Trên Hắc Phi Long bay từ Niger về S quốc, chỉ còn lại Giang Bình An, năm vợ và năm con nhỏ, trong đó có thêm hai thai nhi trong bụng của Tần Hoài Như và Lâu Hiểu Nga.
Tần Hoài Như: - Giang lang, Jessica Alba ở lại đó một mình có ổn không? Ta thấy lo cho nàng quá!
- Không sao đâu! Jessica Alba đã ổn rồi.
Hà Vũ Thủy: - Bình An ca, khi nãy ôm và hôn người ta cảm giác như thế nào, có tuyệt vời không?
Giang Bình An sửng sốt.
- Sao các nàng biết ta ôm và hôn nàng ta?
Tần Kinh Như cười hì hì, rút ra ống nhòm ban đêm siêu cấp, lắc lắc bàn tay.
- Đây này, có thứ đồ chơi Giang ca ca cho chúng ta, thì ca ca và An tỷ làm gì ngoài bờ hồ chúng ta đều thấy rõ hết.
Giang Bình An đau đầu, giờ hắn cũng không biết phải nói sao nữa, đành cười hề hề cho qua chuyện.
Lâu Hiểu Nga không chịu dễ dàng cho đề tài trôi qua nhẹ nhàng như vậy, nàng cười lỏn lẻn hỏi thẳng phu quân của mình:
- Bình An, ôm cũng đã ôm rồi, hôn cũng đã hôn rồi... Giờ chàng tính sao? Sao không bắt nàng ta về làm áp trại phu nhân?
Nghe vụ áp trại phu nhân, Lương Lạp Đệ nãy giờ luôn ngồi nghe lỏm, cười tủm tỉm, giờ bị nhột quá phải lên tiếng góp lời:
- Ta cũng nghĩ vậy, An tiểu thư thân gái dặm trường, một thân một mình ở bên sa mạc nắng gió, sao chàng không mang theo để chúng ta có thêm chị thêm em?
Giang Bình An chưng hửng ngạc nhiên vô cùng nhìn mấy cô vợ.
- Các nàng không ghen à? Sao bỗng dưng kêu ta mang Jessica tiểu thư đi làm gì? Ta và nàng ấy đâu có gì với nhau đâu?
Tần Hoài Như: - Hừ... Không có gì sao Giang lang lại ôm, lại hôn người ta?
Lâu Hiểu Nga: - Phải, bọn ta thấy rõ ràng, Bình An ôm hôn An tiểu thư. Mà chúng ta ở đây đã nghiên cứu rất rõ, cứ hễ chàng mà ôm hôn ai thì người đó chắc chắn sẽ bước vào Giang gia thôi!
- Trời ơi là trời... nghiên với chả cứu... Ai nói ta hôn và ôm thì phải cưới?
Tần Hoài Như: - Hi hi hi... tất cả bọn ta đấy, Giang lang đừng chối cãi, vô ích thôi!
Giang Bình An chán nản, nếu chỉ tính việc trong nhà của Giang gia thì hắn hoàn toàn bại trước Tần Hoài Như chứ đừng nói cả năm chị em hợp lực lại.
- Thôi... thôi... ta chịu thua rồi! Nhưng trong chuyện Jessica tiểu thư thì các nàng lầm rồi!
- ???
- Ta thật sự không có gì với cô ta.
Tập thể phu nhân đều bĩu môi chê cười không thèm bình luận.
Giang Bình An phải đau khổ biện minh tiếp tục:
- Các nàng có công nhận khi nãy liên hoan chia tay Jessica Alba rất bất thường không?
- Có bất thường.
- Thì đấy, lúc đó nàng ta đi bộ một mình ra ngoài thánh hồ Bình An, lúc đó nàng ta đã mang theo tử chí, hoàn toàn tuyệt vọng.
Ta đi tìm đến nơi, khuyên bảo hoài không được, đành dùng mỹ nam kế để nàng ta có hy vọng trở lại, tiếp tục vui sống, tiếp tục phấn đấu hoàn thành lý tưởng.
Ta làm như vậy là bất đắc dĩ thôi!
Lâu Hiểu Nga: - Chàng làm như vậy là đúng, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp phù đồ, nhưng... chàng đã động lòng đúng không?
Hà Vũ Thủy: - Chứ còn gì nữa! Tài phép như Bình An ca thì chỉ cần ngồi ở nhà, phất tay một cái thì đã cứu ngay An tỷ vào nhà rồi, cần gì phải đi tìm chi cho mệt.
- Đúng.
- Đúng vậy.
- Không sai ...
Giang Bình An thấy cả năm cô vợ đều bắt bài của hắn, thống nhất nhận định rằng hắn lòng mang ý đồ khi đi giải cứu giai nhân thì cười khổ lắc đầu liên tục.
Nếu đây là người ngoài, ví dụ như tổng thống Hamani Diori, phó thủ tướng U Nu, Thịnh Đế Phổ Nghi, chủ tịch Hà... thì có lẽ Giang Bình An chỉ cười xòa không thèm giải thích hiểu lầm.
Đằng này cả năm kiều thê đều hiểu lầm như vậy, hắn không thể không giải thích cặn kẽ để các nàng hiểu rõ chồng hơn, tránh hiểu lầm ngày càng sâu, chỉ có gia hòa thì vạn sự mới hưng được.
- Vũ Thủy nói không sai nhưng mà lại không đúng trong trường hợp này.
Đầu tiên quả thật phu quân ta có thể phất tay đem Jessica tiểu thư vào nhà. Nhưng cứu được lúc này rồi cứu được lúc khác sao?
Khi một người không còn thiết sống, ai sẽ cứu được nàng ta mãi mãi? Giả sử có cứu được mãi mãi hoặc giam cầm trong một căn nhà hoặc một gian phòng an toàn tuyệt đối... Thì thử hỏi, ai cứu được tâm của nàng đ·ã c·hết?
Một người đ·ã c·hết tâm thì có lẽ người đó thật sự sống không bằng c·hết!
Tần Kinh Như: - Nhưng Giang ca ca có thể mang nàng theo để sống với chúng ta mà?
Giang Bình An lắc đầu.
- Chuyện không đơn giản như vậy! Thứ nhất là Jessica Alba còn có cuộc sống riêng, có lý tưởng riêng muốn thực hiện, nếu đi theo chúng ta thì Jessica Alba không còn là Jessica Alba nữa, nàng sẽ chỉ là một con chim hoàng yến bị nuôi nhốt, mất đi khoảng trời tự do tung hoành của nàng rồi.
Thứ hai là một điều càng quan trọng hơn đối với đại gia đình của chúng ta. Các nàng nghĩ thử xem, trên thế gian này biết bao nhiêu mỹ nữ, biết bao nhiêu hồng nhan bạc phận... Không lẽ cứ gặp một người mỹ nhân đáng thương là ta phải rước về nhà, như vậy thì Giang gia của chúng ta từ đại gia đình đã biến thành hậu cung ba ngàn giai lệ mất rồi!
Khi đó nếu ta không quan tâm đầy đủ mỗi người các nàng, không lẽ các nàng hạnh phúc hay sao?
Phần giải thích này quá chi tiết cặn kẽ, cả năm cô vợ nghe vậy liền suy nghĩ thật kỹ, thấy thật có lý.
Tần Hoài Như: - Giang lang nói như vậy thì ta đã hiểu rồi. Cởi chuông cần người buộc chuông, chàng chính là gút mắc của An muội, chỉ có chàng mới giải tỏa được nỗi lòng của muội ấy mà thôi.
Các cô vợ khác cũng gật gù chấp nhận việc phu quân dùng mỹ nam kế, lấy thân nuôi hổ để cô nàng Jessica Alba bình tĩnh trở lại, đây có thể xem như là một việc làm tốt, cứu người quan trọng.
Thế nhưng Lâu Hiểu Nga gia học sâu xa, tri thư đạt lý, nàng thấy có điều gì đó sai sai trong chuyện này, không biết ma sai quỷ khiến thế nào mà nàng lại buột miệng thốt ra một câu long trời lở đất:
- Ta vẫn thấy không đúng lắm... Giải thích tức là che giấu... che giấu tức là phạm sai lầm... phạm sai lầm tức là...
Cốc!
- Á... đau!
- Nói tào lao... đừng nói nữa!
- Hic hic... biết rồi! Cốc đau đầu ta quá đi!
Giang Bình An vẻ mặt giả vờ tức giận nhìn Lâu Hiểu Nga nhưng trong lòng lại âm thầm than thở:
"Câu này mấy chục năm sau mới xuất hiện mà... sao giờ Lâu Hiểu Nga lại biết mà nói ra? Hây dà... làm người lớn khổ thật... làm đàn ông lại càng khổ... mà đàn ông nhiều vợ lại càng là khổ nhất..."
Trên Hắc Phi Long đang bay rất nhanh về phía S quốc, cả đại gia đình của Giang Bình An vẫn bàn tán sôi nổi vui vẻ, Giang Bình An rất quan trọng chuyện gia đình và hắn cũng đã xây dựng được một không khí gia đình cởi mở ấm áp như hắn mong muốn, đủ để giúp hắn an tâm phát triển sự nghiệp bên ngoài...
...
Niger cách S quốc một phần tư thế giới, giờ quốc tế của S quốc chạy sớm hơn Niger 5-6 giờ, nên dù Hắc Phi Long bay rất nhanh, nhưng khi đến thủ đô Hano của S quốc, thời gian địa phương cũng đã là giữa khuya ngày 9/2/1961.
Hắc Phi Long bay thẳng vào tầng 10 vương cung Thịnh Vượng mà Giang Bình An đã tặng cho chủ tịch Hà ở Hano.
Nơi này đã có một tòa nhà luôn để trống, dành riêng cho hắn, dĩ nhiên vị trí, kết cấu và trang trí đều giống hệt như ở Thịnh Cung bên Đại Thịnh đế quốc.
Vào bên trong tầng 10, chủ tịch Hà và các lãnh đạo đã chờ sẵn vì được báo trước, cả hai bên tay bắt mặt mừng một cách đơn giản, vợ con của Giang Bình An mau chóng vào nhà sắp xếp đi ngủ, để tránh bị lệch múi giờ, các lãnh đạo khác cũng về ngủ vì trời đã khuya, chỉ có chủ tịch Hà cười ngâm ngâm, hai mắt sáng như hai vì sao, ông và Giang Bình An cùng đi đến phòng làm việc của thủ tướng, ngồi vào góc tiểu cảnh thật quen thuộc, giống 99% khi ở Thịnh Cung của Đại Thịnh đế quốc.
Chủ tịch Hà biết rất rõ Giang thủ tướng là tuýp người hoài cựu, thích những thứ quen thuộc, thích bạn cũ, thích những món ăn cũ, thậm chí thích cả những kiểu quần áo quen thuộc, ví dụ như từ khi quen biết đến giờ, chủ tịch Hà chỉ thấy Giang thủ tướng toàn mặc vest trắng khi ra khỏi nhà.
Vì vậy chủ tịch Hà cố tình cho mọi người sắp xếp gian phòng làm việc cũng như tòa nhà dành sẵn cho Giang thủ tướng giống hệt như ở bên Đại Thịnh đế quốc.
Và chủ tịch Hà đã đúng, Giang Bình An vừa ngồi vào vị trí quen thuộc, trên bộ bàn ghế quen thuộc... liền cảm thấy rất thích thú như gặp lại ông bạn già, khuôn mặt hắn tươi cười mãn nguyện, mọi sự buồn phiền mệt mỏi tích chứa trong lòng như đều tan biến.
Giang Bình An cười ha hả khen ngợi hết lời:
- Chủ tịch, ngài quá có tâm, ta rất thích chỗ này! Hôm nay rất cảm ơn ngài và mọi người dù bận rộn vẫn sắp xếp thời gian để đón tiếp dù trời đã rất khuya!
- Ha ha ha... Giang thủ tướng, ngài đừng nói vậy! Ngài mới là người bận rộn trăm công nghìn việc: ngài vừa mới trao trả tù binh c·hiến t·ranh cho tám nước liên quân của Mỹ ngày 7/2 ở Cam Ranh của S quốc, đã vội vã quay về Đại Thịnh đế quốc, rồi lại bay đi Myanmar, qua lại chuyển động như một con thoi siêu tốc.
Ta và mọi người ở đây còn thấy được hình ảnh hàng chục triệu người dân Myanmar quỳ bái hành lễ tạ ơn ngài.
Hình ảnh đó quá xúc động nhân tâm, lúc đài truyền thanh truyền hình Thịnh Vượng trình chiếu cảnh này, người dân cả nước S quốc ai nhìn thấy cũng phải xúc động rơi lệ, thật may mắn cho người dân Myanmar có được sự trợ giúp quá to lớn, quá thiết thực, giúp ích cho mọi người như vậy...
- Ấy... ấy... chủ tịch Hà, ngài đừng quá khen, ta thân là thủ tướng, phải biết được nỗi khổ của dân chúng, phải giải quyết được nỗi lo của dân chúng thì mới xứng đáng với hai chữ thủ tướng...