Đại Náo Từ 1960

Chương 457: Chính truyện 137. Đế chế tàn bạo



Chính truyện 137. Đế chế tàn bạo

Giang Bình An định cất bước đi vào Sabie Tinh thì Cesar lại dò hỏi:

- Giang công tử, bên ngài còn ai không, ta xin mời tất cả cùng vào!

- Không, ta đi du lịch xa, chỉ đi hai người, đây là Mộc cô nương, bạn của ta.

Mộc Minh Ái nghe hắn giới thiệu là bạn chứ không phải tỳ nữ thì vui vẻ, truyền ý niệm hỏi thăm:

"Công tử, ngài để ta làm bạn sao?"

"Trước giờ từ khi mới quen, ta luôn xem nàng là bạn."

"Sao chàng khi nãy không xưng họ tên đầy đủ?"

"Ta nghi ngờ đối phương là khách hàng của hệ thống giao dịch giống như ta và Elf chi vương, mà hệ thống giao dịch đã lấy tên ta đặt tên cho vũ trụ này. Nếu xưng tên ra rất dễ lộ. Ta muốn thử thăm dò trước, khi nào xác định làm bạn bè mới bộc bạch sau cũng không muộn."

Giang Bình An phất tay thu Lưu Ly Ảo Ảnh điện, cùng Mộc Minh Ái sánh bước bay vào Sabie Tinh.

...

Bên trong một cung điện khổng lồ to như trái núi, Giang Bình An và Mộc Minh Ái thoải mái cất bước dạo chơi tham quan phong tình dị chủng nơi đất khách.

Đại Đế sắp xếp các bá quan văn võ tiếp đón hai người, anh ta chạy đi chuẩn bị bình trà đặc biệt để tạ lỗi.

Sau ít lâu, Đại Đế Cesar tự tay bưng hai ly trà để tỏ thành ý xin lỗi:



- Xin mời hai vị, trà này cực kỳ quý hiếm. Mỗi 10 năm chỉ sản xuất ra được một tách trà. Loại Thạch Thụ trà này vừa tăng năng lượng vừa tăng lên linh hồn, nhưng sản lượng vừa ít mà tác dụng cũng thường thường. Hiện tại vừa đúng hơn 20 năm chưa khai thác, làm ra được hai tách trà!

Giang Bình An mỉm cười ngâm ngâm nhìn Cesar diễn xuất. Theo kinh nghiệm, 8-9 phần mười là có chuyện che giấu khuất tất bên trong, nhưng khách tùy theo chủ, hắn muốn thử xem đối phương muốn làm gì.

Hai ly trà không hề nghi ngút khói mà lại lành lạnh, nước lại đục như sữa, Giang Bình An nhớ đến ký ức xa xôi khi chưa bị đột tử:

"Cái này mà ngọt ngọt bỏ vào trân châu đường đen thì ra trà sữa luôn ta!"

Cả hai nhấp thử cảm thụ, vị ngọt nhẹ, hương thơm thoang thoảng, chất trà sền sệt...

Mộc Minh Ái: - Công tử, cái này như là một loại nhựa cây.

Giang Bình An: - Thì tên của nó là Thạch Thụ trà đó, chắc là của Thạch Thụ. Chúng ta làm khách không tiện hỏi thêm, nàng uống rồi có thấy gì "khác thường" không?

Mộc Minh Ái hiểu ẩn ý hai chữ "khác thường" nàng cố cảm ứng nhưng không phát hiện điều gì lạ cả, sau đó hai người uống hết hai ly trà.

Năng lượng trong chúng đúng là bé nhỏ so với tổng thể năng lượng khổng lồ của cả hai nhưng linh hồn lực chứa đựng lại không ít: 5 điểm linh hồn lực, rất tinh khiết và rất dễ hấp thu, điểm này nó hầu như đã vượt qua Minh Ái trà, chỉ tiếc sản lượng siêu ít.

Giang Bình An đoán với sự bá đạo của Đại Đế, chỉ sợ toàn bộ Thạch Thụ trà này đều sẽ lọt vào bụng của người này.

Chủ và khách trò chuyện vui vẻ, Cesar mời Giang Bình An ở lại chơi vài ngày, hắn đáp ứng dù gì ban đầu hắn lấy lý do là đi du lịch. Chuyện không vui hiểu lầm lúc sáng bỏ qua tất cả.

Giang Bình An: - Cesar, ngài phát triển đế quốc quá tốt, vừa nãy các ngài giới thiệu đế quốc đã có 500 tỷ dân sao?

Cesar: - Vâng! Mỗi năm đế quốc chúng tôi tăng dân số 5%.



- Wow... Như vậy làm sao đủ chỗ cho tất cả mọi người?

Cesar: - Ha ha ha... Chúng tôi sẽ tìm các hành tinh đủ điều kiện, sau đó cải tạo rồi xây dựng thành căn cứ mới. Hiện tại chúng tôi đã có gần 50 hành tinh phụ thuộc, đầy đủ điều kiện để dân chúng sinh hoạt và làm việc.

- Oa... Như vậy ngài phải có phi thuyền vũ trụ rất nhiều nhưng ta không thấy các khu sản xuất công nghệ cao đủ để tạo phi thuyền vũ trụ tiên tiến!

Cesar bất đắc dĩ chép miệng, anh ta biết mình không thể giấu diếm các cao thủ cao cấp hơn anh ta dùng hồn nhãn dò xét hết Sabie Tinh.

- Oài... Ngài nói đúng, dù chúng tôi đã cố gắng phát triển đội ngũ nghiên cứu sản xuất nhưng chúng tôi vẫn chưa sản xuất được phi thuyền vũ trụ. Thậm chí rất nhiều khoáng vật quý hiếm để sản xuất ra phi thuyền hợp tiêu chuẩn chúng tôi cũng không có... Nhưng may mắn chúng tôi có thể giao dịch, nhưng những giao dịch này là bí mật, xin ngài thứ lỗi, tôi không thể tiết lộ về nó được!

Giang Bình An nhìn Mộc Minh Ái mỉm cười đắc thắng, tất cả điều chỉ rõ hắn đã đoán đúng: Cesar có kỳ ngộ là hệ thống giao dịch giống với Giang Bình An!

...

Cả ngày trời Giang Bình An và Mộc Minh Ái chỉ ăn uống vui chơi tham quan Sabie Tinh.

Cả hành tinh này nơi nào cũng vàng son lộng lẫy, đâu đâu cũng thấy dát vàng, cẩn đính đá quý... Trần nhà, vách tường, sàn nhà hầu như đều được trang trí bằng ngọc thạch, trải thảm da thú.

Theo thông tin hé lộ, trừ q·uân đ·ội, tỳ nữ, nam người hầu thì 2-3 tỷ người sống trên Sabie Tinh này đều là tầng lớp quý tộc, mang huyết thống cao quý, xinh đẹp nhất đế quốc. Họ hưởng thụ hầu như 95% của cải tài sản của cả đế quốc.

Họ xa xỉ trong ăn, mặc, ở, đi lại... thậm chí trong cả từng cây tăm xỉa răng: phải là trầm hương thứ thiệt, xỉa một lần rồi vứt...

Có thể nói thời gian thịnh vượng quá dài lâu làm cho trình độ hưởng thụ của lớp quý tộc này ăn đứt quý tộc cao cấp nhất trên trái đất cả trăm lần.

Đêm đầu tiên Giang Bình An bị mất ngủ, hắn không tài nào chợp mắt trong căn phòng to rộng xa xỉ mấy trăm m² khi nghĩ đến tấm ga trải giường mới buộc người hầu đổi đi lại là da của... trẻ sơ sinh!



Mức độ tàn bạo khát máu của đế quốc này đang ẩn sâu trong lớp vàng son lộng lẫy ở Sabie Tinh, Giang Bình An hai mắt thao láo suốt đêm, trong đầu hắn mãi xuất hiện một câu:

Đạo bất đồng bất tương vi mưu.

Bản thân Giang Bình An cũng từng lập đế quốc, cũng từng thống nhất thiên hạ nhưng hắn lấy dân làm gốc, còn đế quốc này lại lấy dân làm nô lệ theo đúng chế độ phong kiến độc tài thời Trung Cổ của trái đất.

Ngày thứ hai, thứ ba, thứ tư, suốt ba ngày Giang Bình An hai người đi thăm viếng các hành tinh phụ thuộc khác để xem dân thường của đế quốc như thế nào.

Càng xem Giang Bình An càng rùng mình kinh hãi. Người dân thường hoàn toàn bị đối xử như nô lệ, phải lao động quần quật mỗi ngày, tuy rằng cơm bao no, áo bao ấm...

Điều rùng rợn nhất là chế độ trừng phạt cực kỳ hà khắc, tuy chặt tay chặt chân là không có vì ảnh hưởng năng suất lao động nhưng roi vọt, đinh nhọn, xử tử bằng 108 cực hình... là đầy rẫy.

Ác độc hơn là những người bị xử tử vì những lỗi không đáng bị gom lại kha khá rồi chở về Sobie Tinh, tham gia những trò tiêu khiển phi nhân tính của bọn quý tộc: cho tử tù đấu với hổ, báo, sư tử, rắn độc... Những ai may mắn thoát c·hết thì lại đón nhận những cực hình kinh khủng...

...

Mộc Minh Ái bản thân là thụ tộc, nàng không phải loài người, nhưng nhìn càng nhiều càng chướng tai gai mắt:

- Công tử, tại sao mọi người ở đây lại có thể đối xử với đồng loại của mình tồi tệ tàn ác đến như vậy?

Giang Bình An lắc đầu chua chát: - Khi phần ác quỷ trong con người được tự do buông thả, người ta có thể làm ra tất cả tội ác mà chúng tưởng tượng ra được! Nhưng khi chúng làm vậy, chúng đã không còn là nhân loại vì chúng đã mất hết tính người!

- Nhưng tại sao đế quốc này phải làm đến như vậy? Không lẽ chỉ vì kh·iếp sợ dân thường để quản lý dễ hơn? Điều này là phi lý vì đế quốc đã quá ổn định, vững chắc như thùng thép, không có thù trong giặc ngoài!

Hay họ làm vậy để thỏa mãn thú tính của đám quý tộc ác quỷ? Điều này cũng không cần thiết vì Cesar hoàn toàn khống chế đế quốc, không cần bọn quý tộc ủng hộ như các vương triều khác, một mình ông ta với sức mạnh cấp Hành Tinh dễ dàng làm gỏi tất cả phàm nhân... Ta thật sự không hiểu???

Giang Bình An nhìn Mộc Minh Ái bức xúc tức giận, hắn lặng lẽ nhìn ngắm các dân thường đang lao động như những tù khổ sai mà đau lòng thay cho họ:

- Ta có quá ít thông tin nên không biết tên Cesar đó nghĩ gì trong đầu. Cái xã hội của đế quốc này quá dã man ác độc. Nhưng ác nỗi đây lại là chuyện nhà của người ta, ta làm sao can thiệp đây?
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.