- Không, ta không thể cho họ di dân. Windy, chúng ta không phê duyệt cho họ.
Windy: - Ngài nói hay quá, vậy hãy ra sắc lệnh đi!
Tân tổng thống: - Ta sẽ ra sắc lệnh, nhưng phải chờ Hạ viện và Thượng viện thông qua nữa.
Windy: - Đó, thấy chưa. Vậy chờ hai viện thông qua đi. Còn ta thì ta đã phê duyệt cho họ di dân rồi.
- ???
Georges tướng quân: - Windy, ông có thể tìm cách giả vờ kéo dài vài tháng rồi phê duyệt mà!
Windy: - Không cần thiết làm vậy.
Tân tổng thống: - Vì sao?
Windy: - Chúng ta chưa phê duyệt, họ đã qua California hết cả rồi. Có phê duyệt hay không đã không còn quan trọng, vì phía California đã mặc định, ưu tiên cho công dân Mỹ di dân qua California, chỉ cần qua đó thì trở thành công dân của Liên Minh Thịnh Vượng...
Edward cục thuế vụ: - Oh... thế thì thuế vụ của chúng ta có qua đó thu thuế được không? Họ vẫn còn quốc tịch Mỹ mà?
Windy: - Hừ, nếu ông muốn bị nhục thì cứ kêu người bên thuế vụ của ông qua đó đi. Cục Thuế Vụ của Mỹ nổi tiếng toàn cầu đấy, ai cũng phải khen mấy ông mạnh hơn FBI và CIA gấp nhiều lần mà! Yên tâm, qua đó có gì bọn ta sẽ phái người cứu mấy ông chở về.
Edward: - Cái đồ c·hết tiệt Windy... Sao tự dưng trù ẻo, chửi rủa cục Thuế Vụ bọn ta. Không có ta thu thuế mạnh mẽ, mấy ông ngồi đây đều phải ăn cám hết, à chưa chắc, ta nghĩ còn không có cám để mà ăn nữa kìa.
Georges tướng quân: - Bình tĩnh nào Edward! Windy nói hơi lố lăng, nhưng anh ta nói có lý đấy, bên Thuế Vụ các ông mon men qua đó thì không có kết quả tốt đâu. Bên đó người ta không thu thuế, người dân cực kỳ ghét nếu thấy mấy ông xuất hiện.
Edward: - Nhưng ta chỉ thu thuế công dân Mỹ thôi mà?
Windy: - Thì đúng là có rất nhiều phú hào bên đó vẫn còn quốc tịch Mỹ, nhưng người ta cũng đã mặc định là quốc tịch của Liên Minh Thịnh Vượng, chịu pháp luật bên đó bảo hộ, và pháp luật đó quy định không thu thuế, giờ hai bên một thu một không thu, ông nói coi phú hào đóng thuế hay không?
Edward: - Hừ, thuế vụ Mỹ chưa sợ thằng nào cả!
Georges tướng quân: - Đúng, nhưng xưa rồi! Lúc trước nước Mỹ là number one, cục Thuế Vụ được hỗ trợ tối đa của cảnh sát, FBI, thậm chí cả CIA khi ra nước ngoài, không ai dám chống lại.
Nhưng giờ không còn nữa đâu, chúng ta làm không lại người ta. Ông vác đầu qua đó thì chỉ có mang nhục chạy về thôi.
Lúc đó đừng kêu nước Mỹ hay q·uân đ·ội Mỹ can thiệp, ta bó tay hết cách với cái Liên Minh ma quỷ, đặc biệt là với tay Supper Giang ma quỷ kia rồi.
Peter, trùm CIA cũng lên tiếng phụ họa:
- Ta đồng quan điểm với Georges tướng quân. Mọi kế hoạch á·m s·át của ta đều thất bại. Hôm bữa 8/2 ở California, ta còn cho tổ đặt bom đặt mấy tấn thuốc nổ, không màng sinh mạng mọi người xung quanh... nhưng cũng chả ăn thua khỉ gió gì hết. Tất cả đều biến mất như chưa hề tồn tại. Mà điều khôi hài nhất lại là một điều khác...
- Điều gì?
Peter: - Hai đầu lĩnh tổ đặt bom đã ở lại, giải phẫu gương mặt, đổi hồ sơ mới, trốn luôn bên California để làm công dân bên đó, mục đích là t·rốn t·huế vụ của mấy ông đó, Edward.
Edward: - Cái quỷ gì thế? Sao lại là ta?
Windy: - Chứ ông nghĩ 12 triệu người mới di dân qua California để làm gì, họ t·rốn t·huế vụ đó!
Chát...
Nghe mọi người cãi nhau ỏm tỏi mà không giúp ích được gì, tân tổng thống bực bội cực kỳ, đập tay lên bàn, nhưng ông này không có công lực thâm hậu như chủ tịch Mao ở Bắc Kinh, nên tuy đập bàn nhưng tiếng vang không lớn, cũng may vẫn làm mọi người chú ý, vì ở đây toàn là cáo già, tuy cãi vã hăng hái, tỏ ra mình bản lĩnh nhưng một con mắt luôn dè chừng tân tổng thống.
Tân tổng thống: - Tất cả im lặng. Ta đồng ý là có yếu tố t·rốn t·huế mới nhiều người di dân qua California như vậy. Nhưng tính ra hiện giờ, bên California nếu có thêm 12 triệu người mới qua, họ đã có 40 triệu công dân, đạt mức 20% tổng dân số Mỹ lúc trước, chỉ có yếu tố thuế vụ thì giải thích không thông!
Phải biết rõ một điều rằng, mọi người phải có thu nhập thì mới bị đóng thuế, nếu kéo hết qua đó, không có việc làm, không có thu nhập thì c·hết đói nhăn răng à? Vậy t·rốn t·huế để làm gì?
Georges tướng quân: - Tổng thống nói điều này rất có lý. Dù rằng California có diện tích rộng và trù phú, nhưng 40 triệu người tập trung lại đó, là có vấn đề. Ta nhớ rất rõ, khi chưa tách ra, California vẫn chỉ là 20 triệu dân, tỷ lệ thất nghiệp, tỷ lệ người nghèo rất cao. Chính vì vậy khi chúng ta kêu gọi mọi người thể hiện lòng yêu nước, đã có 4 triệu người đến với chúng ta...
Windy: - Stop... Tôi xin tướng quân đừng nhắc lại chuyện 4 triệu người nữa, đau lòng và đau đầu lắm!
Georges: - Lại cái quỷ gì nữa đây Windy?
Windy: - 4 triệu người đó là một đống bùi nhùi, đầy rắc rối, đến tận bây giờ bên Dân Số và An Sinh Xã Hội của tôi còn đang đau cái đầu đây này. Các ông cứ tưởng kêu gọi được người yêu nước Mỹ trở về tổ quốc ôm ấp! Nhưng mà trời ạ, thứ mà các ông kêu gọi trở về là thất nghiệp, là vô gia cư, là t·rộm c·ắp, là t·ội p·hạm... Họ trở về đây là để được có nhà ở, được trợ cấp tiền, được giới thiệu việc làm... và được tiếp tục phạm tội bằng cái nhãn hiệu "I Love USA" với cái nhãn hiệu này, họ đã quậy tưng bừng khói lửa, mỗi khi xui xẻo bị cảnh sát bắt, các ông biết họ nói gì không?
- ???
Windy: - Mỗi khi bị tóm, họ nói họ yêu nước mới quay về đây, thế nhưng chính phủ không giữ lời hứa, làm cho họ bị:
"No car, no job, no money... no house"
Và rồi họ lại quậy tiếp trong đồn cảnh sát cho đến khi được thả ra.
Tân tổng thống Mỹ: - Điều đó là không thể nào! Chúng ta đã hứa hẹn, bộ tài chính đã phê duyệt rồi mà, không lẽ nước Mỹ bây giờ bần cùng đến như vậy sao?
Windy: - Bộ Tài chính đã phê duyệt, đã cấp tiền, nhưng chỉ cấp chưa tới 30% kinh phí dự trù. Bên An Sinh Xã Hội chúng tôi phải làm sao đây? Trợ cấp giảm bớt, nhà ở cấp cho giảm chất lượng, trợ cấp việc làm cũng giảm... Vì vậy họ lại quậy.
Edward: - Thế còn việc làm?
Windy: - Cả mấy triệu phú hào bỏ đi trước và sau ngày 8/2, các công ty lớn nhỏ cũng nối gót đi theo họ, dù rằng nhà xưởng và phần lớn máy móc vẫn còn. Vì vậy tỷ lệ thất nghiệp của dân bản xứ đang tăng lên chóng mặt, từ 12-17% giờ đã là 35-45%.
Dân bản xứ còn không đủ việc làm thì 4 triệu dân vừa đến đó kiếm việc ở đâu?
Tân tổng thống trợn tròn hai mắt lên, ông biết tình hình là tệ hại, nhưng không nghĩ lại tệ hại đến như vậy, tỷ lệ thất nghiệp 35-45% là coi như đã khủng hoảng kinh tế trầm trọng rồi.
- Ta không tin, đế quốc Mỹ của chúng ta hùng mạnh như vậy, giờ chỉ tách ra một tiểu bang nhỏ đã chịu không nổi là sao? Quân đội của chúng ta đâu? Khoa học kỹ thuật hàng đầu thế giới của chúng ta đâu? Nguồn vốn tư bản khổng lồ của chúng ta đâu? Hệ thống tình báo mạnh nhất nhì thế giới của chúng ta đâu?
Johnson từ đầu cuộc họp vốn bực bội tân tổng thống vụ đổi kênh tivi, nên ông này không thèm nể mặt nể mũi gì nói huỵt toẹt ra luôn:
- Thưa ngài tân tổng thống, q·uân đ·ội đã b·ị đ·ánh tàn, bom nguyên tử biến mất, máy bay tiêm kích siêu thanh bị hốt trọn ổ, các hạm đội, tàu sân bay cũng bị hốt hơn một nửa...
Hệ thống tình báo hoàn toàn vô dụng đối với địch nhân, các chiêu trò á·m s·át cũng vô dụng.
Khoa học kỹ thuật hiện đại của ta chỉ hiện đại với phần còn lại, còn so với địch thủ thì ta thua xa vạn dặm.
Nguồn vốn tư bản của chính phủ đã bị hốt hết từ lâu. Tư bản trong các phú hào lại chảy ào ào về California...
Ta trả lời như vậy đã rõ ràng chưa thưa ngài?
Tân tổng thống lần này xìu luôn, mấy chuyện này ông ta thừa biết, chỉ vì muốn xốc dậy tinh thần cả đoàn đội nên ông mới lên gân, tự thôi miên mình và mọi người để vượt qua giai đoạn khó khăn nhất trong lịch sử lập quốc của Hoa Kỳ.
Tổng thống thậm chí còn biết rõ mười mươi, cái ghế quyền lực nhất ông đang ngồi chẳng qua là không ai muốn ngồi mới đến tay của ông mà thôi, tất cả đều muốn có một tổng thống làm vật tế thần, sẵn sàng hiến tế bất cứ lúc nào cần thiết để xoa dịu công chúng cũng như lưu danh xỉ nhục trong sử sách nước Mỹ.
Nhưng dẫu biết thế, ông ta vẫn bất chấp vì sức hút chiếc ghế tổng thống quá lớn, dù làm một tổng thống trong thời kỳ tồi tệ nhất, bị sử sách ghi chép là tổng thống tệ hại nhất... nhưng đó vẫn là tổng thống Hợp Chủng Quốc Hoa Kỳ.
Bỏ mặc tân tổng thống đang yểu xìu mỏi mệt, Windy chờ Johnson nói xong, liền giải thích tiếp tục với mọi người vấn đề dân di cư.
- Kêu gọi 4 triệu dân di cư trở về là sai lầm. Đó là 4 triệu rắc rối mà đúng lý ra phải do chính quyền mới của Liên Minh Thịnh Vượng giải quyết chứ không phải là chúng ta, không phải là một nước Mỹ đang trong giai đoạn khủng hoảng này.
Ngoài ra mọi người thắc mắc khi nãy 40 triệu dân tại sao tập trung ở California thì ta ở đây cũng có đáp án cung cấp.
Đúng như tổng thống và Georges tướng quân đã lưu ý, không phải tất cả đều vì t·rốn t·huế. Chỉ có phú hào mới có nhu cầu t·rốn t·huế cao. Nhưng khi họ tập trung lại với một số lượng lớn thì mọi chuyện đã thay đổi...
Edward: - Thay đổi? Thay đổi cái gì? Không lẽ họ tụ tập làm phản?
Windy: - Thời buổi này mà làm phản cái gì, có Liên Minh Thịnh Vượng ở đó ai làm phản được? Ta nói thay đổi ở đây là về nhu cầu.
Giới phú hào cầm tiền, chuyển công ty, mang theo người ào ào chạy vào California thì nhu cầu gì sẽ tăng.
Johnson nắm về truyền thông nên tin tức rất nhạy bén, ông nói ngay lập tức:
- California đang sốt đất... giá nhà và đất đang tăng nhanh như phi mã!