Vậy rốt cuộc lúc ban đầu hệ thống nói có các khách hàng đánh nhau là để làm gì?
Giang Bình An nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng rút ra kết luận: nếu có đánh nhau chắc chỉ do giành địa bàn, giành tài nguyên.
Nghe rất giống với các bang phái hắc đạo, nhưng rõ ràng sự thật là vậy, không có địa bàn, lấy đâu ra tài nguyên để giao dịch, để lên cấp.
Còn chuyện đánh g·iết có lẽ không ai ngu đến nỗi làm tuyệt tình như vậy. Bởi lẽ việc lên cấp khách hàng là dựa vào mua và bán vật phẩm. Càng mua càng bán nhiều thì lên cấp càng nhanh, càng tiếp xúc được nhiều vật phẩm cao cấp để sử dụng.
(Riêng khách hàng cấp cao nhất lại muốn lên cấp để mua những vật phẩm càng cao cấp của chính hệ thống đưa ra giao dịch, hoặc đơn giản là muốn lên cấp 100 để tìm cách sở hữu hệ thống.)
Mà trong đạo kinh thương giao dịch, điều gì là quan trọng nhất? Đó chính là sản phẩm và khách hàng. Sản phẩm thì dễ, chỉ cần tài nguyên. Còn khách hàng thì toàn nằm trong hệ thống. Nếu chém g·iết hết khách hàng thì lấy đâu ra giao dịch qua lại để lên cấp?
Đặc biệt là các khách hàng cấp bậc cực cao, ví dụ như mấy khách hàng cấp 50. Họ muốn tăng lên cấp 51 thì cần phải mua sắm một lượng rất lớn vật phẩm từ các khách hàng ngang cấp hoặc thấp cấp hơn. Đồng thời tiền HP của họ cũng được kiếm từ các khách hàng cấp thấp đó. Nếu các khách hàng cấp 50 g·iết hết các khách hàng cấp thấp thì lấy đâu ra người mua vật phẩm từ họ để thu HP.
Bởi vậy nghĩ cho kỹ, quan hệ giữa các khách hàng trong hệ thống giao dịch liên vũ trụ Thịnh Vượng hầu như rất thân thiện, hỗ trợ nhau phát triển là chính chứ rất ít có quan hệ đối địch hoặc p·há h·oại. Trừ phi có hai hoặc nhiều người có sản xuất cùng loại vật phẩm, phải cạnh tranh nhau... Nhưng cũng chỉ là cạnh tranh, không phải c·hiến t·ranh, bởi vì luật kinh doanh là dĩ hòa vi quý mới có thể phát tài.
...
Suy nghĩ miên man, trời đã về chiều lúc nào cũng không hay, một cú điện thoại từ rất xa đã đánh thức Giang Bình An:
- Chủ nhân, chúng ta là tổ giá·m s·át quốc tế thông qua vệ tinh nhân tạo ở Thịnh Cung. Chúng ta có tin bão lớn cần báo gấp:
Hiện tại đang có một siêu bão hình thành ngoài biển Đông, dự báo sẽ đổ bộ vào miền Trung của S quốc trong vòng 20-24 giờ tới, sức gió giật rất lớn, có thể lên tới cấp 15-16, kèm theo lượng mưa cũng rất khổng lồ.
- Vậy đã báo với chủ tịch Hà chưa?
- Chúng ta đã báo, thậm chí đài phát thanh và truyền hình Thịnh Vượng cũng đã thông báo công khai... chúng ta cũng đặc biệt chú trọng kêu gọi qua radio để các tàu thuyền về kịp nơi trú ẩn.
- Rất hay, mọi người đã làm rất tốt.
Điện thoại đã cắt đứt, Giang Bình An dùng bán kính thu hút vật phẩm tìm tòi ngoài biển Đông, thấy quả thật có cơn bão từ biển đang tiến vào đất liền. Giang Bình An tò mò, không biết bão này thu lấy được không, nếu thu lấy bỏ vào không gian trữ vật, chúng rất có thể sẽ hóa thành nước, sau đó Giang Bình An có thể điều khiển cho nó đổ vào sa mạc Sahara tuốt bên châu Phi, thậm chí hắn không cần phải di chuyển, chỉ cần ngồi một chỗ là làm được, thật là tuyệt.
Nhưng giơ tay lên mấy lần định làm, cuối cùng Giang Bình An lại bỏ xuống không làm. Tính khả thi là có nhưng hắn sợ ảnh hưởng quá nhiều đến các quy luật của thiên nhiên.
Đắn đo suy tính mãi, cuối cùng Giang Bình An quyết định tốn kém một chút nhưng an toàn và không can thiệp vào thời tiết trái đất quá nhiều, vừa không tốt cho trái đất vừa làm hắn mệt mỏi, không lẽ cứ suốt ngày canh chừng mưa gió bão bùng hay sao?
Giải pháp lựa chọn của Giang Bình An là mua, mua, mua...
Hắn mua sắm các hệ thống phòng thủ màn năng lượng như lúc xưa từng mua sắm để lên cấp. Hiện giờ tình cảnh cũng giống lúc đó, Giang Bình An có số tiền lớn HP, cần mua sắm vật phẩm để lên cấp.
Nhưng mua bậy thì không tốt, giờ mua màn năng lượng phòng thủ này lại rất tốt, hắn bỏ hẳn 1 tỷ HP để mua rất nhiều hệ thống phòng thủ bằng màn năng lượng, để lắp đặt bảo vệ hết tất cả diện tích S quốc, thậm chí còn thừa để bao bọc dọc đường bờ biển của Đại Thịnh đế quốc, dĩ nhiên bên Đại Thịnh đế quốc chỉ có thể phòng thủ dọc rìa bờ biển, không như S quốc bảo vệ 100% cả trong đất liền.
Vậy là từ nay an tâm, cho dù bão lốc cấp 15-16 thì S quốc cũng vững chắc như bàn thạch, chỉ có điều là tiêu hao thanh năng lượng sơ cấp khá nhiều mà thôi.
Nhưng bảo vệ không đơn thuần là bao bọc lại. Mà cần phải có thêm những tổ người máy điều khiển cho màn năng lượng có những khoảng hở nhỏ để hứng nước mưa. Chính nước mưa vừa phải từ gió bão mới khiến cho S quốc cây xanh thành ấm, địa linh nhân kiệt, nếu ngăn hết nước mưa là không tốt, quá cực đoan, sẽ bị khô hạn mất cân bằng ngay.
Sau khi tiêu số tiền lớn mua và lắp đặt các hệ thống màn năng lượng bảo vệ cùng các tổ người máy điều khiển, hắn yên tâm và gọi điện báo tin vui cho chủ tịch Hà.
- Chủ tịch, xin chào ngài.
- Ồ, Giang thủ tướng, có chuyện gì không?
- Có, ta muốn nói về cơn bão lớn sắp tới đất liền của nước ta.
- Giang thủ tướng, chuyện này chúng ta cũng đã được thông báo. Hiện tại mọi người đang khẩn trương kêu gọi tàu thuyền đánh cá về trú ẩn và đang tập trung công tác phòng chống l·ũ l·ụt ở từng địa phương. Ta lo nhất là các vùng r·ốn l·ũ và các căn nhà thô sơ của dân sẽ không chịu nổi gió bão.
- Chủ tịch Hà, như vậy là có tới ba việc cần phải lo: tàu thuyền, nhà cửa và l·ũ l·ụt đúng không?
- Đúng vậy!
- Như vậy hai trong ba việc ta có thể giải quyết. Thứ nhất là các tàu thuyền, họ trở về được thì tốt, nếu trở về không được ta sẽ trợ giúp, chủ tịch và mọi người có thể yên tâm. Thứ hai là chuyện nhà cửa, ta cũng đã lắp đặt hết hệ thống phòng thủ rồi, chẳng những có thể phòng không chống đạn pháo tập kích tốt mà cả bão lốc, mưa đá... cũng sẽ không ảnh hưởng. Như vậy mọi người có thể chỉ cần tập trung phòng chống l·ũ l·ụt, s·ạt l·ở mà thôi.
- Ôi trời, quý hóa quá, hệ thống phòng thủ này ngài lắp đặt khi nào? Có thời hạn bao lâu hay có hạn chế khi sử dụng gì không? Có cần ta cho thêm người phối hợp không?
- Hệ thống này ta chỉ mới vừa lắp đặt hoàn thành. Nó là lâu dài, sẽ phòng thủ bảo vệ cả nước ta mãi mãi. Ta đã cho nhân thủ điều khiển đầy đủ, không cần thêm người phối hợp. Còn hạn chế sử dụng thì chỉ có một...
- Là gì vậy Giang thủ tướng?
- Là năng lượng, cần rất nhiều năng lượng.
- Thế thì tốn kém lắm ah!
- Ha ha ha... thứ tốt thì phải đắt. Nhưng chủ tịch đừng lo, chuyện năng lượng vài tháng nữa bên Đại Thịnh đế quốc đã có thu hoạch Dù Bạch Kim, lúc đó tha hồ mà sử dụng năng lượng.
- Giang thủ tướng đúng là đại năng, tính toán hết thảy từ trước không chút bỏ sót.
- Chủ tịch Hà đừng quá khen ta, ta đã cho đo thử trình độ thiên tài của ta rồi, rất là hết hồn...
- Cao hết hồn sao thủ tướng?
- Trái lại thì có, thấp hết hồn, chỉ có 50/100 mà thôi, nếu tham gia xét tuyển thì chắc chắn rớt ngay vòng đầu rồi, ha ha ha...
...
Trêu đùa vài câu, cả hai kết thúc điện thoại. Chủ tịch Hà vui mừng cười ha hả, vợ ông hỏi:
- Tình hình mưa to bão lớn sắp tới sao anh lại cười vui thế?
- Việc vui, đại hỉ. Chẳng những vui bây giờ mà còn vui về sau, thiên thu vạn đại, kể cả con cháu của chúng ta cũng sẽ vui vẻ, hưởng phước đời đời.
- Sao vui nhiều vậy hả anh? Cho dù đào trúng mỏ bạc hay mỏ vàng thì cũng có lúc cạn, làm sao mà con cháu hưởng phước đời đời được?
- Ta cũng không tin. Nhưng sự thật là như vậy, việc vui này đáng giá hơn rất nhiều mỏ bạc mỏ vàng. Để ta nói rõ cho em nghe, cả nước ta nằm dọc biển Đông, đời đời bị bão lốc từ ngoài biển đe doạ, nhưng sau cuộc gọi điện thoại vừa rồi, tất cả nguy hiểm từ bão lốc đã không còn nữa. Mãi mãi cũng không còn nữa. Như vậy không phải là con cháu hưởng phước đời đời hay sao!
- Nếu thật sự không còn nguy hiểm của bão tố từ biển thì quá tuyệt, đặc biệt là ở miền Trung quê của em. Miền Trung luôn hứng gần hết bão tố của cả nước, rất là thê thảm. Nhưng mà điều này khó lắm, ai gọi điện cho anh mà anh lại tin như vậy?
- Ha ha ha, còn ai làm ta tin tưởng hơn Giang thủ tướng nữa đây!
...
Chủ tịch Hà báo tin vui cho vợ xong, lập tức tổ chức họp gấp, báo tin vui cho mọi người để chuyển hướng tập trung nhân lực sang mục tiêu phòng ngừa l·ũ l·ụt, s·ạt l·ở.
- Chủ tịch Hà, tin này là thật không? Chúng ta không sợ b·ão l·ũ nữa sao?
- Chúng ta không sợ bão lốc, nhưng lũ vẫn sợ. Tin này tuy chưa được kiểm chứng nhưng ta tin tưởng lắm vì chính Giang thủ tướng làm ra việc này.
Cả phòng họp thở phào nhẹ nhõm. Giờ chỉ cần chống l·ũ l·ụt thì nhẹ nhõm hơn nhiều lắm vì từ nữa năm giải phóng thống nhất đến nay, chính phủ đã cho q·uân đ·ội chính quy tập trung sửa chữa lại đường xá, cầu cống, kênh rạch... trở nên khá chắc chắn và thông thoáng. Lỡ có lũ về thì chúng cũng sẽ nhanh chóng trôi ra biển Đông.
(PS: 1961, c·hiến t·ranh ngừng, cây rừng và diện tích rừng đầu nguồn, rừng tự nhiên còn rất nhiều, l·ũ l·ụt tuy có nhưng không khủng kh·iếp như mấy chục năm sau)
Tuy nhiên có một vị lãnh đạo hai mắt đỏ hoe nói rất kiên quyết:
- Chủ tịch ơi, ta đây dân gốc Quảng Bình, bao đời b·ão l·ũ tàn phá. Đặc biệt là khu Lệ Thủy quê ta, hầu như là r·ốn l·ũ vì địa hình quá thấp, nước đổ dồn về mênh mông trắng xóa. Nay nghe nói bớt được gió bão chỉ còn lũ, ta rất vui nhưng ta có một kiến nghị.
Chủ tịch Hà: - Chú cứ nói, ta nghe đây?
- Chúng ta tuy tin tưởng Giang thủ tướng, nhưng nhân mệnh quan thiên. Chúng ta phải chống lũ nhưng vẫn nên phái một ít người theo dõi đốc thúc bà con chống gió bão. Như vậy có thể giảm thiểu thiệt hại rất nhiều nếu lỡ như Giang thủ tướng bị tuột dây xích...
Chủ tịch Hà: - Chú nói rất chính xác, nên như vậy. Chuyện t·hiên t·ai đâu ai lường được, cứ lo trước cho khỏi họa. Chúng ta cứ thế mà làm thôi các chú!
Vậy là trước giờ cơn bão đổ bộ vào miền Trung, chính quyền khắp cả nước căng cứng người chờ xem cơn bão này ghê gớm hay Giang thủ tướng ghê gớm...