-...Vậy còn công ty sản xuất gạch ngói thì sao thưa ngài? Làm sao để có thể thu hút hết được sức lao động chính và nông nhàn trong tỉnh trong khi diện tích quá lớn, dân cư phân bố lại thưa thớt?
Giang Bình An gật gù xác nhận điều Trần bí thư lo ngại là đúng. Hiện tại điều kiện sống rất đơn sơ, mọi người dân thường rất khó khăn trong việc di chuyển bởi vì ngay cả một chiếc xe đạp tàng tàng cũng còn chưa có thì làm sao mỗi ngày di chuyển xa đi làm được, còn chuyện ở lại chỗ làm thì sẽ phát sinh ra nhiều khó khăn vướng mắc: bỏ vợ con ở nhà nheo nhóc, phải lo thêm chỗ ăn ở cho công nhân...
Chưa kể việc Giang Bình An mưu tính lợi dụng luôn cả sức lao động nhàn rỗi trong nhà của các trẻ thiếu niên và một số người tuy cao tuổi nhưng còn khỏe mạnh.
Nhưng cũng may tình hình này Giang Bình An đã có dự tính từ trước nên rất thoải mái trả lời:
- Trần bí thư ngài nói rất đúng, nhưng xin ngài yên tâm. Công ty sản xuất gạch ngói này tuy rằng chỉ là một công ty, nhưng nó không thành lập nhà máy quy mô lớn mà sẽ thành lập rất nhiều nhà máy quy mô vừa và nhỏ để phù hợp với tình hình phân bổ dân cư của tỉnh ta.
Mỗi một nhà máy sản xuất sẽ thu hút người lao động bán kính xung quanh 5 km, sẽ thu hút người dân đến làm việc trong một diện tích gần 80 km².
Như vậy chỉ cần thành lập 100 nhà máy cỡ vừa và nhỏ tập trung ở các khu vực đông dân cư thì đã phóng xạ được 8000 km² rồi. Ta nghĩ nhiêu đó đã có thể giải quyết gần như hoàn toàn lao động dư thừa chưa có việc làm.
Nhưng trước đó, chúng ta cần phải xây dựng 100 nhà máy gạch ngói, khu nghiên cứu và sản xuất dược phẩm. Đây đều là những công trình không nhỏ, sẽ cần rất nhiều nhân công.
Nếu một nhà máy sản xuất cần 100 người xây dựng thì 100 nhà máy sẽ cần 10 ngàn người lao động.
Riêng khu vực dược phẩm ở đây vì có quy mô lớn, nên sẽ cần càng nhiều lao động: 10 ngàn, hoặc vài chục ngàn lao động đều sẽ đủ việc để làm.
Các công trình xây dựng này qua Tết âm lịch chúng ta sẽ khởi công, tiền vốn hoàn toàn do ta bỏ ra, chúng sẽ là bước tiến đầu tiên về kinh tế mà ta muốn giúp mọi người ở đây!
Trần bí thư: - Vậy là quá tốt rồi! Thật cảm tạ ngài! Kế hoạch của ngài to lớn quá, nhưng ta có một việc khá tò mò?
- Ha ha ha... Ngài cứ nói, chúng ta trước lạ sau quen, đâu có gì phải khách sáo!
Trần bí thư: - Ta thường theo dõi các sự tích, các công trình dự án siêu to lớn của ngài ở rất nhiều nơi. Ta thấy ngài thường phất tay lên là lấy ra rất nhiều tòa nhà, công trình to lớn... Sao lần này ở đây ngài không thi triển thần tích như vậy?
Giang Bình An trong lòng khổ sở nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười nhẹ nhàng trả lời:
- Trần bí thư, những lúc ta thi triển thần tích là những lúc sự tình cấp bách bất đắc dĩ. Ví dụ như 350 triệu người dân cần nhà ở gấp, hoặc trên hoang mạc Sahara đồng không mông quạnh, đâu có điều kiện để xây dựng từ từ.
Còn ở đây thì khác, người dân cần việc làm để có thu nhập, phát triển dân sinh, phát triển kinh tế. Vì vậy để mọi người làm việc là thiết yếu, cứ xây dựng từ từ, dục tốc thì bất đạt...
...
Phái đoàn tiếp đón của tỉnh Sông Bé đã ra đi, để lại thời gian cho Giang thủ tướng nghỉ ngơi sau quãng đường xa xôi, thậm chí họ còn từ chối ăn bữa cơm thân mật mà hẹn dịp khác thuận tiện hơn.
Giang Bình An tiễn đưa mọi người đi mà trong lòng vẫn sầu khổ.
Hắn sầu khổ không phải vì mọi người ra về không ở lại ăn bữa cơm mà sầu khổ vì câu hỏi khi nãy của Trần bí thư.
Ông ta hỏi hắn sao không thi triển thần tích. Giang Bình An thề có cửa hàng ảo chứng giám, hắn rất muốn vung tay mua sắm cả một khu phức hợp vừa nghiên cứu, vừa sản xuất dược phẩm, và cả khu đại học - cao đẳng - trung cấp hiện đại nhất cho sướng tay...
Nhưng mà nhìn lại ví tiền ảo eo hẹp, còn chưa tới 50 tỷ HP, hắn không dám xài quá nhiều nữa.
Tổng chi: 963 tỷ HP
Tổng tồn: 47 tỷ HP
Số tiền 47 tỷ HP này hắn phải để dành để phòng thân và để mua hạt giống cây Dù Bạch Kim phát triển diện tích trồng trọt bên Niger.
Theo mức tính bình quân lúc trồng ở bên Đại Thịnh đế quốc, 2 tỷ HP mua được 1 tỷ hạt giống Dù Bạch Kim, trồng trọt được trung bình 4000 km².
Như vậy 1 triệu km² bên hoang mạc Sahara cần có 500 tỷ HP để mua hạt giống Dù Bạch Kim.
Số tiền này hiện tại Giang Bình An không đủ, nhưng cũng may là phía Sahara phát triển cần thời gian.
Giang Bình An sẽ chờ kịp đến lúc thu đợt tiền lãi thứ hai trong hợp đồng ký gửi cho thuê tài nguyên trên cửa hàng ảo.
Chỉ cần thêm khoảng 3 tháng nữa thì hắn sẽ thu được khoảng tiền lời thứ hai trị giá 1000 tỷ HP.
Lúc đó sẽ có tiền phát triển dự án và dằn túi. Còn giờ phải tiết kiệm là chính.
Nhưng nói thiếu tiền là thiếu HP thôi, còn tiền tài thế gian thì hắn không thiếu. Cả một nền kinh tế to lớn bên Đại Thịnh đế quốc luôn sẵn sàng cho hắn sử dụng, trong không gian trữ vật lại có hằng hà sa số vàng, đá quý... toàn là giá trị liên thành, phú khả địch quốc.
Riêng về các cổ vật bên Tàu, hắn đã thanh lý ra ngoài sạch sẽ để cho người máy Trương Dũng thành lập viện bảo tàng bên đế quốc Đại Thịnh.
Với số vàng khổng lồ trong không gian trữ vật này, Giang Bình An có thể giải quyết vấn đề việc làm cho mọi người dân có nhu cầu, từ đó tạo ra cú huých đẩy kinh tế S quốc khởi động.
Nhưng dĩ nhiên là khi sử dụng tiền tài thế gian khởi động dự án, chắc chắn sẽ phải mất thời gian, chậm chạp hơn rất nhiều so với mua sắm từ cửa hàng ảo.
...
Các khách nhân đã đi hết, Giang Bình An vào trong khám phá căn nhà mới cùng vợ con.
Hai nền văn hóa S quốc và Đại Thịnh đế quốc có nhiều nét tương đồng nhưng cũng có nhiều nét khác biệt, khiến năm cô vợ vừa thấy quen thuộc vừa thấy xa lạ.
Sự quen thuộc làm cho người ta thấy yên tâm, còn sự xa lạ lại làm cho người ta thấy thích thú vì được khám phá.
Bữa ăn trưa được các nữ giúp việc sửa soạn thật chu đáo, bài bản, đặc trưng một bữa cơm gia đình miền Nam:
* Cá kèo kho rau răm
* Gà chiên nước mắm
* Canh chua cá hú
* Rau muống xào tỏi
* Gỏi gà xé phay
* Đĩa rau sống
* Chén nước chấm đầy ớt cay xè
* Tráng miệng có dưa hấu, đặc biệt là vài trái me chua, ổi chua, xoài chua cho hai bà bầu.
Hoàn toàn là các món ăn dân dã, đơn giản dễ làm, tuy chỉ được làm theo lập trình, không có sáng tạo, nhưng được các người máy giúp việc nấu nướng cực chuẩn, ngon miệng.
Tần Hoài Như: - Giang lang, những thức ăn này lạ miệng nhưng ngon quá, cái con cá gì nhỏ nhỏ, dài dài, nhìn bé xíu nhưng lại ít xương và thịt cá rất ngọt, nó là cá gì vậy chàng?
- Khà khà... cá này gọi là cá kèo, món này gọi là cá kèo kho rau răm, ăn với cơm rất ngon.
Lâu Hiểu Nga: - Phải công nhận đi theo Bình An, tuy vất vả lui tới quá nhiều, nhưng tới đâu cũng đều có món ngon vật lạ, ta cảm thấy mình đang béo lên rất nhiều, to tròn núc ních luôn rồi nè.
Lương Lạp Đệ cười hì hì nhắc nhở:
- Hiểu Nga tỷ, tỷ hiện giờ ăn cho cả hai mẹ con, chuyện béo lên là chuyện tốt lắm đó, như vậy em bé mới càng khỏe mạnh.
Lâu Hiểu Nga: - Ai dà... ta cũng biết vậy, nhưng hai mươi mấy năm nay vóc dáng thon thả này ta đã cố gắng gìn giữ rất nhiều mới tạm coi được, vậy mà giờ đây tự miệng ta lại tàn phá tất cả, hic hic... Không lẽ bà mẹ nào cũng phải hy sinh như vậy sao?
Tần Hoài Như và Lương Lạp Đệ đều là hai bà mẹ đã sanh nhiều con, rất hiểu cảm giác này nên nhìn nhau cười thật to.
Tần Hoài Như: - Ha ha ha... Hiểu Nga muội, ơn nghĩa sinh thành dưỡng dục của cha mẹ đều từ những hy sinh đó mà ra, vì vậy chữ hiếu mới đứng đầu trong cả hàng trăm việc thiện khác. Ta biết muội lo lắng sau khi sinh con xong thì phá tướng đúng không? Nhưng muội quên phu quân của chúng ta là ai rồi sao? Chàng đâu bao giờ để vợ mình xấu xí được...
Giang Bình An ngồi ăn thật ngon, hắn đã ăn đến chén thứ sáu rồi mà vẫn còn thòm thèm, bèn tranh thủ ăn thêm một chén canh chua cá hú... nước canh chua chua ngọt ngọt, lại xen lẫn vào một ít vị cay làm hắn sung sướng vã cả mồ hôi.
Hắn nghe các cô vợ bàn tán xôn xao chuyện thức ăn, chuyện bầu bì mà thích thú cực kỳ, nhưng rồi hắn nhíu mày khi thấy vợ con bị đổ mồ hôi khá nhiều.
Nhìn ra cửa sổ phòng ăn, hiện giờ là giáp Tết, nắng nóng như đổ lửa, nắng này mà phơi củ kiệu, phơi cải xanh làm chua, phơi dưa giá hoặc củ cải trắng là nhất tuyệt...
Nhưng dĩ nhiên bản thân của Giang Bình An không muốn mình và vợ con chịu khổ nắng nóng như vầy.
Giang Bình An thả hồn hồi tưởng lại lúc vừa hồn xuyên qua Bắc Kinh, 13/12/1960, ở trên giường mà lạnh run vì rét lạnh...
Khi đó lạnh khó chịu quá, vừa kiếm được tí tiền ảo HP thì hắn đã mua ngay Chu quả để ăn, vừa cải tạo thân thể vừa lợi dụng một ít hỏa thuộc tính trong chu quả để chống lại cái giá lạnh nơi đó.
Thế mà giờ đây, dù nghèo nhưng túi tiền vẫn còn 47 tỷ HP, không lý do nào để bản thân mình và vợ con lại chịu đựng cái nóng ở miền Nam một cách khổ sở được!
Giang Bình An lôi cửa hàng ảo ra, điểm vào mục kỳ quả để tìm kiếm, ưu tiên bấm vào khu vực có tác dụng phụ lạnh buốt thì hắn đã dần dần tìm ra được mục tiêu lần này: Hạt sen bạch ngọc, hay còn gọi là: