U Nu: - Giang thủ tướng, ngài sẽ giúp đỡ như thế nào?
Giang Bình An: - Như ta đã nói, quan trọng nhất là người đứng đầu, cứ cho người máy đứng đầu để làm gương, để ta xem xem bên dưới ai dám méo mó. Nếu có người méo mó thì sẽ bị nhận ra ngay vì không có người phía trên che chở. Nhưng các người máy quan chức này thì U Nu ngài phải liên hệ với một người khác rồi.
U Nu: - Ai vậy thưa ngài?
Giang Bình An không nói, hắn chỉ tay vào Thịnh Đế Phổ Nghi, làm Phổ Nghi giựt bắn người hốt hoảng la lên:
- Oái... oái... ta làm gì có người mà chỉ ta?
Giang Bình An: - Khà khà... bệ hạ không có người nhưng Đại Thịnh đế quốc có nha! Bệ hạ hãy chia sẻ với U Nu đi!
Phổ Nghi lập tức biến hóa thành một đứa trẻ phụng phịu gương mặt, giữ chặt món đồ chơi yêu quý của mình không buông tay:
- Không được! Mỗi quan chức đều có vị trí công việc riêng rồi, làm sao di dời họ đi được?
Giang Bình An đành dỗ dành: - Bệ hạ, lúc trước ngài còn nói với ta các nhân tài quản lý cơ sở muốn thăng chức nhưng bị người máy chiếm hết rồi không thăng chức được. Thì nay cơ hội đã đến, bệ hạ cứ cắt đôi số lượng quan viên người máy chuyển cho U Nu, như vậy là vui vẻ cả làng rồi còn gì!
Phổ Nghi và U Nu: - Hảo!
Hai người la to sau đó phát hiện cả hai cùng đồng thanh thì vui cười nắc nẻ... Đợi tiếng cười lắng xuống, Giang Bình An lại lên tiếng:
- U Nu, khi ngài có được mấy trăm người máy quan chức, ta muốn ngài bổ nhiệm theo mô hình chữ T. Mô hình này có một nhóm đứng đầu tất cả các ngành ban để làm gương mẫu, sau đó còn lại người máy quan chức thì tập trung làm một ban thanh tra theo chiều dọc ở tất cả các cấp độ từ trên xuống dưới. Họ là người máy không có bất kỳ nhu cầu nên sẽ không bao giờ t·ham n·hũng, sẽ công chính liêm minh tuyệt đối, sẽ không vì bất kỳ lý do gì mà oan uổng hay bỏ sót một ai cả. Ngoài ra sức bền, sức chịu đựng, hiệu suất làm việc... của họ là cao nhất. Họ sẽ dùng thời gian 24/24 giá·m s·át tất cả mục tiêu được giao phó, như vậy thì những con sâu bọ thích đục khoét, có mà chạy đằng trời...
Bốp bốp bốp bốp...
Giang Bình An chưa nói dứt câu thì mọi người đã vỗ tay tán thưởng, ai cũng làm lãnh đạo lâu năm, ai cũng ghét quan tham tột cùng. Giang Bình An mỉm cười đa tạ, sau đó lại nói tiếp cho hết ý:
- Ta sẽ cho ban thanh tra này thực hiện những chiến công đầu tiên vang dội nhất. Đó chính là 85% nguyên thủ quốc gia đang nằm trong tổ chức Sứ Giả Địa Ngục. Chúng ta sẽ xử lý trước bọn sâu mọt này để g·iết gà dọa khỉ. Nhân tiện có chỗ trống cho nhân tài thực sự chiếm được cơ hội tỏa sáng!
Phổ Nghi: - Giang ái khanh à, chúng ta mới lợi dụng họ để thống nhất thiên hạ, thậm chí lợi dụng quyền bầu cử của họ để thông qua hai đạo luật về thuế và q·uân đ·ội. Giờ lấy họ khai đao, có tàn nhẫn lắm không? Có bị mang tiếng qua cầu rút ván không?
Câu hỏi này khá cân não, không ai cười cợt tại sao Phổ Nghi đặt câu hỏi quá trẻ con như vậy! Bất kỳ một chính khách thực thụ nào đều sẽ cho là Phổ Nghi ấu trĩ khi hỏi, nhưng ở đây mọi người đều biết Giang Bình An chú trọng tình cảm, đặt tình cảm lên cao hơn lợi ích rất nhiều.
Quả nhiên đối mặt với câu hỏi này, Giang Bình An nhíu mày trả lời bằng một thái độ nghiêm túc nhất:
- Bệ hạ, ta là người chú trọng tình cảm, chú trọng nhân quả. Chuyện lấy bọn nguyên thủ quốc gia xấu xa kia ra khai đao thật ra ta đã suy nghĩ trước rất kỹ mới làm như vậy. Ta làm như vậy là giúp họ chứ tuyệt không có ý hại họ!
- ???
Phổ Nghi: - Này ái khanh, khanh đem họ ra xét xử khai đao mà nói giúp họ à?
Giang Bình An cười tủm tỉm hỏi lại: - Bệ hạ, khoan xét chuyện ơn nghĩa, bệ hạ thấy những người này có tội không?
Phổ Nghi: - Sao lại không! Mọi người đã cùng đánh giá, 80% là tội lỗi chồng chất, 5% là c·hết chưa hết tội.
Giang Bình An: - Vậy thì đúng rồi! Trước sau gì thì họ cũng sẽ bị xét xử đúng không?
- Đúng!
Giang Bình An: - Vì vậy ta mới xét xử họ trước để cố ý giảm h·ình p·hạt cho họ. Những tội xét xử toàn là những tội mà họ vi phạm trước khi gia nhập Liên Minh, nên chúng ta tranh thủ xét xử nhẹ, cho họ dùng tài sản đền bù tổn thất họ đã gây ra. Chứ nếu không để một thời gian họ phạm sai lầm khi ở trong liên minh, thì lúc đó đem ra xử là phải xử nặng hơn rất nhiều rồi.
Phổ Nghi: - Khanh nói có lý! Đây cũng xem là một biện pháp báo ân. Nhưng gia sản mất hết, làm sao họ sinh sống được?
Giang Bình An: - Bệ hạ mau quên quá, họ còn 10 tấn vàng mà Sứ Giả Địa Ngục biếu tặng, tha hồ dưỡng lão.
Phổ Nghi: - Khi nãy nói dùng hết tài sản đền bù mà?
Giang Bình An: - Đúng là dùng hết tài sản họ vơ vét của dân, nhưng 10 tấn vàng này đâu có nằm trong đó! Cho nên ta mới nói là báo ân, cho những người chưa đáng c·hết một cuộc sống về hưu sung túc. Riêng 5% nguyên thủ quốc gia c·hết chưa hết tội thì khó nói. Đám người mất nhân tính đó sống c·hết còn tùy duyên đi...
...
Cuộc họp riêng ngắn ngủi giữa năm người lãnh đạo cao nhất của Liên Minh Thịnh Vượng đã kết thúc, chỉ tốn kém vài ly trà ngon.
U Nu vui vẻ chờ Phổ Nghi chi viện, còn Phổ Nghi chỉ cười cười vì thực tế ông ta có quản lý được gì ai đâu, toàn là thông báo thông qua cho hợp lệ, vuốt mặt nể mũi, tất cả đều là Giang Bình An gặp mặt bốn phó thủ tướng người máy của Đại Thịnh đế quốc, sau đó rút phân nửa vị trí lãnh đạo để nhường chỗ cho các nhân tài từ cấp dưới thăng quan lên thay thế.
Đây là một hành động rất cần thiết, vì nó mà trong một tương lai xa, cung cấp cho Giang Bình An rất nhiều nhân tài về quản lý, không đến nỗi chuyện gì cũng phải sử dụng người máy.
Ngoài ra hành động này đúng như chủ tịch Hà đã nói, có nhóm lớn người máy này trà trộn vào quản lý, lập tức khung xương của Liên Minh Thịnh Vượng bền chắc như thép, không còn là một tổ chức to xác nhưng lung lay nữa.
Rất đáng thương cho những đại quốc có m·ưu đ·ồ xấu với Liên Minh Thịnh Vượng, họ hăm he nghiên cứu những lỗ thủng đầy rẫy khắp nơi của liên minh, sau đó lập tức chui lỗ trống để p·há h·oại, để vơ vét, để lừa gạt... Nhưng lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó thoát, những ai m·ưu đ·ồ bất chính đều bị sờ gáy bởi một tổ chức nội bộ trong liên minh: Ban thanh tra.
Ban thanh tra này ban đầu không tên không tuổi, nhưng chỉ hoạt động hai tuần đã nổi tiếng cả thế giới, được mọi người đặt cho một cái tên mỹ miều: Ban thanh tra Ác Mộng.
Toàn bộ thành viên của Ban thanh tra Ác Mộng này đều là người gốc châu Á lạ mặt, lại lạnh lùng như thùng nước đá, sát khí nặng nề theo kiểu: Người sống chớ gần.
Từng người trong Ban thanh tra này đều thông thạo đủ mọi loại ngôn ngữ, thông thạo tất cả luật pháp, họ chỉ hành xử theo luật, không oan một ai và cũng không sót một ai. Chỉ mới trôi qua 2 tuần từ bữa họp báo kỉ niệm ngày thành lập Liên Minh Thịnh Vượng, ban thanh tra này đã liên tục đưa ra hàng trăm trường hợp các nguyên thủ quốc gia vi phạm pháp luật ra trước công chúng.
Nhân chứng và vật chứng đều đầy đủ, các nguyên thủ quốc gia này tuy được Liên Minh cố tình xử nhẹ một chút nhưng họ vẫn phải đối mặt với sự phẫn nộ của người dân quốc gia của họ. Kết quả cuối cùng đúng như Giang Bình An dự đoán, đa số trắng tay về vườn nhưng còn giữ được 10 tấn vàng ròng, số còn lại tội ác quá lớn, lớp nào ở tù, lớp nào xử tử tùy theo pháp luật riêng từng quốc gia.
Có đám gà bị xử này, những quốc gia còn lại đều lấy đó làm gương, đặc biệt là những người lên kế nhiệm, họ phải tự điều chỉnh bản thân nếu như không muốn rơi vào Ban thanh tra Ác Mộng của Liên Minh Thịnh Vượng.
Sau này chính cái Ban thanh tra Ác Mộng rất kín tiếng này lại thành tổ chức nổi tiếng nhất trong cả liên minh, nó chuyên bắt lấy sâu mọt bên trong thân cây đại thụ Liên Minh Thịnh Vượng, nhờ vậy cây đại thụ mới an ổn phát triển ngày càng xanh tốt.
Điều quái lạ nhất là cái Ban thanh tra này chưa bao giờ thấy ai nhận hối lộ, hoặc đau ốm nghỉ bệnh lung tung, thậm chí có bị á·m s·át thì ngay lập tức các thành viên còn hóa thân thành dũng sĩ không s·ợ c·hết, không biết họ lấy ở đâu ra mà toàn là súng máy, lựu đạn, súng phóng hỏa tiễn... hoả lực còn mạnh hơn gấp trăm lần bọn á·m s·át để đáp trả bọn chúng...
Một năm hai năm vẫn như vậy. Mười năm hai mươi năm vẫn như vậy. Một trăm năm hai trăm năm vẫn như vậy...
Và rồi có ngày có người vô tình phát hiện ra bí mật động trời của ban thanh tra Ác Mộng này:
- Oh... thì ra cái đám thanh tra quái vật kia là người máy 100%...
Mãi đến lúc ấy mọi người mới vỡ lẽ mình bị lừa vài trăm năm. Nhưng cũng may, thế giới lúc ấy đã tiến vào thời đại du hành chinh phục vũ trụ, mọi người chỉ bi ai cho cái đám người xui xẻo mấy trăm năm trước đi đấu đá với một đám người máy rồi nói đám người máy này: Vô nhân tính, không có tình người... Tất cả đều bị vị Giang thủ tướng huyền thoại kia chơi khăm quá nặng!