Vạn sự khởi đầu nan, việc dễ trăm lần không dân cũng chịu, khó vạn lần dân liệu cũng xong.
Bác ba Phi là gia đình được xây dựng nhà gạch ngói đầu tiên trong dự án. Nghe xây nhà rất nhiều người nghĩ rằng sẽ khó khăn ghê gớm lắm, nhưng thực tế việc xây nhà hoàn toàn rất đơn giản với người trong nghề, cái khó là ở chỗ tiền bạc.
Tiền mua gạch ngói xi măng, tiền mua sắt thép, vật liệu trang trí... Tiền thuê mướn thầy thợ, thậm chí phải có cả tiền mua thức ăn phục vụ thầy thợ ăn uống mỗi ngày...
Mà dân ta nghèo, gì cũng thiếu nhất là thiếu tiền. Vì vậy chỉ một căn nhà gạch ngói khang trang nhưng cũng rất khó xây dựng được. Nó rất khác với thời điểm hiện đại những năm 2000. Mấy chục năm sau, chuyện tiền xây nhà tuy lớn, nhưng lớn nhất vẫn là không có đất ở nơi ưng ý để xây, ai ai cũng bỏ quê vào thành thị lớn làm việc, bỏ đất bỏ nhà ở quê để kiếm tiền mua đất cất nhà ở gần chỗ làm, vì vậy giá đất cứ vọt lên vù vù, dân nghèo chỉ biết ở trọ, dân thu nhập bình thường thì vay nợ trả cả đời, dân giàu thì xào nhà đất, mua nhà cho thuê thu lãi...
Tất cả đều xoay quanh chuyện công ăn việc làm, vì công ăn việc làm mà dân cư phân bố không đồng đều, rồi vợ chồng xa nhau, cha mẹ và con cái xa nhau... Rất nhiều tệ đoan xảy ra, mỗi giờ, mỗi phút, mỗi giây. Nó diễn biến muôn vàn, đến độ rất nhiều người đi làm xa quê, nhớ quê, nhớ cha mẹ già... nhưng không dám về Tết, phải gom tiền vài năm mới dám về một lần cho phong quang, cho nở mặt nở mày... nhưng nếu không gom đủ tiền thì không biết bao giờ mới về được!
Quay trở lại đầu tháng 4, 1961. Căn nhà của bác ba Phi được xây dựng vẻn vẹn chỉ mất có 3 ngày. Bác ba Phi hôm trước vừa điểm chỉ đồng ý, tối đó nói chuyện với con trai và con dâu, cả nhà còn đang ngỡ ngàng thì sáng sớm hôm sau, các kỹ sư, các thầy thợ kéo đến cùng với máy móc cơ giới hiện đại, gạch ngói cũng được chở đến ùn ùn.
Hàng xóm láng giềng lập tức vây xem chật ních, làm bác ba Phi phải mồm năm miệng mười giải thích khô cả cổ họng việc nhà mình được công ty Hưng Nam xây dựng trước trả tiền sau.
Tuy giải thích mệt mỏi, nhưng bác ba Phi hưng phấn bừng bừng, bác lập tức kêu gọi vợ con, chòm xóm phụ một tay nấu nướng tiếp đãi các thầy thợ ăn cơm trưa giữa buổi, để tỏ lòng hiếu khách của gia chủ.
Ngày thứ nhất san nền, làm móng, lắp đặt hệ thống nhà cầu tự hoại, hệ thống đường nước sinh hoạt gia đình, khoan giếng sâu lấy nước.
(PS: tài nguyên nước lúc đó rất phong phú, dân cư thưa thớt, không ảnh hưởng môi trường, đặc biệt là khoan sâu vài trăm mét, nước rất sạch, không làm s·ụt l·ún)
Ngày thứ hai xây vách, dựng cột bê tông có sẵn, hoàn thiện khung nhà. Xi măng thế hệ mới khô chắc cực nhanh, không cần để vài bữa như xi măng thông thường.
Ngày thứ ba lót ngói trên mái, lót gạch đỏ dưới nền, trang trí trong nhà hoàn thiện, lắp đặt cửa nhà, cửa sổ, lắp đặt hệ thống phát điện mặt trời mini hộ gia đình, điện này vừa chiếu sáng, vừa vận hành máy bơm nước, vừa dùng để nấu nướng bếp điện, không cần sử dụng củi lửa nữa.
Chỉ ba ngày là nhà mới khang trang xuất hiện, bác ba Phi dẫn hàng xóm tham quan mà ai cũng thèm chảy nước miếng, đặc biệt khi họ thấy nhà có bóng đèn điện, có tivi màu, có bếp điện, có nồi niêu sử dụng cho bếp điện, có phòng tắm, nhà vệ sinh sạch sẽ sáng trắng, có vòi nước chảy tự động từ trên bồn nước cao...
Diễn tả dài dòng, nhưng thật ra chỉ là những yêu cầu tối thiểu mà bất cứ một căn nhà cấp bốn ở mấy chục năm sau nào cũng đều có... Nhưng mà hiện giờ nó đã xuất hiện, làm mọi người mắt tròn mắt dẹp nhìn như trong mơ.
Không phải gánh nước xài, không phải nữa đêm hoặc trời mưa ra ngồi cầu cá giải quyết chuyện đại sự, không phải thắp đèn dầu cho con học bài khuya, không phải lội bộ cả chục km để đi xem phim vì ở đây đã có tivi màu sắc nét...
Bác ba Phi run rẩy cả người, hỏi giọng run run không tin vào mắt mình:
- Mấy đứa con có lộn cái gì không? Sao chỉ xây nhà mà cho gia đình bác nhiều thứ quá vậy?
- Dạ ý của bác là nói về đồ điện phải không?
- Phải phải... đồ điện nhiều quá, còn có bồn nước, ống nước, máy bơm nữa, tiền nhiều lắm!
- Xin bác yên tâm, đây là tiêu chuẩn làm nhà của công ty Hưng Nam, các thiết bị lắp đặt ở đây đã có tính tiền vào căn nhà, và sẽ thanh toán dần dần, bác đừng lo.
- Vậy là tăng giá tiền nhà hả con?
- Dạ thưa không, giá tiền vẫn như ban đầu.
- Ồ, không thể nào rẻ như vậy được, nội tiền vật liệu gạch ngói đã cao hơn rồi mà?
- Dạ thưa bác, gạch ngói này đều được công ty miễn phí, chỉ tính tiền công và tiền thiết bị thôi ạ!
Nghe tới đây thì tiếng cảm thán của bác ba Phi chủ nhà đã hoàn toàn chìm trong tiếng nhao nhao như ong vỡ tổ của hàng xóm:
- Mấy đứa con ơi, ta cũng muốn xây nhà.
- Ta nữa, xây cho ta trước đi, nhà ta sắp sập rồi.
- Ta thì chậm chút cũng được, nhưng phải đẹp và đầy đủ như ở đây thì mới được! ...
Bác ba Phi thấy mình bị đẩy ra ngoài, ông cũng không chút phật lòng mà lẳng lặng đến bàn thờ, thắp tiếp mấy nén hương cảm tạ Thần Tiên Thủ Tướng, ngoài ra ông còn thắp hương cho người vợ đã khuất của mình:
- Bà ơi, bà có linh thiêng thì về đây xem nhà mới của gia đình mình, nó giống như trong mơ của bà hồi còn sống, thậm chí tốt hơn cả chục cả trăm lần... Giờ thì thằng út có lớn lên lấy vợ tui cũng không còn lo lắng gì nữa...
Trong tiếng lầm thầm khấn vái của bác ba Phi chủ nhà, đã có hàng chục hàng xóm xin tư vấn, ký tên điểm chỉ để công ty Hưng Nam xây nhà cho họ, như vậy dự án làm nhà cho dân đã khởi đầu rất thuận lợi, được người dân đón nhận nhiệt tình. Một truyền mười, mười truyền trăm, tiếng lành đồn xa.
...
Dự án xây nhà cho dân vừa mới khởi đầu thuận lợi, thì Giang Bình An đã dẫn vợ con đi đến Thịnh Cung ở Quảng Đông để ăn mừng vụ lúa Hưng Thịnh 01 thu hoạch vụ đầu tiên trên cả đế quốc Đại Thịnh.
Nhưng chung vui vụ mùa thu hoạch này không chỉ có Đại Thịnh đế quốc, cả các lãnh đạo khác của liên minh Thịnh Vượng cũng bay hết qua tham quan học hỏi.
Tuy hẹn nhau 9h sáng giờ địa phương, nhưng mọi người không biết sao lại cố ý đến sớm hơn nửa giờ, làm Giang Bình An hết sức bối rối: bối rối vì mình đến trễ, bối rối vì có đến ba cặp mắt u oán nhìn hắn.
Jessica Alba quá giang tổng thống Hamani Diori từ Niger.
Marilyn Monroe quá giang phó chủ tịch U Nu từ California.
Lý Tố Linh quá giang... à mà không quá giang, chỉ có đứng nép sau lưng của Thịnh Đế Phổ Nghi và hoàng hậu Hải Đường.
Ba ánh mắt này nhìn hắn vừa hân hoan vui mừng, vừa u oán trách móc, trong mắt như có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói cùng với hắn. Giang Bình An giờ đối diện với các lão bằng hữu, lại bị nhiều mỹ nhân chiếu tướng, hắn không biết phải làm sao nữa đành học theo cách xã giao cũ đi bắt tay từng người từ lớn đến nhỏ.
Bắt đầu từ lão đại chủ tịch Hà, bắt tay một lượt cả nguyên thủ lẫn nguyên thủ phu nhân, sau đó là các mỹ nữ.
Giang Bình An: - Rất vui gặp lại thánh nữ hoang mạc Jessica.
Jessica: - Hừ, nói qua thăm ta mà chẳng thấy đâu!
Giang Bình An đổ mồ hôi, chật vật đi qua bắt tay một mỹ nhân tóc vàng khác:
- Hân hạnh được gặp lại siêu sao Marilyn Monroe!
Câu này hắn nói bằng tiếng Anh, là thành quả cố gắng học mấy tháng sau Tết. Ai mà ngờ mỹ nhân lại trả lời bằng tiếng S quốc:
- Em rất vui được gặp lại anh, siêu nhân Giang.
Tập thể mọi người đều hóa đá, thứ nhất là vì mọi người quá xa lạ, không quen biết cô nàng siêu sao xinh đẹp này, thứ hai là vì sao cô ta lại nói chuẩn tiếng S quốc?
Giang Bình An nghe câu này thì thân mình như bị đ·iện g·iật tê dại, hắn không phải tê dại vì hết hồn khi Marilyn nói tiếng quê hương của hắn, mà hắn tê dại vì quá khó tiêu thụ mỹ nhân ân.
"Ôi trời, tiếng S quốc học đâu có dễ, vậy mà cô nàng này lại cố gắng như vậy, có tâm như vậy, thật khổ cho ta mà!"
Chỉ một câu nói chuẩn tiếng S quốc, mà Giang Bình An đã thấy rõ ràng sợi dây duyên phận ràng buộc giữa hai người đã rõ ràng, đã vững chắc hơn rất nhiều, chính vì vậy hắn mới tê dại, hắn cảm thấy lại nợ tình nữa rồi, nhưng dù gì cũng không thể thất thố, Giang Bình An nhẹ nhàng gật đầu với Marilyn rồi lẩn trốn quay qua Lý Tố Linh.
Vốn dĩ hắn có thể làm lơ, giả đò không quen biết để khỏi liên lụy phức tạp, nhưng làm thân đàn ông, đầu đội trời chân đạp đất, gặp người quen lại có duyên phận sâu đậm mà không dám chào hỏi thì tính cái gì đại trượng phu? Thế là Giang Bình An lại tiếp tục gây ra sửng sốt cho mọi người khi đến trước mặt của thị nữ phía sau Hải Đường hoàng hậu.
- Lý Tố Linh, rất vui được gặp lại nàng, từ khi chia tay không có vấn đề gì chứ?
Nãy giờ khi nhìn thấy Giang Bình An thì Lý Tố Linh đã bị sững sờ, linh hồn của nàng như bị hút đi, tim đập loạn xạ...
Từ mùng ba Tết, 17/2, đến bây giờ cũng đã gần hai tháng trôi qua, nàng đã cố quên nhưng không tài nào quên được.
Thậm chí sư tỷ Hải Đường còn khuyên nàng quen người khác để quên người cũ, dù rằng hoàng hậu không biết người cũ của sư muội là ai. Nhưng dùng thân phận hoàng hậu của một đế quốc, Hải Đường giới thiệu hơn một chục người thanh niên tài tuấn, phẩm hạnh tốt nhất mà nàng và Thịnh Đế Phổ Nghi biết, cũng vẫn không thể thay thế người cũ trong lòng sư muội.
Lý Tố Linh vẫn hằng ngày u sầu ủ dột, nhưng không ngờ ngày hôm nay thật sự gặp được người cũ. Người ta còn dũng cảm không màng tất cả, đến trước mặt chào hỏi thân tình, Lý Tố Linh hai mắt sáng lên hân hoan, gương mặt ửng đỏ như ráng mây chiều, gật đầu chào hỏi và lí nhí đáp lời:
- Dạ chào ngài, Giang thủ tướng, ta vẫn khỏe, cảm ơn ngài rất nhiều.
Mọi người xung quanh thấy có một mỹ nhân đỏ mặt khi chào hỏi Giang Bình An thì chỉ nghĩ là người quen cũ, không ai nghi ngờ nhiều. Chỉ có bốn người biết hoặc nghi ngờ gương mặt đỏ bất thường này của Lý Tố Linh.
Hai người biết dĩ nhiên là hai đương sự, còn hai người nghi ngờ thì lại là hoàng hậu Hải Đường và đại phu nhân thủ tướng Tần Hoài Như.
Cả hai nữ nhân có chỉ số EQ cao tuyệt này cùng một lúc trùng hợp hô to trong lòng: