Rất nhiều quốc gia lên án Liên Minh Thịnh Vượng chèn ép họ, các quốc gia còn lại thì tranh thủ lập hồ sơ, xin làm thành viên ngoại vi của Liên Minh này.
Ở S quốc lại lặng lẽ có nhiều sự biến đổi từ trong dân chúng.
Bắt đầu từ đầu năm Tân Sửu, ăn Tết xong, phía tỉnh Sông Bé nổi lên phong trào xây dựng các nhà xưởng sản xuất gạch ngói, thu hút trên 90% lực lượng lao động cả tỉnh, vừa xây nhà xưởng vừa sản xuất gạch ngói.
Nhãn hiệu xe đạp Hưng Nam cũng xuất hiện rộng khắp cả tỉnh Sông Bé, đây là quà tặng của ông chủ lớn chưa thấy mặt, tặng cho tất cả các công nhân làm việc trong công ty tập đoàn Hưng Nam. Cũng giống như bên Đại Thịnh đế quốc, ở S quốc hiện giờ một chiếc xe đạp bình thường đã là cả một gia tài, chứ đừng nói xe đạp Hưng Nam, nó giá trị gấp cả chục chiếc xe đạp thông thường.
Các công nhân lần đầu tiên có xe đạp mới, ai cũng nâng niu như trứng mỏng, sau đó họ đợi đến chiều tan làm, rửa tay chân cho thật sạch rồi... dắt xe đạp yêu quý về nhà vì không biết chạy xe. Buổi chiều ấy, cả tỉnh Sông Bé rợp bóng công nhân dắt xe đạp xịn về nhà, người nhà sau khi biết chuyện thì vui mừng khấp khởi, trẻ nhỏ thì nhảy lưng tưng vì hưng phấn, có lẽ trong lòng mọi người trong nhà, cảm giác có được chiếc xe đạp này sẽ mãi mãi là đẹp nhất... dù cho sau này họ sẽ mua được xe hơi hoặc phi cơ riêng, thì cảm giác vẫn không thể bằng được lúc này.
Nhưng đó chỉ là niềm vui đơn thuần, còn những gia đình có 2 người, hoặc 3-4 người cùng đi làm cho công ty Hưng Nam, đến chiều cả mấy người cùng dắt xe đạp về, thì người nhà càng thêm vui mừng xém xỉu ngay tại chỗ. Nhìn trong nhà dựng liền một lúc mấy chiếc xe đạp mới cáu cạnh, ai cũng cảm thấy nhà của mình giàu thật rồi, thậm chí là giàu to luôn.
Nhưng chẳng bao lâu, cơn hưng phấn dần qua đi, các công nhân và người nhà tỉnh táo trở lại, họ nhìn nhau và bỗng nghĩ đến một vấn đề rất đáng sợ:
- Trời ơi, công ty Hưng Nam này tại sao lại rêu rao như vậy, lỡ bị tố cáo gì gì đó thì sao?
...
Hưng Nam ở tỉnh Sông Bé có lẽ là công ty và tập đoàn tư nhân đầu tiên xuất hiện công khai với quy mô lớn, trong một đất nước theo đường lối cách mạng của giai cấp công nông trên thế giới. Cả Liên Xô và Trung Quốc không hề có.
Nhưng điều kỳ lạ là không người hỏi han, người dân không biết không hỏi thì cũng hợp lý, đằng này ngay cả các cấp chính quyền từ địa phương tới trung ương không một ai hỏi thăm làm khó dễ cả. Cứ để đó cho công ty tập đoàn tư nhân này tồn tại sừng sững, thậm chí công ty tập đoàn này không có một tờ giấy phép lận lưng để mà hoạt động.
Tuốt ngoài thủ đô Hano, có một vị bộ trưởng về thu thuế, đã nêu lên thắc mắc trong một cuộc họp cấp cao:
- Thưa chủ tịch và các đồng chí. Phía miền Nam, tỉnh Sông Bé, Giang thủ tướng ẩn cư thành lập một công ty tập đoàn tư nhân, quy mô rất lớn, bao trùm toàn tỉnh Sông Bé. Chủ tịch và chính phủ đã chỉ đạo cứ để công ty đó hoạt động tự do, không cần can thiệp. Nhưng hiện giờ ta muốn hỏi về vấn đề thu thuế của công ty đó sẽ như thế nào? Có thu thuế công ty và thu thuế công nhân hay không?
Chủ tịch Hà: - Cảm ơn câu hỏi của bộ trưởng Nghi Vũ, ta sẽ nói rõ thêm về công ty tập đoàn này cho mọi người rõ hơn. Đầu tiên như mọi người đã biết, nó có tên là Hưng Nam, nghe là hiểu ngay sứ mạng của nó. Sau đó đây là một công ty hoàn toàn phi lợi nhuận.
Bộ trưởng Nghi Vũ: Chủ tịch ơi, nếu không có lợi nhuận thì làm sao có tiền phát triển và trả lương cho công nhân?
(PS: vì vừa thoát khỏi c·hiến t·ranh, các cán bộ lãnh đạo từ trung ương xuống địa phương đều thoát thai từ q·uân đ·ội, quân ủy... đánh giặc rất giỏi nhưng chưa được đào tạo và học tập về hoạt động kinh tế... đây là tình hình thực tế, cần phải có thời gian lâu dài để tích lũy)
Chủ tịch Hà: - Phi lợi nhuận không có nghĩa là không có lợi nhuận. Mà là công ty dùng hết lợi nhuận để làm lợi cho khách hàng, làm lợi cho công nhân và để phát triển công ty lớn mạnh. Chữ "phi lợi nhuận" nhằm vào chính là người chủ sở hữu, trong trường hợp này thì đó là thủ tướng Giang Bình An của chúng ta.
Ta cũng bật mí một chút, Giang thủ tướng không những không lấy lợi nhuận, mà lại còn đổ rất nhiều vốn liếng cũng như kỹ thuật vào công ty tập đoàn Hưng Nam, vì vậy mọi người cứ yên tâm, không phải thu thuế công ty gì cả, vì có lợi nhuận đâu mà thu, khà khà khà...
Bộ trưởng Nghi Vũ: - Thưa chủ tịch, vậy còn phía công nhân thì sao? Đây là mấy trăm ngàn người, một con số rất lớn và lương của họ được trả rất cao!
Chủ tịch Hà cười híp mắt, ông vuốt râu, quay sang hỏi ý kiến mọi người:
- Mọi người thấy như thế nào? Thu hay không thu?
Không bao lâu, bộ trưởng bộ nông nghiệp Khánh Long đưa ra ý kiến:
- Thưa chủ tịch và các đồng chí, bản thân tôi không tán thành thu thuế công nhân của công ty tập đoàn Hưng Nam.
Nghi Vũ: - Ồ... nếu không thu thuế của họ, hệ thống thu thuế toàn quốc của chúng ta sẽ bị mất cân đối, không thể thu người này không thu người kia được!
Chủ tịch Hà nhìn thấy tất cả, ông vẫn ngồi mỉm cười nhìn mọi người tranh luận, đây là điều bắt buộc, chỉ có tư tưởng v·a c·hạm mới nảy sinh ra những tia lửa tiến bộ hoặc hủy diệt, nhưng ông tin tưởng có mình và Giang thủ tướng trấn thủ, chắc chắn sẽ bắt lấy tia lửa tiến bộ, dập tắt đi các tia lửa hủy diệt.
Khánh Long: - Chuyện hệ thống thu thuế cả nước là chuyện lớn, ta sẽ bàn sau. Còn riêng công ty tập đoàn Hưng Nam, Giang thủ tướng trả lương cao cho công nhân, ngụ ý muốn các công nhân trở nên giàu có, làm đầu tàu khởi động cả nền kinh tế nước ta. Trường hợp này rất giống trường hợp đầu năm tăng lương cho tất cả các cán bộ công chức, Giang thủ tướng muốn đất nước thật sự có dân giàu. Giờ ta lại đi thu thuế của họ thì quả thật phụ sự khổ tâm tính toán của ngài ấy rồi!
Cả phòng họp mọi người bắt đầu tích cực đưa ra ý kiến bàn luận, sau cùng quyền quyết định quay một vòng trở lại chủ tịch Hà nãy giờ ngồi uống trà vuốt râu vui vẻ. Ông thấy mọi người nhìn mình, liền hắng giọng cất tiếng hỏi:
- Mọi người có thường xuyên xem tin tức của đài truyền thanh truyền hình Thịnh Vượng không?
Tất cả đồng thanh đáp lời vị cha già của dân tộc: - Dạ có ạ!
- Vậy mọi người có biết chuyện biên giới của Đại Thịnh đế quốc và Trung Quốc, rồi biên giới của California với Mỹ đang xảy ra vấn đề gì không?
Nghi Vũ đại diện trả lời: - Dạ biết ạ! Phía Trung Quốc dân cư vượt biên qua Đại Thịnh đế quốc, phía Mỹ thì dân chúng di cư qua California.
Chủ tịch Hà: - Vậy các đồng chí có biết vì sao nạn dân của Trung Quốc lại dễ dàng vượt biên không?
Khánh Long: - Dạ thưa chủ tịch, do phía Trung Quốc quân binh canh phòng không hết, còn phía Đại Thịnh thì lại bỏ ngỏ không trấn thủ một binh một tốt nào cả.
Chủ tịch Hà: - Vậy còn người dân Mỹ vì sao ồ ạt tràn vào California?
Khánh Long: - Dạ thưa chủ tịch, các phú hào thì muốn t·rốn t·huế, dân thường thì muốn tìm việc làm.
Chủ tịch Hà vuốt râu tổng kết:
- Như vậy phía Đại Thịnh đế quốc và California đã thành công chứng minh được hiệu quả của hai chính sách thuế suất thu nhập 0% và không tổ chức q·uân đ·ội. Ta muốn các đồng chí thử bàn luận xem S quốc chúng ta có thể áp dụng hai chính sách hấp dẫn này hay không!
Cuộc họp cao cấp tiếp tục diễn ra, mọi người hăng say thảo luận... Kết quả cuối cùng 90% đồng ý áp dụng hai chính sách này. Vậy là tiếp nối hai chính sách tăng lương, đoàn tụ gia đình thì hai chính sách thuế thu nhập 0%; giải trừ q·uân đ·ội chính quy chuyển sang lính đánh thuê giống với Đại Thịnh đế quốc cũng đã được áp dụng.
Thuế suất thu nhập cá nhân và doanh nghiệp 0% vừa đưa ra đã được sự đồng thuận của toàn dân và toàn giới tiểu tư sản... Từ đây S quốc bước sang kỷ nguyên mới, kỷ nguyên thuế suất thiên đường, chỉ thu thuế giao dịch vật phẩm và dịch vụ 5%.
(PS: khi tiếp quản miền Nam ngày 1/1/1961, do hoàn toàn không có tiếng súng nổ, không có t·ấn c·ông nên mọi người dân dù giàu hay nghèo ở đây đều không bị hoảng loạn. Khi q·uân đ·ội giải phóng tiếp quản chính quyền còn nhận được lệnh từ trung ương nghiêm cấm không q·uấy n·hiễu dân thường, không tham lam tiền của giới nhà giàu miền Nam, không tự ý c·hiếm đ·óng nhà cửa ruộng vườn của tư nhân... nên giới tiểu tư sản ngoài số ít mang tiền vàng chạy thoát đi một cách tự do, còn lại rất nhiều tiểu tư sản chấp nhận ở lại tiếp tục làm ăn)
Hiệu quả như thế nào còn cần chờ thời gian kiểm chứng, nhưng mọi việc nếu có trục trặc, vẫn sẽ có Giang thủ tướng gánh vác lo liệu. Thật ra 10% không đồng ý bỏ thuế là vì không muốn cả một quốc gia phải quá dựa vào một cá nhân nào đó. Điều này là chính xác, nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, nếu có chỗ dựa mà không dựa để có bệ phóng phóng lên trời cao thì quá lãng phí tài nguyên sẵn có.
Thật giống như một người có gia đình là tỷ phú, không muốn mượn tiền vốn, không muốn mượn quan hệ để kinh doanh lập nghiệp, một hai phải tự tay xách cuốc đi trồng khoai để làm giàu. Vậy thì đến bao giờ mới giàu đây?
Dù sao ngay từ đầu cũng nhờ Giang thủ tướng giải phóng miền Nam thống nhất đất nước, rồi nhờ người ta lần lượt tặng vàng tặng tiền, lại nhờ người ta giải quyết cuộc chiến với liên quân, rồi lại nhờ người ta tặng hệ thống trường học, bệnh viện, bác sĩ...
Nhờ vả nhiều như vậy, thật sự là thân như người một nhà, không cần khách sáo lo lắng nữa rồi!
Tuy nhiên, trong cuộc thảo luận, không đơn giản chỉ có ý kiến ủng hộ hay phản đối thuế suất 0% mà còn có một luồng ý kiến thứ ba khiến chủ tịch Hà thấy rất thú vị...