- Đúng đúng... Mọi chuyện hãy tùy duyên, hãy để ta có thời gian làm quen với nàng, cảm phục nàng. Nếu đến lúc đó mà nàng vẫn không thích ta thì... ái khanh hãy ra tay.
- ???
Giang Bình An không ngờ mình đã lầm tin hoàng đế Phổ Nghi: "Trời ơi, tưởng đâu chính nhân quân tử, ai dè..."
Lúc này hoàng đế Phổ Nghi chuyển từ ánh mắt si tình đắm đuối sang ánh mắt đầy tinh nghịch phía sau cặp kính, hoàng đế Phổ Nghi nói:
- Ta cảm thấy nửa đời sau này, nàng kia sẽ là chân mệnh hoàng hậu của ta, sẽ giúp ta có được con đàn cháu đống, gia tộc của ta sẽ thiên thu vạn đại.
Giang Bình An nghe vậy liền biết hoàng đế Phổ Nghi hiếm hoi lắm mới thổ lộ chân tình, hắn nghĩ mình nên giúp hoàng đế một tay, dù gì thì chính hắn đã gieo hy vọng cho ông ta, nên giờ không đành lòng nhìn hoàng đế bị thất tình cuối đời. Hắn dè dặt hỏi thăm:
- Bệ hạ, cô nương kia có xinh đẹp không?
- Có, đẹp lắm, ta nhìn là mê ngay.
Hoàng đế Phổ Nghi hớn hở móc ra điện thoại cảm ứng mà Giang thủ tướng đã tặng, để khoe hình chụp. Quả nhiên là quân bất hý ngôn, cô nương này rất xinh đẹp, khuôn mặt trái xoan, mắt hạnh mày ngài, dáng người thon thả thướt tha, da như phấn, gương mặt như hoa...
Đang đánh giá say mê bỗng nhiên chiếc điện thoại biến mất tiêu, nó bị hoàng đế Phổ Nghi giấu nhẹm đi, ông ta nhìn Giang Bình An đầy cảnh giác.
- Này Giang ái khanh, ái khanh có bốn kiều thê xinh đẹp rồi, tha cho ta đi. Khó khăn lắm ta mới gặp được người trong mộng, người này ta đã thầm thương trộm nhớ mấy bữa nay. Quan trọng nhất là nàng ta vẫn chưa có ý trung nhân. Giang ái khanh đừng tham sắc mà muốn chiếm giữ, lúc đó ta biết làm sao cơ chứ?
- Bệ hạ, sao ngài nói kỳ vậy. Ta có biết nàng là ai đâu, chúng ta chưa từng gặp gỡ, ta đâu có thể tranh giành với ngài.
- Hừ, Giang ái khanh ngươi hiện nay là tình nhân trong mộng, của mấy trăm triệu cô nương chưa chồng trong cả đế quốc. Chắc chắn cô nương kia cũng không ngoại lệ, sẽ đem lòng yêu mến nếu gặp được khanh, đến lúc đó Giang ái khanh dễ gì buông tha.
- Khụ khụ khụ... Bệ hạ quá lo rồi, ta thừa nhận cô nàng này đẹp nhưng vợ của ta cũng đâu thua kém gì ai, ta đâu có háo sắc như vậy?
- Ai mà biết được, khanh có cả 4 vợ kia mà, vậy mà không háo sắc à?
- ???
Giang Bình An lắc đầu ngao ngán cho thói đời đen bạc, hắn than thở trong lòng:
"Trời ơi, há miệng mắc quai, mang tiếng xấu háo sắc cả đời sao? Bất quá vì 4 cô vợ đẹp nên ta nhịn"
Hắn không thèm nhìn mặt ông hoàng đế coi người yêu cao hơn thủ tướng này nữa, phất tay bỏ đi, ai ngờ hoàng đế cười hắc hắc chạy theo giữ lại.
- Này, sao khanh bỏ đi?
- Lòng ta hướng trăng sáng, ai ngờ ánh trăng lại chiếu xuống mương. Ta vốn dĩ muốn giúp bệ hạ một tay để khỏi thất tình lúc cao niên, ai ngờ làm ơn lại mắc oán.
- Khà khà khà... Khanh cho ta xin lỗi, hai ta cùng nhau lập quốc, giao tình thâm sâu như Đông hải, cao lớn tợ núi Thái Sơn. Có gì giúp đỡ thì khanh cứ giúp, sau này sự thành ta sẽ hậu tạ.
- Hậu tạ cái gì?
- Cái đầu heo.
- ???
Thấy hoàng đế đã xuống nước năn nỉ, hắn không đành lòng từ chối.
Giang Bình An nhìn gương mặt lộ vẻ man mác buồn nhưng cặp mắt lại si tình của hoàng đế Phổ Nghi mà không biết nói gì cho phải.
Ôi một chữ tình sao mà hại người ghê gớm, dù có là hoàng đế đi nữa thì cũng chẳng thoát khỏi được nó. Hắn nghĩ đến đây thì lòng chợt nhói đau khi nhớ về mấy bóng hồng của hắn ở kiếp trước...
Thấy bỗng nhiên ái khanh của mình trầm mặc nghĩ ngợi xa xăm, hoàng đế Phổ Nghi cũng chợt chùn lòng xuống, ông ta cũng bị lây cái cảm thương hoài cổ.
Ông ta đã lao đao lận đận từ lúc 2 tuổi, giờ đã gần 60, tù đày lê thê dài dòng, hôn nhân không tự do, thân bị chứng bất lực, hoàng hậu cũ thì có con với quân thù... Càng nhớ nét tang thương lại càng hiện ra trên mặt hoàng đế Phổ Nghi.
Qua chốc lát, Giang Bình An hồi thần trở lại, hắn nhìn hoàng đế Phổ Nghi, tuy ông ta đang trẻ trung trở lại, nhưng dấu vết thời lao ngục dài hạn đã để lại nhiều di chứng khiến ông mất đi nét anh tuấn phi phàm. Nghĩ lại cô nương khi nãy hoa nhường nguyệt thẹn, hắn nghĩ cũng làm khó cho ông ta nếu muốn chiếm được tình cảm thật sự của mỹ nhân.
Thôi thì giúp người phải giúp cho chót, Giang Bình An dò tìm mua một loại đan dược giúp hoàng đế Phổ Nghi có thể lấy lại được sự anh tuấn.
- Bệ hạ, đây là một loại thuốc có thể cải tạo làn da, dung nhan. Nó sẽ giúp bệ hạ trở thành mỹ nam tử, chắc chắn sẽ thành công thu phục mỹ nhân.
Hoàng đế Phổ Nghi đôi mắt chợt sáng rực nhìn chằm chằm vào viên đan dược màu hồng phấn to bằng đầu ngón tay, ông ta cầm lấy nó rồi ngửi một chút, thấy thật thơm, thật nhiều mùi hoa tươi hoà quyện trộn lẫn nhưng ông không phân biệt được loại nào rõ rệt.
- Đây là đan dược gì?
- Mỹ Nhan đan.
- Nó có màu hồng phấn đẹp thật!
- Nó vốn là dành cho phụ nữ.
- ???
- Vậy sao cho ta uống?
- Bệ hạ không uống thì thôi vậy, để ta đem về cho vợ của ta.
- Ây da đừng, đừng... Ta nói chơi thôi.
Cười thật gian trá, hoàng đế Phổ Nghi cất đan dược vào túi rất cẩn thận. Giang Bình An nhìn thấy kiểu này thì hắn biết đây là kiểu cất để dành cho ai đó chứ đâu phải kiểu cất để uống. Hắn lắc đầu không chịu:
- Bệ hạ tính dùng nó để tặng người?
- Ừ, bảo kiếm tặng anh hùng, hồng phấn tặng giai nhân mà.
- Hảo a... Bệ hạ cứ tặng đi rồi coi cái cảnh bị thất tình là như thế nào.
- Ê, sao tự dưng trù ẻo vậy?
- Người ta đã sắc nước hương trời, giờ bệ hạ tặng thêm Mỹ Nhan đan, thử hỏi để làm gì? Người ta càng đẹp càng dễ làm bệ hạ thất tình đó biết không?
- Ư... Thì... Không lẽ nào...
Giang Bình An hết biết nói gì một hoàng đế si tình, coi bộ cái vụ dại gái ai cũng đều phải dính, từ lính tới quan, từ Lưu Bang tới Hạng Võ, từ nhổ cỏ cho đến nhổ răng, từ bán xăng cho đến bán bánh...
Hắn buộc lòng phải khi quân phạm thượng một phen, bắt buộc hoàng đế phải uống đan dược ngay trước mặt hắn.
- Bệ hạ uống đi...
- Ta không uống.
- Vậy trả đây.
- Ta không trả.
- !!!
- Oái... Khanh làm gì vậy... Người đâu cứu giá... Mau cứu ta, thủ tướng ép ta uống thuốc nè...
Một phút sau, hoàng đế Phổ Nghi thở hồng hộc, ánh mắt đỏ hoe nghẹn ngào hỏi:
- Khanh không biết khi quân là bị tru di tam tộc sao?
- Nước ta không có luật đó.
- ???
Phong ba ép uống thuốc Mỹ Nhan đan cuối cùng cũng đã trôi qua với kết quả tốt đẹp: Giang Bình An nhét được thuốc vào miệng cho hoàng đế Phổ Nghi uống, nhưng bù lại hắn phải mất thêm ba thứ.
Đầu tiên là Bình An ngọc phù, hắn cho hoàng đế nhỏ máu nhận chủ rồi đeo cho ông ta được an toàn.
Thứ hai là phải hứa khi nào hoàng đế cua gái thành công, hắn phải tặng Mỹ Nhan đan và Bình An ngọc phù cho hoàng hậu để làm quà cưới.
Bị ép như vậy, Giang Bình An sửng sốt đôi chút, hắn tự hỏi không biết mình giúp hoàng đế làm gì nhỉ?
Giang thủ tướng vừa cảm thấy bực bội, thì sát khí đã nổi lên ngập trời, mây đen vần vũ, hắn quay nhìn về hoàng đế Phổ Nghi với ánh mắt như dao cắt, hắn cất giọng lạnh băng:
- Chuyện ta muốn bệ hạ làm bệ hạ làm xong chưa?
Hoàng đế Phổ Nghi sau khi ép được ái khanh thì bỗng nhiên thấy lo lắng chột dạ, giờ nghe hỏi lại càng giật mình.
- Chuyện gì?
- Sáng tác quốc ca.
- Ôi dào... Tưởng chuyện gì, chứ chuyện dễ ẹt đó có là gì, ta đã làm rồi... Một nửa.
- Là sao?
- Ừ thì ta đã làm được một bài thơ rồi, đã đưa cho bộ Thông Tin Truyền Thông nhờ họ phổ nhạc, chứ ta đâu có rành nhạc lý lắm. Bài thơ này tuy không hay nhưng dù gì cũng là đích thân trẫm làm, có thể gọi là ngự thơ.
Nói xong hoàng đế nhìn thấy thủ tướng có vẻ xoa dịu một ít, ông bèn ngâm nga bài ngự thơ của ông:
Quốc kỳ trong gió tung bay
Nền vàng hưng thịnh thế gian thanh bình
Phổ Nghi hoàng đế uy nghi
Thương dân dựng nước an cư mọi người
Thần tiên cảm động hạ phàm
Dùng thân thủ tướng cứu muôn vàn nạn dân
Không binh không thuế không tù
Dạy người làm thiện đời đời noi theo
Mặc cho thế giới đảo điên
Duy ta Đại Thịnh vững bền muôn năm.
Giang Bình An lắng nghe thật kỹ bài thơ của hoàng đế, rõ ràng không hay nhưng vẫn có khí thế bàng bạc của một đại quốc. Nhưng điều quý nhất đúng là giống như hoàng đế Phổ Nghi đã nhận xét, nó là ngự thơ, sau này sẽ là ngự nhạc, dòng dõi xuất thân cao quý. Thế là quốc ca được thông qua, đây có thể nói là một cống hiến rõ rệt của hoàng đế Phổ Nghi cho đế quốc, làm sâu đậm thêm dấu ấn của Phổ Nghi với một triều đại mới...
...
Tiễn đi hoàng đế, Giang Bình An tìm các kiều thê thì thấy tiệc đã tàn, mọi người đã về hết, vợ cả, vợ hai, vợ ba bắt hắn tắm rửa chuẩn bị động phòng với một suất phục vụ siêu vip: cả ba kiều thê cùng hầu hạ phu quân tắm rửa.
Khung cảnh trong phòng tắm lớn quá kiều diễm ướt át làm Giang Bình An lại vừa sung sướng lại vừa khốn khổ.
Sung sướng thì ai cũng hình dung ra dễ dàng: một nàng xoa vai, một nàng kỳ lưng, một nàng xoa ngực cho hắn...
Còn thống khổ vì các nàng táy máy tay chân tùm lum mà lại không cho hắn đụng vào, nói rằng đêm nay hắn phải dành tất cả cho nàng út. Giang Bình An nghiến răng nghiến lợi ngửa mặt lên trời than khóc:
- Trời ơi cứu tui... Cứu tui...
Truyện bạn đọc đã hết rồi, nhưng đừng bỏ qua bộ truyện về bóng đá Việt Nam hot nhất hiện nay, với những cung bậc cảm xúc khác nhau, những sự kiện lịch sử, những con người huyền thoại, và hơn hết, là tình yêu bóng đá mãnh liệt được hun đúc thông qua những bước tiến của nhân vật chính. Xin mời các bạn cùng đến với