Đại Náo Từ 1960

Chương 188: . Ngắn ngủi hay dài lâu



Chương 188. Ngắn ngủi hay dài lâu

- Đẹp quá... này là chúc mừng năm mới sao...

Nhìn đầy trời pháo hoa, người dân S quốc ai cũng ngạc nhiên, mới đầu họ còn tưởng rằng hoả châu thời c·hiến t·ranh, nhưng sau đó thấy đầy trời bắn liên tục thì ai cũng tự nghĩ thông suốt đây là pháo hoa chúc mừng năm mới.

Tổng thống Hamani Diori: - Ở bên Niger có đẹp như vậy không Giang thủ tướng?

- Có, tất cả đều có, đều đẹp và nhiều như vậy, chỉ là do lệch giờ nên chưa bắn mà thôi. Tất cả pháo hoa này đều được bắn rất cao, diện tích bao trùm rất rộng trên toàn bộ lãnh thổ của mỗi nước, đảm bảo người dân được xem đã ghiền, đây là món quà ta hứa hẹn tặng cho các nước dịp giao thừa đấy.

Thịnh Đế Phổ Nghi bĩu môi dè bỉu:

- Đẹp thì có đẹp, nhưng chỉ là pháo hoa sáng lạn chút xíu, sẽ tắt ngay thôi.

Giang Bình An biết ông bạn già này cứ tức giận hắn vụ giữ bí mật nên cà khịa hoài, hắn cũng không thèm để ý, chỉ cười cười ngâm nga một câu thơ học lóm từ kiếp trước:

- Thà một phút huy hoàng rồi chợt tối

Còn hơn buồn le lói suốt trăm năm.

Nghe thơ hay, chủ tịch Hà lại nổi thi hứng tràn trề, ông bình luận ngay hai câu thơ này:

- Đây là hai câu thơ ý cảnh rất hay của nhà thơ Xuân Diệu nước ta, chúng nằm trong bài thơ "Giục Giã" được xuất bản trong tập thơ "Gửi Hương Cho Gió" từ năm 1945.

- Chủ tịch Hà trí nhớ quá tốt, ta chỉ nhớ được lỏm bỏm hai câu, lâu lâu lấy ra ngâm nga giải sầu...

Bên này hai người khen tặng lẫn nhau, bên kia Thịnh Đế Phổ Nghi lẩm bẩm hai câu tuyệt thi này mà xuất thần.

- Thà huy hoàng rồi chợt tối... ý cảnh tuyệt vời... ta thấy nó giống như nói về đời người bình phàm, muốn làm một điều gì đó phi phàm, phải tự thiêu đốt bản thân để làm việc đó chứ không chịu phàm tục suốt cả đời. Nhưng mà nó buồn quá, Giang ái khanh, khanh có cách nào cho pháo hoa kéo dài hơn không?

- Có chứ, rất dễ!

- ???

- Cứ đốt hết cái này ta đốt cái khác là được mà!

Thịnh Đế Phổ Nghi: - Hừ, Giang ái khanh chơi ăn gian. Ta nói là một cái pháo hoa kìa.

- Khà khà khà... bệ hạ bớt giận. Mỗi sự vật trên đời này đều có giá trị tồn tại của riêng nó. Ví dụ như pháo hoa, giá trị tồn tại của nó là được mồi lửa, sau đó nổ: Bùm... bay vụt lên trời cao tỏa sáng, tranh phong với thiên hạ... Sau đó nó đã hoàn thành sứ mệnh và tan biến giữa đất trời. Như vậy không đẹp lắm sao?



Thịnh Đế Phổ Nghi cả đời vốn lên voi xuống chó, thăng trầm nhiều nhất so với tất cả mọi người ở đây, nên ông ta rất đa sầu đa cảm.

Nhìn thấy pháo hoa chỉ rực rỡ sáng lạn trong phút chốc, Thịnh Đế Phổ Nghi để tâm vào sự vụn vặt, ông nhập tâm và tưởng tượng mình là một cái pháo hoa, tồn tại quá ngắn ngủi nên thương cảm, ông tiếp tục truy hỏi một vấn đề đã mang tính chất triết học một chút:

- Giang ái khanh, biết rằng sứ mệnh của pháo hoa như vậy... nhưng khanh không cảm thấy nó tồn tại quá ngắn ngủi sao?

Nghe đến đây, mọi người trong bàn nhậu bất giác ngừng đũa, buông ly rượu xuống để nghe thử đáp án của Giang thủ tướng là như thế nào!

Hiện giờ vấn đề có vẻ liên quan đến triết lý sống chứ không chỉ còn là một vấn đề đùa giỡn thông thường.

Riêng Giang Bình An thì cười khổ, hắn nghe nhã ý thì đã biết huyền tơ, thấy ông bạn già đôi mắt đăm chiêu, âu sầu nổi lên thì đã biết bạn mình lại quá nhập tâm rồi, giờ hắn phải căng da đầu vận dụng mớ kiến thức cực kỳ, cực kỳ ít ỏi của hắn trong cả hai kiếp nhân sinh để trả lời cho bạn mình vui vẻ trở lại.

Giang Bình An lần này vận dụng thuyết thời gian tương đối của Albert Einstein để giải thích:

- Bệ hạ, sao ngài biết là pháo hoa tồn tại ngắn ngủi?

- Ơ hay... nó chỉ nổ... Bùm... rồi tỏa sáng và tan biến ngay lập tức cơ mà!

- Vậy ý của bệ hạ là nó tồn tại quá ngắn ngủi so với chúng ta thọ tới 100 năm phải không?

- Phải, chỉ một chớp mắt so với trăm năm thì quá ngắn ngủi, quá thương cảm.

- Vậy cuộc sống trăm năm của ta so với một ngọn núi đá vài trăm triệu năm thì như thế nào?

- ???

- Lúc đó kiếp con người trăm năm của chúng ta trước mặt ngọn núi đá chỉ giống như một đóa hoa, sáng nở tối tàn.

Nhưng nếu so với trái đất vài tỷ năm, vài chục tỷ năm thì mỗi người chúng ta lại giống như cái pháo hoa trên trời kia, chỉ nổ bùng lên rồi vụt tắt ngay lập tức.

Cho nên bệ hạ nhìn pháo hoa thấy ngắn ngủi nhưng chưa chắc nó thấy mình ngắn ngủi đâu, chỉ quan trọng là so sánh với cái gì thôi.

Thịnh Đế Phổ Nghi nghe thật kỹ, hai mắt của ông dần dần sáng sủa lạc quan trở lại, cuối cùng vỗ đùi một cái...Đét... khen nức nở:

- Hảo... Giang thủ tướng nói quá đúng. Ta nhớ người xưa cũng có nói: Ngươi không phải là cá làm sao biết cá không vui. Ha ha ha... hôm nay ta sửa chữa một chút:



Ngươi không phải là pháo hoa làm sao biết pháo hoa ngắn ngủi!

Mọi người thấy Thịnh Đế Phổ Nghi vui trở lại, ai cũng thở phào nhẹ nhõm, hết sợ ông bạn đa sầu đa cảm này chui rúc vào sừng trâu, không chui ra được chỉ vì mấy chuyện bao đồng thì khổ.

Màn bắn pháo hoa kéo dài hơn 20 phút, đủ để mọi người mãn nhãn, vui vẻ đón mừng năm mới.

Bữa nhậu giao thừa của các lãnh đạo Liên Minh Thịnh Vượng cũng tàn, ai về nhà nấy.

Chỉ có chủ tịch Hà là nấn ná lại, vào thư phòng uống trà đàm đạo với Giang Bình An.

- Giang thủ tướng, ngài ở đây có quen không?

- Ồ, quen chứ, rất tốt là đằng khác.

- Lúc nãy ta có tham quan xung quanh, thấy cây cối và cảnh vật xung quanh còn tiêu điều quá, chưa đẹp lắm, sao ngài không sử dụng một ít thần thông cho chúng nó đẹp hơn?

Tuy biết câu này chủ tịch Hà chỉ hỏi khách sáo, nhưng Giang Bình An vẫn thở dài trả lời thật lòng:

- Ai dà... ta đến đây ẩn cư, phải giấu diếm ánh mắt của thế nhân mới có thể yên ổn được. Nếu chỉ vì một ít cảnh đẹp ý vui mà để lộ ra sơ hở, như vậy e rằng toàn bộ công sức giấu diếm sẽ tan thành mây khói hết!

- Khà khà khà, khổ thân cho ngài và gia đình rồi!

- Ha ha ha... có được tất có mất, cây cao luôn đón gió lớn, lúc trước làm chuyện nổi bật bao nhiêu thì giờ phải ráng ẩn náu bấy nhiêu.

Hôm nay ta cảm ơn chủ tịch Hà đến đây thăm tân gia của ta! Đáng lẽ giờ khắc này không nên nói công sự, nhưng ta biết chủ tịch Hà bận rộn, ta muốn xin trình bày hai chuyện công sự, mong ngài đừng trách móc ta nhé!

- Giang thủ tướng đừng khách khí, ngài là thủ tướng, hôm nay tối giao thừa mà ngài vẫn để tâm lo lắng quốc gia đại sự, đây là phúc của đất nước ấy chứ, sao ta lại trách móc. Vả lại luôn có câu: vui xuân không quên nhiệm vụ, vậy mời ngài cứ nói, ta xin lắng nghe đây!

- Chuyện là như vầy, hôm bữa đến đây, ta có gặp phái đoàn của tỉnh Sông Bé tiếp đón. Hai bên trò chuyện thật vui vẻ, nhưng ta phát hiện hai vấn đề khá quan trọng đối với các cán bộ công chức của tỉnh nói riêng và của cả nước nói chung.

Thứ nhất là tiền lương của mọi người còn quá thấp, ta muốn đề nghị quốc gia tăng lên.

Thứ hai là việc gia đình đoàn tụ, chúng ta nên cho các đồng chí nào muốn về quê thì về, gia đình nào muốn đến chỗ người thân công tác thì đến. Chỉ cần muốn đoàn tụ, báo lên nguyện vọng thì chúng ta nên hết sức giải quyết, bây giờ là thời bình rồi, không cần thiết để tình thân gia đình thiêng liêng bị chia cắt nữa.

Chủ tịch Hà lắng nghe thật kỹ, ngài bật một điếu thuốc hút và suy tư, Giang Bình An cũng tham gia phì phèo nhả khói, cũng may thư phòng có nhiều cửa sổ, tất cả đều được mở rộng cho gió lùa vào mới làm không gian không bị ngộp khói thuốc.

Trong gian phòng hiện giờ là chủ tịch Hà, vị lãnh tụ của dân tộc, ngồi đối diện là vị Giang thủ tướng quyền lực ngợp trời, nhưng chưa bao giờ can thiệp vào chính sự ở các nước thành viên trong Liên Minh Thịnh Vượng, trong đó có S quốc.

(PS: không tính Đại Thịnh đế quốc)



Ấy vậy mà tối hôm nay, Giang thủ tướng lại đề nghị một lúc cả hai quốc sự, đây là việc chưa có tiền lệ.

Chủ tịch Hà suy nghĩ đến tàn cả điếu thuốc, cuối cùng ông vuốt râu cười tủm tỉm trả lời:

- Giang thủ tướng, trong hai chuyện vừa rồi, chuyện gia đình đoàn tụ là chính đáng, khá dễ thực hiện, và không tốn kém quá nhiều. Bản thân ta đồng ý việc này. Ta nghĩ rằng vài ngày nữa chính phủ làm việc trở lại thì cũng sẽ rất dễ dàng thông qua nó.

Riêng việc tăng lương cho cán bộ công chức, nó liên quan đến tài chính ngân sách nhà nước, chúng ta sẽ thận trọng, ngài nói muốn đề nghị quốc gia tăng mức lương lên là tăng bao nhiêu? Mấy chục phần trăm?

Giang Bình An lắc đầu, giơ hai bàn tay lên.

Chủ tịch Hà thấy vậy, ông hiểu lầm là tăng mười phần, mức này hơi nhiều. Ông nhíu mày cảm thấy khó khăn nhưng vẫn xác định lại cho rõ:

- Ý của ngài là muốn tăng lên 100% sao?

Giang Bình An vẫn lắc đầu, hắn nói nhẹ nhưng lời nói vừa ra lại như kinh lôi phá thạch:

- 10 lần mức cũ.

- Hả?... 10 lần lận ư? Có nhiều quá không thưa ngài? Nếu tăng 10 lần ngân sách sẽ có quá nhiều gánh nặng, chưa kể sẽ có thể phát sinh nhiều vấn đề khác phức tạp hơn rất nhiều...

Nghe chủ tịch Hà nói đến đây, Giang Bình An nhìn chủ tịch với một ánh mắt đầy phức tạp, nửa vui nửa buồn, nửa hưng phấn nửa lại chán nản...

Hắn dụi điếu thuốc, đứng lên đi ra phía cửa sổ nhìn ngoài sân vườn đang chìm trong bóng đêm...

Giang Bình An phân vân trong lòng, không biết có nên nói ra nỗi lòng, nói ra suy nghĩ, nói ra tư tưởng của hắn... Hắn sợ tư tưởng mấy chục năm sau của hắn sẽ v·a c·hạm mạnh với tư tưởng thời đại hiện giờ của chủ tịch Hà... Lúc đó thì không biết là phúc hay hoạ nữa!

"Ta bổn ý không muốn can thiệp quốc sự của S quốc, nhưng nếu không can thiệp thì e rằng S quốc sẽ mất nhiều thời gian hơn trong việc vươn lên dẫn đầu thế giới!

Thôi thì cứ nói ra hết, v·a c·hạm thì v·a c·hạm, có v·a c·hạm mới có tiến bộ mau chóng được.

Chỉ mong chủ tịch Hà không phật lòng ta!"

Suy nghĩ thấu đáo vài chục giây, Giang Bình An mới quay lại nhìn chủ tịch Hà, hắn châm chước lựa chọn lời nói:

- Chủ tịch Hà, ngài nói ngân sách bị gánh nặng quá lớn, ta muốn hỏi ngài, ngân sách hiện giờ có đủ trả lương gấp 10 lần cho mọi người trong một năm không?

- Đủ.

- Vậy nếu phát nhiều lương như thế thì sẽ phát sinh vấn đề gì?

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.