Thăng cấp 3 khách hàng, Giang Bình An yên tâm ngủ một giấc ngon, chuyện mua trung cấp Cường Thân đan tuy đã đủ cấp bậc nhưng không đủ tiền: 20 triệu HP.
Ngoài ra Giang Bình An có linh cảm việc nuốt đan dược cải tạo thân thể tăng lên 25/100, không đơn giản chỉ là một con số, mà còn liên quan đến thời gian thích ứng dần dần của cơ thể để quá trình cải tạo được hoàn chỉnh, hoặc là cho cơ thể có thời gian loại bỏ đan độc, tức là các chất cặn bã gây hại trong đan dược.
Hắn nhớ rất rõ các truyện tiên hiệp online hắn xem ở kiếp trước, có nhiều vai chính cắn nuốt đan dược liên tục để tu luyện, sau đó thường bị đan độc tích tụ gây hại rất nặng. Giờ hắn may mắn có được cửa hàng ảo mua sắm được những đan dược trong truyền thuyết này, hắn tuy không nhìn thấy khuyến cáo về đan độc nhưng hắn sợ và phòng ngừa luôn cho chắc.
Riêng về cảm giác trong cơ thể, từ lúc cải thiện thể chất tăng lên 25/100, Giang Bình An luôn có cảm giác bay bay như thể trọng lực bị giảm xuống vậy, hắn tin rằng đây là dấu hiệu cơ thể chưa thích ứng kịp, phải chờ lấy lại cảm giác thông thường thì mới là thời cơ thích hợp để uống tiếp trung cấp Cường Thân đan.
Dĩ nhiên là sẽ có biện pháp để cơ thể thích ứng nhanh hơn ví dụ như tập luyện thể lực thật nhiều, nhưng việc này Giang Bình An phải tạm gác lại vì hiện tại đang có quá nhiều việc phải giải quyết.
Ví dụ như hôm sau, rạng sáng 3h ngày chủ nhật, hắn phải lồm cồm bò dậy trong căn nhà mới để hóa trang thành Trương Tráng, một thanh niên ngoài 20 tuổi, mặt trắng, tóc nâu vàng khét nắng.
Đạp xe đạp cũ không nhãn mác, vai vác bao tải to, Giang Bình An trong lốp hóa trang chạy đến quỷ thị do Hoắc lão đại bảo kê.
Thật ra thì hôm nay có đãi tiệc ở tứ hợp viện nên Giang Bình An muốn nghỉ ngơi, nhưng hắn sợ Trang Bảo Quốc tìm đến quỷ thị lại không gặp được hắn thì sẽ lỡ mất cơ hội thu gom đồ cổ số lượng lớn, vì vậy hắn mới cố dậy sớm đi gặp.
...
Quỷ thị vẫn vậy, lưa thưa lác đác những ngọn đèn chập chờn trong bóng đêm tĩnh mịch.
Giang Bình An mở ra cửa hàng ảo, thử dùng chức năng thẩm định để tìm kiếm Trang Bảo Quốc.
Thật may mắn là chức năng này kết hợp với bán kính thu hút vật phẩm mới tăng lên 5km rất là lợi hại, chỉ cần đưa vào yêu cầu thẩm định về người ở khu vực quỷ thị thì lập tức cửa hàng ảo đã giúp Giang Bình An nhìn ra ngay vị trí của Trang Bảo Quốc trộn lẫn trong gần 150 người ở quỷ thị, nhờ vào hiển thị khuôn mặt từng người ứng đối với từng vị trí.
Giang Bình An lập tức tiến lại gần khu vực Trang Bảo Quốc đang đứng để thu mua đồ cổ, hắn hỏi giá, trả giá và trả tiền thật nhanh từng món, từng món đồ cổ quý hiếm đắt đỏ.
Mọi việc diễn ra trước mắt của Trang Bảo Quốc khiến cho vị lão huynh này bắt đầu tin tưởng lời nói của Giang Bình An đánh giá về thanh niên mặt trắng, đây quả thật là một người thu gom đồ cổ số lượng lớn, tài lực hùng hậu, riêng việc có lương thực thì Trang Bảo Quốc chưa kiểm nghiệm được, chỉ mới nghe Giang Bình An nói, có lần kẹt quá phải thông qua trung gian mua một lượng khá lớn lương thực về giao nhiệm vụ cho nhà máy từ thanh niên quá trẻ này.
Trang Bảo Quốc không dám quan sát lâu vì sợ gặp rắc rối theo lời Giang Bình An đã dặn dò, Trang Bảo Quốc đi về phía trước mặt Giang Bình An và ra hiệu mời hắn ra chỗ trống để bàn chuyện.
Thấy cá đã cắn câu, Giang Bình An thở phào nhẹ nhõm vì hắn sợ bị theo dõi lâu sẽ nhìn ra được cái bao bố bỏ vô hoài mà không đầy một cách kỳ quặc.
Hắn giả vờ lạnh lùng khó chịu:
- Có chuyện gì mà kiếm ta.
Trang Bảo Quốc cười xuề xòa móc điếu thuốc thơm mời xã giao.
- Xin lỗi tiểu huynh đệ, là do ta quá đường đột. Mời tiểu huynh đệ nể tình hút điếu thuốc để lão huynh ta có cơ hội làm quen.
Giang Bình An nét mặt dịu lại đôi chút nhưng vẫn nhìn đối phương một cách đầy cảnh giác, hắn thò tay nhận điếu thuốc, châm lửa rồi phì phèo nhả khói.
Đây là một tín hiệu rất tốt, Trang Bảo Quốc bắt lấy cơ hội để lôi kéo làm quen:
- Xin phép tự giới thiệu ta họ Trang, hôm nay Trang mỗ mạo muội làm quen, xin hỏi tiểu huynh đệ cao danh quý tánh?
- Ta họ Trương.
- Ồ, Trang và Trương vốn dĩ một nhà, giờ chúng ta trước lạ sau quen, Trang mỗ cũng xin nói thật, ta thấy tiểu huynh đệ thích thu gom đồ cổ, mà ta lại quen biết rất nhiều đại gia cất chứa, muốn bán lượng lớn đồ bá, thư hoạ... Không biết Trương huynh đệ có muốn thử thu gom thêm không?
Giang Bình An đóng kịch phải nhập vai, nên hắn giả vờ nhíu mày thật sâu, suy nghĩ cả chục giây rồi mới lên tiếng:
- Có an toàn không?
Trang Bảo Quốc thầm than đối phương quá tiết kiệm lời nói, ông ta đâu biết Giang Bình An vì sợ bị nhận ra nên dù có thiết bị biến đổi giọng nói vẫn không dám nhiều lời, sợ bị lộ ra thói quen nói chuyện trước một tay lão luyện như Trang Bảo Quốc.
- An toàn tuyệt đối... là không có. Nhưng muốn kiếm tiền thì có bao giờ lại không mạo hiểm. Ta chỉ có thể bảo đảm phía trung gian của ta và phía cung cấp nguồn hàng là an toàn, còn phía Trương huynh đệ thì ta đâu biết gì mà bảo đảm.
Chân mày Giang Bình An giãn ra, tạo ra vẻ hài lòng về câu trả lời chân thật của đối phương.
- Hảo, có thể thử một lần.
Đã dần quen thuộc cách nói chuyện tiết kiệm của Trương huynh đệ, Trang Bảo Quốc không phiền lòng nữa mà còn cực kỳ vui vẻ khi đối phương cho cơ hội thử một lần.
- Hiện giờ có thể đi luôn không Trương huynh đệ?
- Được.
Thế là cả hai quay người cùng nhau đi tới nhà một vị đại gia cất chứa đồ cổ đã được Trang Bảo Quốc liên hệ trước.
Gặp chủ nhà, Giang Bình An ngậm miệng không muốn giao tiếp, chỉ xem hàng hóa chủ nhà muốn bán, lựa chọn ra 14 món được thẩm định giá trên 500HP, sau đó trả giá qua loa và thanh toán tiền mặt rồi lập tức rút lui.
Tuy thái độ của Giang Bình An như là cự người ngàn dặm nhưng lại làm cho Trang Bảo Quốc và chủ nhà rất thích thú vì điều này có lợi cho cả 3 bên, hạn chế đến mức thấp nhất rủi ro bị phát hiện và phiền phức.
Đặc biệt Giang Bình An không quá ép giá như những kẻ thu gom đồ cổ khác: 10 không còn 1. Hắn đã khiến cho cả người môi giới và chủ bán đều thu hoạch được phong phú, rất có cảm giác thuận mua vừa bán, có thể hợp tác làm ăn lâu dài.
Thực ra đây chỉ là một cuộc giao dịch thử nghiệm. Chủ nhà còn có rất nhiều hàng tốt không đem ra, ông ta muốn biết kẻ mua mới này có ép giá hết đường sống không, giờ thấy anh chàng mặt trắng non choẹt này làm ăn còn chừa cho người khác đường sống thì ông ta rất ưng ý, gật gù khen ngợi kín đáo với người trung gian Trang Bảo Quốc.
Tiền trao cháo múc, Giang Bình An lập tức rút ra khỏi nhà, Trang Bảo Quốc cũng nhanh chóng đi theo.
Giang Bình An khi ra đến ngoài đường liền giao cho Trang Bảo Quốc 100 đồng tạ lễ mai mối, ông cò mồi này vui vẻ nhận lấy rồi cười hắc hắc hẹn với khách hàng:
- Sáng sớm mai 4 giờ sáng chúng ta thu gom nữa không? Hôm nay chỉ là thử nghiệm nên ít hàng, ngày mai trở đi sẽ nhiều hàng hơn.
- Hảo... Gặp ở đâu?
- Ở góc phố Đông Giao, chỗ có cây hòe thật to.
- Hảo.
Giang Bình An xoay người rút đi nhưng Trang Bảo Quốc đã vội hỏi tiếp:
- Trương huynh đệ thần thông quảng đại, Trang mỗ có chuyện khó khăn, kính xin Trương huynh đệ nếu có phương tiện thì giúp đỡ một hai!
- Chuyện gì?
- Các đại gia bán đồ cổ mục đích là tiền, vàng và lương thực. Nếu có lương thực thì sẽ dễ dàng thu gom đồ cổ với số lượng lớn hơn.
- Lương thực ta có, nhưng chỉ có thể thanh toán 1/10, còn 9/10 còn lại thì bằng tiền mặt.
Trang Bảo Quốc khuôn mặt hiện lên vẻ khó xử vì vốn dĩ muốn thương lượng thanh toán một nửa bằng lương thực.
Giang Bình An nhìn thấy đối phương nhăn nhó nét mặt khó coi, hắn biết mình phải giải thích một chút nếu không sẽ khó hợp tác lâu dài.
- Mỗi chủ nhà nếu bỏ ra hàng hóa nhiều hơn để bán thì 1/10 giá trị thay bằng lương thực đã dư cho họ ăn rồi. Đặc biệt đây đều là lương thực tinh: gạo trắng và bột mì, nếu ai bán nhiều thì còn có thịt heo nữa.
Vừa nghe lương thực tinh và thịt heo thì Trang Bảo Quốc hai mắt đã sáng rực mừng rỡ, ông ta biết có mấy thứ này thì mọi chuyện đã thành công 80-90% rồi.
- Một lời đã định. Cảm tạ Trương huynh đệ thông cảm giúp đỡ cho Trang mỗ.
- Không cần cảm tạ, ngày mai 4 giờ sáng sẽ gặp ở góc phố, nhưng sẽ có người thế ta vì sắp tới ta sẽ phải làm chuyện khác. Người ngày mai sẽ tự xưng tên là Trương Dũng, mật khẩu nhận nhau là "đồ cổ - gạo tiền”. Sau này dù có người hỏi về ta, tuyệt đối không được nhiều lời, nếu không sẽ có tai hoạ"
Nói xong Giang Bình An bỏ đi ngay, không đợi Trang Bảo Quốc phản ứng gì cả, ông ta chưng hửng nhưng đành chịu, không biết làm gì hơn.
Trang Bảo Quốc ngẫm nghĩ lại khi nãy chủ nhà lì xì 50 đồng, khách hàng sộp này lại lì xì 100 đồng, tổng thu nhập sáng nay là 150 đồng, hơn cả nữa năm thu nhập của một công nhân bình thường, điều này làm ông ta sung sướng. Nếu ngày nào cũng thuận lợi như vậy thì đây quả thật là một con đường phát tài nhanh chóng, Trang Bảo Quốc lẩm bẩm:
- Giang hiền đệ quả nhiên có ân tất báo, chiêu số phát tài tốt như vậy mà cũng giới thiệu cho ta để cảm ơn, không giấu giếm để tự mình làm, thật là nghĩa khí!
Còn Giang Bình An đang vòng vèo đánh lạc hướng để về nhà thì lại suy nghĩ:
"Giờ có người máy cao cấp rồi, ta phải sử dụng nó để thay thế ta đi thu gom đồ cổ, như vậy mới thật là tuyệt. Xác định người máy thứ nhất tên là Trương Dũng, chuyên thu gom mua bán đồ cổ, vậy ta phải chọn năng lực gì cho Trương Dũng đây?"
Loạn thế khởi, hào kiệt phân tranh.
Nơi máu anh hùng và lệ mỹ nhân hoà quyện vào nhau.
Nhân quả và luân hồi đan xen tạo thành bánh xe vận mệnh.
Giữa mộng và tỉnh, đúng và sai, đâu mới là con đường chân đạo.
Tất cả chỉ có tại