Sau đó Bổng Ngạnh hỏi thêm một câu làm cả nhà giật mình:
- Cha ơi, cha là thủ tướng, vậy sau này con có được làm thủ tướng thay cha không?
- ???
Cả nhà nhìn hai cha con, con thì 6-7 tuổi, cha kế thì vừa qua 20, Giang Bình An nheo mắt lắc đầu:
- Không được.
- Tại sao vậy hả cha? Hoàng đế cũng do con trai thay thế mà cha.
- Khà khà khà... Đúng là như vậy. Nhưng thủ tướng lại do người dân đi bầu chọn.
- Vậy nếu mọi người bầu chọn con thì con sẽ được làm thủ tướng phải không?
- Cũng không được.
- Ơ, vì sao?
Giang Bình An tủm tỉm cười hỏi ngược lại:
- Mọi người gọi ta là thủ tướng gì?
- Thần Tiên Thủ Tướng.
- Vậy thì đúng rồi. Đã là thần tiên thì làm sao chết được mà thay thế.
Đến nước này thì Bổng Ngạnh gục ngã, mọi hy vọng của đứa bé thế là tan biến, cuộc nói chuyện này đã bóp chết dã vọng của nó, nhờ vậy tên nhóc này chịu an phận thủ thường nhiều hơn, làm cho mẹ Tần Hoài Như của nó cũng bớt đi lo lắng .
Đêm nay đã là đêm 30/12/1960, ngày mai là 31/12, chẳng những là ngày cuối năm giao thừa, mà còn là một ngày đặc biệt rất quan trọng đối với tất cả người dân S quốc, trong đó có Giang Bình An - thân Bắc hồn Nam.
Hắn nghỉ xả hơi một đêm không đi đâu hết, chỉ ôm vợ ngủ.
...
Một đêm trôi qua nhẹ nhàng, Giang Bình An sáng sớm thức dậy tinh thần tỉnh táo sáng láng.
Bữa sáng cả nhà 7 người ăn uống thật vui và ấm áp, 4 cô vợ đều biết chiều nay chồng phải đi xa vài ngày, nên khá lưu luyến.
(PS: Hà Vũ Thủy còn nhỏ, 15 tuổi, xem là vợ nhưng chưa thành hôn, chưa động phòng)
Sáng hôm qua cả nhà đi lắp đặt 3.400 tòa nhà cứu hộ, đưa 340 triệu đồng bào ra điều dưỡng thân thể. Sáng nay cả nhà lại tiếp tục đi theo Giang Bình An đi lắp đặt 3.400 tòa nhà cao tầng để 2-3 ngày sau mọi người vào ở ổn định cuộc sống.
Mỗi tòa nhà có giá bán 50 triệu HP, tổng chi phí mua sắm: 170 tỷ HP.
Ví tiền vừa phồng lên lại xẹp xuống rất nhiều:
Tổng chi: 232 tỷ HP
Tồn: 36 tỷ HP
Nhìn chi tiết ví tiền, Giang Bình An vừa bay một vòng cả đế quốc lắp đặt các tòa nhà cao tầng vừa chép miệng thầm than:
"Mới đạt 2% yêu cầu để lên cấp 5 khách hàng thôi. Thật là gánh nặng đường xa. Cũng may ta đã tìm được hai phương hướng ổn định kiếm tiền HP mà không làm hại địa cầu. Giờ thì ráng cày kiếm tiền thôi"
...
5h chiều 31/12/1960, Giang Bình An cố gắng ăn thêm một bữa ăn cùng vợ con rồi mới chia tay.
Hắn và chủ tịch Hà lên Hắc Phi Long bay về Hano, thủ phủ của đất nước hình chữ S thân thương.
(PS: thủ đô Hano cũng mong mọi người thông cảm, thật sự viết đã khó mà sợ bị spam còn khó khăn hơn nhiều, làm dâu trăm họ thật khó... Thật khó...)
Trải qua vài ngày điều dưỡng bằng chu quả cùng hai loại đan dược, hiện giờ chủ tịch Hà đã khác rất nhiều so với lúc mới đến thăm Đại Thịnh đế quốc.
Người đã khỏe mạnh quắc thước hơn rất nhiều, râu và tóc đã đen lại một nửa, da thịt đầy đặn hơn, bước đi long hành hổ bộ, thoăn thoắt vững vàng.
Chỉ có hai người ở trong Hắc Phi Long, bầu không khí khá kỳ lạ.
Chủ tịch Hà thì rất xem trọng vị Thần Tiên Thủ Tướng này, Người rất cảm ơn đối phương đã giúp hồi phục sức khỏe, tuổi trẻ cho ông, quan trọng hơn là đối phương nhiệt tình giúp đỡ S quốc thống nhất độc lập, không phải bằng lời nói, không phải bằng tiền bạc... Mà là đích thân dùng tài phép để làm điều đó. Ông thích nhất chính là đối phương hứa hẹn thống nhất đất nước nhưng không hề có chuyện máu chảy đầu rơi.
Còn Giang Bình An tâm lý lại khác hẳn. Hắn luôn thần tượng chủ tịch Hà. Ở kiếp trước, trong 30 năm cuộc đời, đã rất nhiều lần hắn tự hỏi nếu năm 1969 trong lịch sử, chủ tịch Hà, vị cha già kính yêu của cả dân tộc không chết ở tuổi 79, mà sống thêm 20 năm nữa thì sao?
Nếu S quốc được thống nhất độc lập sớm hơn thì sao?
Rồi nếu S quốc thống nhất sớm hơn, chủ tịch Hà sống lâu 100 tuổi, vậy S quốc ta sẽ giàu mạnh cỡ nào?
Nay gặp kỳ ngộ, tuy đột tử nhưng hắn lại hồn xuyên vào thế giới 1960, gặp gỡ được chủ tịch Hà kính yêu, Giang Bình An muốn những giả thuyết kiếp trước đó trở thành hiện thực, thỏa mộng mong ước bấy lâu nay...
Đột nhiên, chủ tịch Hà hỏi:
- Giang thủ tướng, sắp sửa hành động rồi, kế hoạch có thay đổi gì không?
- Chủ tịch ơi, vẫn không có gì thay đổi. Đúng 5 giờ sáng mai, 1/1/1961, ngài hãy cho mọi người tiếp quản toàn miền Nam. Lúc 9h sáng thì chúng ta đã có thể thông báo toàn thế giới S quốc thống nhất độc lập. Khi đó Đại Thịnh đế quốc sẽ là nước đầu tiên công nhận S quốc độc lập và thiết lập quan hệ ngoại giao, cùng hợp tác xây dựng và cùng phát triển kinh tế ở cả hai đất nước.
- Vậy nếu quốc tế phản đối, đặc biệt là Mỹ, Pháp thì ta nên phản ứng như thế nào?
- Chủ trương của S quốc chúng ta nên vừa ôn hòa và vừa cứng rắn. Ôn hòa nghĩa là không hành động quân sự xâm chiếm bất kỳ một nước nào khác. Cứng rắn nghĩa là không sợ bất kỳ nước nào gây hấn, gây chiến. Bất kỳ ai duỗi móng vuốt đánh S quốc, thì đều sẽ bị nhận lãnh hậu quả, những lúc đó S quốc chỉ cần tuyên bố chiến tranh đối với đối thủ, chuyện còn lại ta sẽ lo.
- Ôn hòa - cứng rắn. Không đánh ai cũng không sợ ai sao? Nhưng hồi nào đến giờ S quốc luôn chọn con đường ngoại giao khéo léo mềm mỏng, tranh thủ tối đa sự đồng tình, đồng thuận của quốc tế mà?
- Khéo léo mềm mỏng, dựa thế chỉ là vì quốc lực yếu ớt. Nay ta tham gia làm thủ tướng, S quốc đã không yếu. Vì vậy S quốc nên ôn hòa nhưng chúng ta đã đủ sức cứng rắn với mọi thế lực thù địch rồi.
Chủ tịch Hà im lặng suy nghĩ khá lâu, sau cùng lại hỏi thêm:
- Ngài sẽ không từ bỏ S quốc sau này chứ?
- Không, ta là thân Bắc hồn Nam, ở cái thế giới này bản thân ta phải có trách nhiệm đối với Đại Thịnh và cả S quốc nữa.
Chủ tịch Hà thở phào khoan khoái, sau đó tủm tỉm cười nói:
- Ta nghĩ mấy bữa trước Giang thủ tướng lừa đảo ta. Với tài phép của ngài trợ giúp, thì dù không còn ta nữa, chắc chắn các đồng chí còn lại vẫn sẽ phát triển S quốc giàu mạnh đúng không? Càng không có chuyện sợ hãi các thế lực thù địch bên ngoài dám ho he gây hấn, chia rẽ nội bộ lung tung gì cả.
Giang Bình An tủm tỉm cười, hắn vẫn nhẹ nhàng trả lời:
- Ngài nói vừa đúng và vừa không đúng. S quốc hiện tại chưa thống nhất, đất nước chiến tranh liên miên, dân tộc S quốc hiện tại vết thương chồng chất. Thế nên cho dù thống nhất độc lập thì vẫn rất gầy yếu non trẻ.
Phía thù địch thì có Mỹ, Pháp, chưa kể các tay sai ẩn núp ở Campuchia, Lào, Thái Lan, Philippines... Chúng hầu như bủa vây tứ phía, thập diện mai phục chúng ta.
Phía đồng minh tuy có Liên Xô, Trung Quốc... Nhưng hai đồng minh khổng lồ này hiện tại đã không hợp nhau, S quốc bị kẹp ở giữa, phát triển rất khó khăn.
Tình hình như vậy làm sao S quốc tự lực tự cường dễ dàng? Con đường dân giàu nước mạnh sẽ khá xa xôi.
Trong hoàn cảnh đầy khó khăn đó, sự hiện diện của ngài chính là định hải thần châm của S quốc, ngài là vị lãnh tụ mà cả dân tộc hướng tới, là đại diện của dân tâm, quân dân một lòng... Ngài là nguồn trợ lực lớn nhất cho S quốc phát triển mạnh, bền vững, và ổn định. Chính dựa trên sự ổn định này ta mới dễ dàng ra tay giúp đỡ.
- Nhưng ngoài cứu dân độ thế ra, Giang thủ tướng có còn mong cầu điều gì nữa không?
- Có chứ. Ta muốn làm nông nghiệp, trồng cây để kiếm tiền.
- ???
Chủ tịch Hà ngạc nhiên không hiểu, Thần Tiên Thủ Tướng mà cần cái gì tiền? Ngài không tin nên hỏi rõ hơn:
- Tiền gì? Không phải ngài có phép thuật thông thần sao, chỉ cần ngài muốn thì thế gian này vàng bạc châu báu rất dễ lấy vào tay mà, ví dụ như ngân hàng trung ương của nước Mỹ, ngài chỉ cần dạo qua một vòng thì đã tóm gọn hết rồi mà!
- Không, không được. Người không phạm ta thì ta không phạm người. Địch nhân phạm ta, dù xa tất tru. Huống chi tiền mà ta muốn kiếm lại không phải là tiền bạc của thế gian này.
Ông gật gù tạm hiểu, Giang thủ tướng vẫn có sở cầu, nhưng không phải tiền bạc thế gian, chỉ muốn làm nông nghiệp. Nhưng nói về nông nghiệp thì dân tộc S quốc có thể tự hào vỗ ngực xưng tên, nói một câu: "Đây là nghề của chàng".
Vì vậy ông cười thật tươi, rung rung luôn cả chòm râu dài:
- Nếu Giang thủ tướng ngài muốn trồng cây phát triển nông nghiệp thì S quốc sau này sẽ dốc sức làm nông. Nhưng hiện tại mọi nơi đều đang hô hào chạy đua phát triển công nghiệp, S quốc lại phát triển nông nghiệp, liệu có đủ để làm dân giàu nước mạnh không?
Loạn thế khởi, hào kiệt phân tranh.
Nơi máu anh hùng và lệ mỹ nhân hoà quyện vào nhau.
Nhân quả và luân hồi đan xen tạo thành bánh xe vận mệnh.
Giữa mộng và tỉnh, đúng và sai, đâu mới là con đường chân đạo.
Tất cả chỉ có tại