Đại Náo Từ 1960

Chương 218: . Ngọc bất trác bất thành khí



Chương 218. Ngọc bất trác bất thành khí

Chủ tịch Hà: - Ồ, đại sự về vấn đề gì?

- Nhân tài...

Chủ tịch Hà nghe Giang Bình An muốn bàn về nhân tài thì hứng thú cực kỳ, ông vuốt râu cười sang sảng:

- Giang thủ tướng cần nhân tài về lãnh vực nào, để ta giới thiệu thêm cho.

- Chủ tịch hiểu lầm rồi. Ta nói nhân tài đây là muốn đào tạo nhân tài cho đất nước ấy chứ. Xưa nay có câu: Nhân tài hiếm có. Một nước muốn phát triển vững bền không thể rời đi hai chữ nhân tài được.

- Nhưng nhân tài cũng có nhiều cấp bậc, không biết Giang thủ tướng muốn đào tạo cấp bậc nào?

- Cấp bậc cao nhất, cấp trạng nguyên của hồi xưa.

- A... tới cấp trạng nguyên ư! Ta từng nghe có người nói, cấp bậc trạng nguyên hầu như ai cũng đều có năng lực nhìn một lần là nhớ kỹ, học một biết mười, thậm chí còn có thần đồng, chưa học đã biết, chưa gặp đã hay... Bọn họ gần như tất cả đều có siêu năng lực so với người thường. Và mỗi quốc gia, mỗi thời kỳ đều chỉ sinh ra được 1-2 người như vậy mà thôi, hầu như đều là thiên phú trời ban, làm sao mà Giang thủ tướng đào tạo được?

- Chủ tịch Hà nói không sai, hầu như đều là thiên phú, rất khó đào tạo. Nhưng ta có cách nhìn về vấn đề này hơi khác một chút, xin trình bày để chủ tịch đánh giá nhé!

- Ha ha ha... có vẻ tối nay hai ta lại có dịp tâm sự thâu đêm đây! Ta xin lắng nghe, Giang thủ tướng mời ngài cứ nói!

- Theo cái nhìn của ta, toàn thế giới hơn 3 tỷ con người, nhiều như cát trên sông vậy. Nhưng mỗi người đều khác nhau, có người là cát đỏ, người là cát trắng, người cát vàng, cát đen. Lại có người là hạt cát to, người là hạt cát nhỏ...

Nghe đến đây, chủ tịch Hà gật gù công nhận, Giang Bình An hớp ngụm nước trà, phì phèo ch·út t·huốc lá rồi mới thong thả trình bày tiếp:

- Nhưng đó chỉ là cát thường, nhân tài cao hơn một chút thì là cát thạch anh, cát khoáng chất như sắt, thép, đồng... Cao hơn một chút là cát bạc, cát vàng. Ở mức cát bạc cát vàng thì đã đủ để thế gian truy cầu, đủ để mọi người đổ xô tìm kiếm và sử dụng.



- Hay... Nói rất hay. Cát bạc và cát vàng đúng là đủ để mọi người đổ xô tìm kiếm, bởi vì nó rất giá trị lại rất quý hiếm.

- Nhưng nó vẫn có nhiều, cấp bậc cao hơn vàng bạc chính là ngọc quý. Người xưa thường nói "Ngọc vô giá". Ta muốn dùng ngọc quý để hình dung về cấp bậc trạng nguyên. Nó rất hiếm, rất khó có được một viên ngọc quý tự nhiên hoàn hảo, bởi vậy các trạng nguyên thường do thiên phú trời ban, quý hiếm lạ thường.

- Đúng vậy, Giang thủ tướng vừa đơn giản dễ hiểu lại vừa thật chính xác. Tất cả trạng nguyên đều là những viên ngọc quý vô giá của tạo hóa.

- Cảm ơn chủ tịch đã chấp nhận. Nhưng điều ta muốn nói lại nằm ở chỗ khác.

- ???

- Trên thực tế, các viên ngọc quý không hiếm, chỉ hiếm các viên ngọc quý thiên nhiên "hoàn hảo" mà thôi. Cho nên thiên tài cấp bậc trạng nguyên quý hiếm, nhưng thiên tài có khả năng trưởng thành như trạng nguyên không hiếm.

- Ồ... Điều này...

- Chắc chủ tịch Hà thừa biết câu nói nổi tiếng: "Thiên Lý mã thường có nhưng Bá Nhạc không thường có" phải không?

- Biết chứ, ta rất thích câu này, và bản thân ta cũng thường xuyên tìm tòi phát hiện và mang về rất nhiều nhân tài giúp ích cho đất nước.

- Đấy chính là điều ta muốn nói. Nhân tài thực tế là không thiếu, chỉ có điều không ai phát hiện, hoặc không được rèn luyện mài dũa đúng cách... nên dần dần bị mai một trong dòng đời bừa bộn mà thôi.

- Ai dà... biết làm sao được! Sức người có hạn, chúng ta đâu có cách nào dò xét diện rộng để tìm ra nhân tài cấp cao nhất để mà trọng dụng hoặc chú tâm mài dũa chứ. Bởi vậy cho nên người ta thường nói về ngọc quý nằm trong đá như thế này: Thần Tiên khó đoán một tấc ngọc. Ý nói thần tiên cũng không nhìn ra được trong hòn đá nào có chứa đá quý bên trong.

- Ha ha ha... nhưng ta may mắn lại có cách phát hiện ra đấy!



- Hả... bằng cách nào?

- Ta có một loại máy móc đo sóng não, nó phân biệt được trí não thiên tài và trí não bình thường.

Chủ tịch Hà nghe tới đây thì đờ người ra vì quá bất ngờ, ông nhìn trân trân Giang Bình An, vừa vui sướng vừa không biết nói gì để diễn tả nỗi lòng, có cái máy siêu cấp ấy thì S quốc sẽ ùn ùn xuất hiện nhân tài cấp trạng nguyên.

Giang Bình An thấy chủ tịch Hà quá xúc động thì bèn chọc cười để ngài hạ bớt xúc cảm:

- Chủ tịch, ngài đừng nhìn tôi như vậy. Cái máy này đo ngài thì chuẩn thiên tài luôn, còn riêng tôi thì bình thường quá đỗi bình thường, tôi chỉ là một hạt cát vàng trong mấy tỷ hạt cát khác. Đây là cát màu vàng chứ không phải vàng ròng đâu nhé!

- Khà khà khà... ngài chọc cười ta đau bụng quá. Ngài nói máy đo ta thiên tài, ta mặt dày nhận lấy vậy, nhưng nếu nói ngài là một hạt cát bình thường thì quá phi lý... Một người bình thường không thể nào làm được điều phi thường cả, chứ đừng nói là làm điều phi thường liên tục như Giang thủ tướng vậy... Điều này là không thể nào!

- Không... điều này là có thể nếu có được một thứ.

- Thứ gì?

- Kỳ ngộ... cực kỳ lớn kỳ ngộ...

Chủ tịch Hà lặng người, ông không hiểu, phải kỳ ngộ kiểu gì để khiến một hạt cát bình thường vượt trội hơn mấy tỷ hạt cát khác cộng lại?

...

Cuộc họp mặt bàn bạc kết thúc nhanh chóng hơn chủ tịch Hà vẫn tưởng, chỉ mất gần hai tiếng rưỡi đã kết thúc, Giang Bình An mang rất nhiều thuốc lá xịn về làm quà, hắn sẽ phân phát bớt cho các lãnh đạo tỉnh Sông Bé hưởng ké thuốc lá của chủ tịch.

Giang Bình An đã đi, chủ tịch Hà vẫn ngồi lại ghi chép ra giấy những yếu lược vừa rồi trong cuộc họp mặt. Bên trong tờ giấy ghi rõ ràng, kế hoạch này được hai người thống nhất đặt tên là "Trác Ngọc" lấy ý từ câu "Ngọc bất trác bất thành khí".

Tuy kế hoạch nghe lớn lao ghê gớm nhưng lúc thi hành lại rất giản đơn, giống hệt một buổi phỏng vấn xin việc làm hoặc phỏng vấn xin học bổng.



Đối tượng là tất cả các học sinh có thành tích giỏi, xuất sắc; sau đó là tất cả các nhà nghiên cứu khoa học kỹ thuật, bác sĩ, kỹ sư... có biểu hiện nổi bật, ưu tiên các nhân tài tuổi trẻ vì họ còn sức bật, dễ dàng "Trác Ngọc" hơn.

Trong các buổi phỏng vấn này, các học sinh hoặc các nhà nghiên cứu được phát cho các bài kiểm tra để họ tìm đáp án, sau đó họ sẽ vào trả lời phỏng vấn.

Trong suốt quá trình sẽ có đặt một máy đo sóng não, số liệu được tích hợp vào máy chủ sau đó đưa ra dữ liệu tổng hợp về mức độ nhân tài của từng người trên thang điểm 100. Chỉ có đạt mức 70-80 trở lên mới có giá trị tham gia dự án "Trác Ngọc" ngoài ra việc tham gia phỏng vấn cũng cung cấp thêm dữ liệu đánh giá về khả năng giao tiếp cũng như chỉ số EQ của từng người...

Khi sàng lọc được học sinh và các nhân tài trưởng thành, tất cả họ sẽ được chuyển vào khu phức hợp sản xuất - nghiên cứu dược phẩm ở tỉnh Sông Bé, tham gia khóa đào tạo "Trác Ngọc". Quy trình đào tạo này thì Giang Bình An lại không nói, vì nó đi quá sâu vào kỹ thuật, chủ tịch Hà cũng không hỏi chi tiết, ông chỉ biết rằng khoảng 1-3 năm các nhân tài trưởng thành sẽ có 10-20% trở thành cấp trạng nguyên, số còn lại 80-90% cũng sẽ trở thành nhân tài cấp cao nhất trong từng lĩnh vực.

Riêng học sinh thì cần đào tạo lâu dài hơn, sẽ phải mất từ 5-7 năm mới có thể có thành quả. Nhưng bù lại sẽ có 15-25% có cơ hội cao trở thành nhân tài cấp trạng nguyên, và điều tuyệt vời nhất là mỗi năm đều có học sinh giỏi, xuất sắc để tuyển chọn, chứ không ít như các nhân tài trưởng thành.

Chủ tịch Hà h·út t·huốc, uống trà, nhìn ra cảnh đêm khuya, ông mường tượng vài năm nữa, S quốc thông qua kế hoạch "Trác Ngọc" này, đào tạo ra vài chục nhân tài cấp trạng nguyên, nghĩa là bỗng nhiên tụ tập được vài chục vị trạng nguyên để phục vụ cho cả đất nước...

"Ôi chao sao mà tuyệt!"

Nhưng nếu chỉ có vậy thì thật uổng phí một chuyến bay ra Hano của Giang thủ tướng. Chủ tịch Hà còn được Giang Bình An đề cử một phong trào và tặng một món quà bất ngờ cho thủ đô Hano.

Phong trào được đề cử là về học sinh thông thường trên cả nước. Vốn dĩ toàn thể liên minh Thịnh Vượng người dân đang sôi trào học tiếng S quốc để lãnh quà kiếm tiền. Nhưng S quốc vừa sướng vừa ghen tị. Sướng vì không cần học, ghen tị vì không được thi cử kiếm quà kiếm tiền.

Vì vậy Giang Bình An muốn chủ tịch Hà cho cả nước phát động phong trào chơi thể thao toàn dân, đặc biệt là giới trẻ, giới học sinh. Nó vừa giúp người dân rèn luyện sức khỏe, vừa giúp đoàn kết, tăng cơ hội lãnh thưởng lớn từ chính phủ.

Trong các môn thể thao, Giang Bình An đặc biệt đề cử môn bóng đá. Hắn kêu gọi phải tăng giải thưởng cho môn này cao gấp mấy chục, thậm chí cả trăm lần các môn khác. Chủ tịch Hà quen nhìn Giang thủ tướng hay đao to búa lớn, nhưng lần này cũng phải kinh ngạc quá độ, ông buộc lòng phải hỏi rõ, nhưng chỉ được Giang Bình An mỉm cười bí ẩn, trả lời chắc như đinh đóng cột:

- Bởi vì bóng đá là môn thể thao vua. Chính nó sẽ thống trị thể thao thế giới, sẽ làm toàn quốc đoàn kết một lòng, nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn.

Vừa nghe bàn về sự thống trị ở tương lai, chủ tịch Hà liền hâm mộ nghe theo, ông biết về tầm nhìn xa trông rộng thì Giang thủ tướng xem thấu quá xa.

Vấn đề sau cùng là về món quà tặng cho thủ đô, Giang thủ tướng căn dặn là hắn đã cho rồi, nhưng phải chờ sáng sớm ngày mai lúc mặt trời mọc, đi ra bờ hồ Rùa Thần thì mới nhìn thấy được...
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.