nói tới những đạo pháp kia hắn tạm thời còn chưa thể nắm giữ, dưới đại đa
số tình huống, mặc dù thủ thế chính xác, Lý Mộ cũng cần niệm xong một câu
hoặc là mấy câu, mới có cảm ứng, chỉ có 《 Đạo Đức Kinh 》, hắn ngay cả một
chữ cũng không niệm ra được.
Tựa như là có cái gì có thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng hắn, phối hợp thủ
ấn, tụng niệm riêng một chữ “Đạo”, cũng không có hiện tượng lạ xảy ra, nhưng
nếu là khi trong lòng Lý Mộ nghĩ “đạo khả đạo”, lại thử, lập tức sẽ bị cắn trả,
quả thực tà môn đến cực điểm.
Lý Mộ tạm thời còn chưa dám thử cái này, bấm tay niệm chú lần nữa, thấp
giọng nói: “Binh.”
Keng!
Bên tai hắn, bỗng nhiên truyền đến một tiếng kiếm ngân lên thanh thúy.
Cùng lúc đó, Thanh Hồng kiếm Lý Mộ đặt lên bàn bỗng ra khỏi vỏ, lơ lửng ở
không trung, thân kiếm ong ong không thôi. Lý Mộ tâm niệm khẽ động, kiếm
này ở không trung kéo một cái kiếm hoa, sau đó theo ý niệm của Lý Mộ, lúc
trước lúc sau, chợt trái chợt phải...
Lý Mộ duỗi tay, liền mang nó nắm trong tay.
Cửu Tự Chân Ngôn, chữ thứ nhất là lôi pháp, tác dụng của chữ thứ hai, thế
mà lại là ngự khí.
Đạo môn có một thần thông tên là “Chiêu Lai Nhĩ Khứ”, tên như ý nghĩa,
thần thông này có thể cách không khống chế đồ vật, cần Ngưng Hồn cảnh mới
có thể thi triển.
Mà trống rỗng khống chế phi kiếm pháp bảo, càng chỉ có người tu hành cảnh
giới thứ ba trở lên mới có thể nắm giữ.
Chữ chân ngôn thứ hai tồn tại, trực tiếp giúp Lý Mộ xóa đi lạch trời của một
cảnh giới này.
Không được hoàn mỹ là, lấy cảnh giới hắn hôm nay, khống chế pháp bảo cực
kỳ tiêu hao pháp lực, chỉ nháy mắt vừa rồi, hắn đã cảm giác pháp lực trong cơ
thể bị đều rút sạch, đầu cũng có chút choáng váng, Lý Mộ thuận thế nằm ở trên
giường, rất nhanh đã ngủ say.
Một khắc nào đó, trong lúc ngủ mơ Lý Mộ đột nhiên bừng tỉnh, từ trên
giường nhảy dựng lên, mang một bóng người thừa dịp hắn ngủ say, vụng trộm
tới gần hắn bắt lấy, đè ở trên giường, tất cả cái này đều dựa vào bản năng, sau
khi bắt được người nọ, Lý Mộ mới cảm giác được xúc cảm không đúng.
Chỗ một tay của hắn đè chặt mềm mại trắng mịn, chỗ một tay khác ấn tròn
tròn vểnh lên, Lý Mộ tập trung nhìn vào, mới phát hiện bị hắn đè ở trên giường,
thế mà lại là Liễu Hàm Yên...
Lý Mộ bị dọa giật mình, vội vàng giải thích: “Xin lỗi, ta còn tưởng là có
người đánh lén...”
Liễu Hàm Yên lấy một tư thế khuất nhục bị hắn khống chế ngược lại ở trên
giường, giãy giụa hai lần chưa giãy thoát, cả giận nói: “Còn không mau buông
tay, ngươi làm đau ta rồi!”
Trong phòng ngủ của Lý Mộ, Liễu Hàm Yên ngồi ở trước giường, lông mày
nhíu lại, nhẹ nhàng xoa cổ tay vừa rồi bị Lý Mộ bắt lấy, bây giờ có chút phát
xanh.
Lý Mộ sắc mặt xấu hổ, giải thích: “Xin lỗi nha Liễu cô nương, ta không phải
cố ý...”
“Thôi...”
Bộ khoái tính cảnh giác cao cũng là bình thường, Liễu Hàm Yên chỉ vào một
hũ canh trên bàn, nói: “Vãn Vãn sinh bệnh, ta đun cho nó chút canh gà, cũng
đưa tới một bát cho ngươi, ngươi thân thể yếu, uống bồi bổ thân thể.”
“Đa tạ Liễu cô nương.”
Đây là đi lại bình thường giữa hàng xóm, Lý Mộ cũng không chối từ.
Lý Mộ bưng bát ăn canh, Liễu Hàm Yên thì ngồi ở một bên, chờ hắn húp
xong, mang hũ canh về.
Lý Mộ nếm một ngụm, phát hiện canh gà này hương vị thế mà cũng không
tệ, hắn vốn tưởng Liễu Hàm Yên là loại tiểu thư khuê các mười ngón không
dính nước mùa xuân kia, không ngờ được nàng trừ ca hát dễ nghe, lại còn có tay
nghề nấu canh tốt.
Uống mấy ngụm, Lý Mộ ngẩng đầu hỏi: “Vãn Vãn làm sao vậy?”
Đối với tiểu nha đầu kia thường xuyên ở chỗ hắn ăn chực, Lý Mộ vẫn rất
quan tâm.
“Còn không phải bản thân nó nhát gan...” Liễu Hàm Yên thở ra một hơi, có
chút bất đắc dĩ nói: “Buổi sáng còn quấn quít lấy ta muốn đi xem náo nhiệt, kết
quả thật sự thấy loại trường hợp đó, bị dọa, trở về liền bắt đầu sốt, nếu ngày mai
còn không khỏi, sợ là phải mời đại phu, nhưng nó lại không thích uống thuốc...”
Căn cứ Liễu Hàm Yên miêu tả, Vãn Vãn hẳn là lần đầu tiên nhìn thấy hành
hình, tâm thần bị kinh hãi.
Loại tình huống này, dược vật tầm thường có thể tạo được tác dụng rất nhỏ
rất nhỏ, trái lại phù lục đạo gia, đối với an tâm ngưng thần rất hữu dụng.
Lý Thanh từng cho hắn một phù triện như vậy, ngoài đuổi quỷ trừ tà, còn có
tác dụng định thần tĩnh tâm, đáng tiếc ở thời điểm gặp phải con ác quỷ kia, đã
hết sạch pháp lực.
Sau khi Liễu Hàm Yên rời khỏi, Lý Mộ cũng đi ra khỏi cửa nhà.
Hắn hôm nay phách thứ nhất ngưng tụ thành, pháp lực có sự tăng trưởng,
cũng đã xem như bước đầu nhìn thấy con đường tu hành, có năng lực viết một ít
phù lục đơn giản.
Ở trong thần thông pháp thuật đạo môn, phù lục là một chi nhánh lớn quan
trọng, chủ yếu lấy phù văn câu thông thiên địa, có công hiệu giải bệnh tiêu tai,
triệu thần hặc quỷ, trấn ma hàng yêu.
Phù triện cấp thấp, có thể trị bệnh tiêu tai, ngưng thần tĩnh khí, phù triện cấp
cao, thì có uy năng to lớn không thua đạo thuật, đạo môn lục tông, Phù Lục phái
cũng chiếm một chỗ.
Lý Mộ ra ngoài, mua bút mực, chu sa, giấy vàng, chuẩn bị vẽ đạo phù lục thứ
nhất trong cuộc đời của hắn.
Hắn chọn là một phù lục tên “Định Thần Phù”, tác dụng chủ yếu của phù lục
này, đó là an tâm ngưng thần, đối với người tâm thần chấn kinh rất có kỳ hiệu.
Theo trên quyển sách kia nói, vẽ bùa chủ yếu có ba điểm quan trọng.


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.