Mọi người xúm nhau bu lại dòm xem anh thanh niên trai trẻ có mệnh hệ gì hay không thì thấy Lý Tiểu Long lòm còm bò dậy, hai tay ôm ngực ho khù khụ liên tục.
- Ái chà chà... kiểu này là bị đá gãy xương sườn đâm luôn vào phổi rồi! Mau chở anh ta đi bệnh viện c·ấp c·ứu! Bên trong phim trường có bệnh viện Sông Bé lớn lắm, nếu may mắn giải phẫu kịp sẽ cứu sống đấy.
- Thôi đi ông ơi! Ông nghĩ xa quá rồi đấy, làm như ta không biết việc đời ấy. Nếu xương sườn bị đá gãy đâm vào phổi thì chắc chắn miệng sẽ trào máu tươi ngay, đằng này miệng anh ta tuy gặm trúng đất cát dơ òm nhưng không có chút máu. Chứng tỏ chẳng những không b·ị đ·âm lủng phổi mà còn không bị cả nội thương hộc máu. Công lực anh ta rất thâm hậu đấy... ...
Lời qua tiếng lại đôi co rất nhiều, Lý Tiểu Long nghe vào tai lại thấy cực kỳ châm chọc:
"Hừ... ta mà có công lực thâm hậu cái khỉ gió gì! Chẳng qua đối phương giơ cao đánh khẽ, chỉ dùng chân đẩy bay ta thôi chứ không đá, nếu mà đá thật thì có 3 cái mạng cũng đ·ã c·hết luôn rồi! Nhưng mà miệng ta tràn đầy đất cát kinh tởm quá, làm ta ho sặc sụa cả lên!"
Lý Tiểu Long đứng lên, vung tay chùi miệng, lúc này mọi người bớt lo lắng liền quay sang chú ý cái mặt sưng vù như một đầu heo của Lý Tiểu Long liền chịu không nổi cười cả đám.
Bên này các cô vợ của Giang Bình An không biết Giang Bình An đá nương chân, chỉ thấy anh thanh niên bay v·út đi thì lo lắng vô cùng, sợ người kia có mệnh hệ nào thì tâm sẽ bất an, nào ngờ chỉ chốc lát đã nghe đám đông cười rộ lên từng cơn, sau đó thấy Lý Tiểu Long vạch đám đông đi ra một cách bình thường, khốn nỗi anh chàng này tuy ăn quả đắng nhưng vẫn kênh kiệu không coi ai ra gì, dáng đi thì nghênh ngang, khuôn mặt lại hất lên trời phối hợp với cả cái đầu heo sưng to của anh ta... làm đám người phía ngoài lại không nhịn được phải cười tiếp tục.
Lý Tiểu Long da mặt rất dày, anh ta không thèm để ý gì đến không khí hài kịch xung quanh mình, mà bước đến trước mặt của Giang Bình An, vẫn cất giọng gáy to như một con gà trống kiêu căng:
- Hừ... ngươi chỉ đá được như thế mà cũng đòi làm sư phụ của ta ư! Thật là nực cười, ta có bị sao đâu! Trừ phi ngươi đánh cho ta phục bằng không ta vẫn khinh bỉ ngươi nói năng trịch thượng!
- Đúng là trẻ hư khó dạy! Đã ngươi ăn gan hùm mật báo kêu ta đánh, thì ta sẽ đánh cho ngươi kêu cha gọi mẹ đúng năm phút mới dừng. Nhớ rõ nhé, không kêu thua thì thôi, nếu kêu thua ta vẫn đánh tiếp năm phút, đến lúc ấy đừng trách ta không có "võ đức" nhé!
Lý Tiểu Long bực bội, đối phương chơi không đẹp, không đúng đạo nghĩa giang hồ:
- Ngươi quá đáng... Nếu đối thủ bị thua kêu lên sao không dừng lại còn đánh? Võ đức ở đâu? Thiên lý ở đâu?
Giang Bình An cười khinh bỉ: - Đánh một tên nhóc trẻ trâu như ngươi thì nói gì võ đức! Ngươi có thấy cha mẹ nào đánh đòn con hư, nó đau quá xin tha mà họ dừng lại không đánh tiếp không?
Ha ha ha ha ha ha ha ha...
Ha ha ha ha ha ha ha ha...
Toàn trường người vây xem cười nghiêng ngả.
- Đúng đúng... cha mẹ mà đánh thì xin tha vô dụng nhé!
- Đánh cho nó chừa...
- Đánh đi, dạy dỗ thằng con hư đi... Ha ha ha... ...
Cả đám đông lao nhao kêu đánh đòn, Lý Tiểu Long thấy đối phương lại ăn nói trên đầu trên cổ mình thì tức giận cực kỳ. Vốn dĩ anh chàng biết mình đánh không lại, chỉ chơi trò lưu manh chiếm tiện nghi, ai dè nói không lại, bị đối phương đòi làm cha dạy dỗ con hư... Lý Tiểu Long nghe xung quanh tiếng hô đánh quá nhiều, biết hôm nay thiên thời - địa lợi - nhân hoà đều không có nên đánh bài chuồn êm:
- Hừ, cả một đám không biết liêm sỉ, không biết võ đức là gì! Ta khinh thường làm bạn, không chơi nữa, ta đi đây!
Anh chàng láu cá quay người bỏ đi, nhưng Giang Bình An dễ gì buông tha, hắn cười khằng khặc như một ác ma từ thâm uyên vừa bò lên:
- Khặc khặc khặc... đến thì dễ, đi rất khó nha nhóc!
Chữ "nhóc" chưa kịp đến tai của Lý Tiểu Long thì nắm đấm của Giang Bình An đã đến. Lần này Giang Bình An không tát, không đá mà sử dụng nắm tay, cùi chỏ, đầu gối liên tục t·ấn c·ông vũ bão Lý Tiểu Long, rất giống khi xưa hắn học ăn đòn với Lý Tố Linh.
Nhưng có sự khác biệt rất lớn, lúc trước Lý Tố Linh toàn t·ấn c·ông tử huyệt, sống c·hết gần nhau trong gang tấc, còn lần này Giang Bình An t·ấn c·ông lại toàn lựa chỗ có thịt nhưng lại cực kỳ đau đớn, hắn muốn cho Lý Tiểu Long đau sống không bằng c·hết.
Đánh đấm túi bụi, Giang Bình An vừa sướng tay vừa nghĩ thầm vu vơ:
"Người ta cứ nói ngựa chứng là ngựa hay, hôm nay ta hữu duyên gặp được một con "ngựa chứng" phải dạy dỗ nó ra trò để nó đi vào chính đạo, vừa tự cứu bản thân vừa giúp ích cho đời!"
Mỗi người trong lòng đều chất chứa yếu tố ham muốn b·ạo l·ực dù ít hoặc nhiều, vì vậy khi thấy Lý Tiểu Long bị Giang Bình An xoay quanh cực nhanh, tay đấm chân đá như vũ bão... thì mọi người hô to đã ghiền, sau đó càng nhìn càng thích, càng nghe Lý Tiểu Long gào rú càng sướng, không ai muốn can thiệp và cũng không cần thiết can thiệp vì người b·ị đ·ánh kêu gào lớn tiếng như vậy, đâu có dấu hiệu gì là nguy hiểm tánh mạng, thậm chí chỉ một giọt máu tươi cũng không thấy.
Lý Tiểu Long là người trong cuộc cũng ngượng ngùng thay cho chính cái miệng của anh ta. Rõ ràng chỉ b·ị đ·ánh phần mềm, không động gân động cốt, không trúng tử huyệt ấy thế mà cái miệng phản chủ cứ la oai oái, mất hết mặt mũi đệ nhất võ sư ở California.
Nhưng sự ngượng ngùng này chỉ tồn tại được 10 giây sau đó thần kinh đau đớn tập kích đầu óc của Lý Tiểu Long thật nhanh, xâm chiếm bào mòn ý chí cứng cỏi của anh ta. Lý Tiểu Long không hiểu tại sao đánh vào phần mềm lại b·ị đ·au đớn nhiều như vậy?
Giây thứ 20, Lý Tiểu Long uể oải.
Giây thứ 30, anh ta bắt đầu tuyệt vọng.
Giây thứ 45, Lý Tiểu Long bắt đầu... kêu cha gọi mẹ. Tiếng kêu đau đớn xen lẫn tiếng v·a c·hạm vào thịt "binh binh bốp bốp" tạo ra một bản nhạc nền híp hop rất lạ tai.
Giây thứ 60, kết thúc phút tập kích đầu tiên, Lý Tiểu Long bắt đầu mở miệng cầu xin tha thứ.
Nhưng hỡi ơi, Giang Bình An đã triển khai Ma tính thì đâu dễ gì dừng lại. Và hắn biết rất rõ, con ngựa chứng hắn đang thu phục không dễ dàng quá như vậy. Giang Bình An nói được thì làm được, hắn đánh thêm đúng 5 phút nữa trong tiếng van xin của Lý Tiểu Long.
Vừa kết thúc phút thứ 6, Giang Bình An lui thân ra ngoài đứng chắp tay sau lưng, mắt vẫn đeo kính râm, hơi thở bình thường, quần áo vẫn bình thường không thấm tí mồ hôi nào cả. Mọi người thấy vậy đều hít hà than thở:
- Wow... quá trâu bò! Ta chưa thấy ai vận động kịch liệt như vậy mà hơi thở vẫn như thường, không chảy dù một giọt mồ hôi nào cả!
- Đúng vậy, thật là chân nhân bất lộ tướng.
- Mấy ông nói đúng! Nhưng chưa đủ đâu, hãy nhìn tên nhóc bên kia, thì mới thấy được trình độ thật sự của người ta!
- Hả? Thằng nhóc bên kia tơi tả như tàu lá chuối, bèo nhèo như nhúm giẻ rách... Có gì đáng nói đâu?
- Đúng vậy, ta cũng chả thấy gì đáng nói, ta chỉ thấy tên nhóc đó hai mắt bị "bụp" cho đen thùi lùi, cả người mập lên thấy rõ, có một phần nào đó giống Thánh Gióng đang quay phim ở đây: lớn nhanh như thổi ấy!
- Ha ha ha... hai ông tiếu lâm quá, nào là giẻ rách, nào là Thánh Gióng... Vậy chứ hai người không thấy tuy bèo nhèo như vậy nhưng người thiếu niên lại chẳng hề hấn gì à, anh ta chỉ bị sưng và đau còn cơ thể vẫn bình thường... Điều đó chứng tỏ ông anh bên kia trình độ phải nói là tuyệt đỉnh võ lâm, t·rừng t·rị người nhưng không tổn thương người ah!
- Ừ, công nhận có chuyện đó! Ông nói vậy ta mới nhớ lúc ở nhà, ta đánh con ta cũng vậy, đánh cho nó thật đau để chừa nhưng không bao giờ động gân động cốt.
- Ha ha ha... thì hồi nãy người ta đã nói là cha dạy con hư mà lị!
Ha ha ha ha...
Từng tiếng cười xoáy thẳng vào đầu của Lý Tiểu Long, anh chàng này dù cực kỳ trẻ trâu, nhưng cũng không dám tự an ủi bằng câu: "Hổ lạc bình nguyên bị chó khinh"! Bởi vì bản thân anh ta biết mình so sánh với cao thủ bên kia chỉ là con ếch ngồi đáy giếng, trình độ cách biệt như trời và đất.
Lý Tiểu Long b·ị đ·ánh đau lâu như vậy, tâm tính chợt trưởng thành, biết cái gì là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, nhưng bảo anh ta tự quỳ xuống xin bái sư một kẻ vô danh thì thà c·hết còn hơn. Lý Tiểu Long tủi nhục định quay người bỏ đi thì chợt sững người vì trong đầu vang lên một ý niệm lạ: