Đại Náo Từ 1960

Chương 84



PS: hôm nay Đại Náo vẫn nhất bảng BÌNH LUẬN - YÊU THÍCH - TẶNG THƯỞNG của tuần.

Thật ấm lòng và hạnh phúc vì được tặng nhà lầu đầu tiên, cảm ơn Pháp Sư Vô Tâm, cảm ơn mọi người đã ủng hộ

-----


Nhưng vai trò hiệu trưởng có thật sự quan trọng đối với trường học như vậy không?

Ở kiếp trước, Giang Bình An tuy chưa cưới vợ sanh con, nhưng mỗi khi vô tình nghe các bà nội trợ bàn nhau về đề tài trường học thì 100% phải có vài câu đại loại như:

- Trời ơi, cái trường X đó có hiệu trưởng khó như quỷ, bà dám cho con học trong đó luôn hả?

- Trường Y này mới là số dách nè , hiệu trưởng trẻ trung, đối xử với thầy cô và học sinh rất mềm mỏng lịch sự. Hồi nào đến giờ tui ưng nhất là hiệu trưởng đó đó.

Rất nhiều người đánh giá một trường học tốt hay xấu là tùy thuộc vào người hiệu trưởng. Chính vì rút kinh nghiệm nghe lỏm từ kiếp trước, nên Giang Bình An mới an bài người máy làm hiệu trưởng, hắn không cầu có được những hiệu trưởng vĩ đại, mà hắn chỉ cầu có được những hiệu trưởng tốt, tốt cho các giáo viên lẫn tốt cho các học sinh. Không để cảnh các giáo viên đi dạy với tâm lý bị ám ảnh, hoặc các em đi học, đi đến trường như đi làm cực hình...

Sau khi đã chuẩn bị ổn thỏa 70.000 trường học, các địa phương lại liên lạc tìm người văn hay chữ tốt làm giáo viên.

Mỗi trường sẽ dạy 1.000 học sinh, như vậy cần tìm 20 giáo viên cho một trường, tổng số giáo viên cần tìm là 1,4 triệu người.

Bằng mức lương rất cao: 60 tt/tháng, gấp ba lần công nhân đi làm cho các công ty Nông Nghiệp quốc doanh, các địa phương đã tuyển chọn được 3/5 số giáo viên văn hay chữ tốt, đủ để dạy các em học vỡ lòng cấp 1.

Còn 2/5 số giáo viên còn lại, các địa phương lại đi chủ động liên hệ các quan chức chính quyền tỉnh, huyện cũ đang nằm ở nhà chờ thời, họ được mời về làm giảng viên với mức lương còn cao hơn nữa: 100 tt/ tháng.

Như vậy là đế quốc đã giải quyết được vấn đề thiếu giáo viên cơ sở, các quan chức chế độ cũ cũng có việc để làm, họ còn thầm cảm ơn đế quốc đã tâm lý cố ý vuốt ve lòng tự trọng của họ bằng cách tăng lương lên rất cao như vậy. Nhờ đó mà các bên đều vui vẻ thỏa mãn, rất đúng với câu: đồng tiền đi trước là đồng tiền khôn.

Thực ra, nói chuyện tiền bạc với các nhân sĩ sẽ bị họ cho là thô tục, nhưng ít ra nó đã tỏ rất rõ thành ý của đế quốc đối với họ, chỉ như vậy thì cũng đã đủ để các quan chức chế độ cũ này, có bậc thang để leo xuống, hòa hoãn lại quan hệ với chế độ mới.

Phần cứng về trường học, giáo viên, hiệu trưởng đã xong, đến các phần mềm là đôn đốc các gia đình có con em trong độ tuổi 6-10 tuổi đi khai giảng cấp 1 vào ngày 10/1.

Toàn đế quốc, chính quyền địa phương kết hợp với các thầy cô giáo mới vừa tuyển dụng, đi đến từng gia đình để khuyến học. Mọi người tay xách nách mang các phần quà cho các em chuẩn bị nhập học: ba bộ đồng phục, một đôi giày đồng phục, vớ, sách vở, viết thước, cặp táp...

Các gia đình có con ở độ tuổi bắt buộc đi học này lúc đầu khá bối rối. Họ đã nghe nhiều lần đế quốc tuyên truyền trên các màn hình lớn về ngày khai giảng, về các bé 6-10 tuổi đi học bắt buộc... Nhưng ai cũng đều ái ngại, không biết thật giả, họ nghĩ rằng:

"Làm gì có chuyện ngon ăn đến như thế, thế gian này con quạ nào mà không đen. Bất kỳ triều đại nào rồi cũng sẽ bốc lột dân chúng mà thôi, nếu không thì lấy đâu ra nhục lâm tửu trì cho tầng lớp quyền quý hưởng thụ?"

Mãi đến 8-9/1 các địa phương đi thăm hỏi đôn đốc tặng quà tận từng nhà dân, thì mọi người mới biết đây là sự thật, đế quốc thật sự miễn phí tất cả để các em được đến trường.

Điều đặc biệt nhất là các bé sẽ học cả ngày giống thời gian đi làm của người lớn, trưa sẽ ở lại trường ăn uống ngủ nghỉ hoàn toàn miễn phí.

Các gia đình khi nghe và hiểu thật rõ tất cả thì đều cảm động, họ cảm ơn chính quyền địa phương và đế quốc thật nhiều khi chăm lo chu đáo như vậy, tất cả đều hoàn toàn yên tâm cho con đi học.

Riêng trường hợp các gia đình neo đơn chỉ còn lại cháu và ông bà già yếu, thì khi các bé đi học, hàng xóm láng giềng sẽ chăm sóc cho các cụ già yếu này thật tốt. Đây cũng chính là một trong những việc làm thiện căn bản của Hội Thiện Tâm, sẽ thành lập sau này.

...

Mọi việc chuẩn bị cho ngày khai giảng 10/1 cuối cùng cũng đã được hoàn thành nhờ vào tài lực vô biên của Thần Tiên Thủ Tướng và sự cố gắng tích cực của các cấp chính quyền cơ sở.

Sáng ngày 10/1, đúng 8h sáng giờ địa phương, trong 70.000 ngôi trường sạch sẽ khang trang được Giang Bình An mua từ cửa hàng ảo, từng tiếng trống trường được đồng loạt gõ lên vang vọng cả một vùng trời đế quốc Đại Thịnh:

Thùng... Thùng... Thùng...

Thùng... Thùng... Thùng...

Thùng... Thùng... Thùng...

Nhờ trên đường phố hiện tại hoàn toàn không có tiếng xe máy, xe tải, bóp còi, tiếng loa nhạc, tiếng rao hàng... Nên 3 loạt trống báo hiệu nhập học này, đã vang vọng đi thật xa, xâm nhập mọi ngóc ngách, làm mọi người nghe thật rõ, thật kích động.

Kế tiếp 70 triệu em học sinh toàn đế quốc bắt đầu đi bộ túa ra đường tiến về trường học, tất cả đều mặc đồng phục mới, mang giày mới, cặp táp mới...

Áo trắng học sinh chen đầy tất cả các con đường đến các khu trường. Các em cùng nhau đi bộ, cùng cười đùa chọc ghẹo lẫn nhau, vui như tết.

Nhưng các em học sinh này vui vẻ nhất trong lòng là gì? Không nói rõ ra chắc có lẽ sẽ có rất nhiều người không nghĩ đến.

Điều các bé vui vẻ nhất trong ngày nhập học này lại chính là: ba bộ đồ đồng phục mới quá xinh đẹp.

Có ai ngạc nhiên về đáp án bình thường này không? Đây là một thời kỳ rất khổ sở, thiếu thốn trăm bề.

Thiếu ăn, thiếu mặc thiếu đủ thứ.

Chỉ riêng chuyện quần áo, thời kỳ này bên Trung Quốc lưu truyền nhau câu nói: Ba năm bề phải, ba năm bề trái, lại khâu vá mặc thêm 3 năm.

Một bộ đồ phải mặc 9 năm như vậy đấy, thế mà còn rất nhiều người không có để mặc. Rất tương tự một câu truyện quen thuộc: Trần Minh Khố Chuối, hai cha con chỉ có một cái khố che thân, ai ra ngoài thì mặc, người kia trốn ở nhà... khi cha chết Trần Minh không đành lòng để cha trần trụi nên cho cha mặc khố để chôn...

Từ đó về sau anh ta không một mảnh vải che thân, phải trầm mình dưới nước dùng củi, cá đổi gạo với các ghe bạn hàng. Cuối cùng gặp công chúa đi tắm, anh ta sợ quá vùi mình trong cát, ai ngờ nàng lại quây màn tắm ngay đó, xối nước tắm làm cát trôi đi, hai người thân hình trần trụi đối diện...


Câu truyện trên kết thúc có hậu, Trần Minh cưới công chúa. Truyện này thật giả lẫn lộn 50/50, nhưng nó xuất phát từ dân gian, điều đó rất có thể đã xảy ra trong quá khứ.

Quay trở lại chuyện các bé thích nhất ba bộ đồng phục mới. Như vừa nói, một bộ đồ phải mặc 9 năm, vậy các bé thì sao? Các bé lại được người lớn lấy mấy bộ đồ rách nát đó sửa chữa lại cho các bé mặc, vừa cũ nát vừa rộng thùng thình.

Dĩ nhiên đây là chỉ các gia đình nghèo khổ, còn các gia đình trung lưu và khá giả thì các bé vẫn ăn mặc tươm tất bảnh bao.

Nhưng vấn đề lại ra ngay chỗ đó, 350 triệu người Giang Bình An cứu giúp mang lại đây toàn là thành phần gia đình nghèo khổ nhất, thiếu thốn nhất, thì thử hỏi làm sao các em không thích nhất ba bộ đồ mới này. Thích đến độ không dám lấy tay vuốt ve nhiều vì sợ làm bẩn chúng.

8h sáng trống trường gõ vang nhắc nhở chuẩn bị vào học, các bé lục tục lên đường, 8h30' trường đóng cửa và bắt đầu dạy học.

...

Giang Bình An sáng này không đi đâu cả, hắn ngồi trong phòng thủ tướng mà ngắm nhìn các màn hình quay chụp từ vệ tinh, cảnh các bé đi tụ trường ở khắp cả đế quốc.

Trong các màn hình, các hình ảnh thực rõ nét thể hiện các khuôn mặt tươi vui như ngày tết, dẫu rằng hầu hết các em đều đen nhẻm, tóc rối tứ tung...

Giang Bình An thật xúc động, những điều này chính là thành quả cố gắng của hắn, một trong những khía cạnh đắp nặn một đế quốc lý tưởng:

* Cha mẹ sanh con ra, nuôi dưỡng chăm sóc chu đáo đến 6 tuổi.

* Đế quốc sẽ chăm lo dạy dỗ cho các bé từ 6 tuổi đến 10 tuổi mà không làm gia đình tốn kém.

* Từ 11 tuổi các bé đã có thể tham gia lao động nông nhàn để kiếm thu nhập 1/2 người lớn, đồng thời phụ giúp, đỡ đần cha mẹ làm việc nhà.

* 16-17 tuổi các em đã có thể lao động như một người trưởng thành, hoàn toàn độc lập về kinh tế để có thể lập gia đình riêng.

Những em có năng khiếu học tập, thông minh bẩm sinh thì đã có chương trình học lên cấp 2, 3, đại học miễn phí 100% của đế quốc.

Những chi phí lớn nhất ban đầu để xây dựng được hệ thống học tập tốt đẹp này có lẽ là 70.000 trường học được mua về từ cửa hàng ảo.

Sau đó những chi phí tốn kém lâu dài nhiều nhất thuộc về tiền lương cao trả cho 1,4 triệu giáo viên và tiền bữa ăn trưa cho 70 triệu học sinh.

Việc trả lương cao gấp 3, gấp 5 lần công nhân bình thường là để vinh danh các thầy cô giáo. Vừa đề cao vị trí giáo viên trong xã hội, vừa để giáo viên có thể an tâm về mặt kinh tế, toàn tâm toàn lực chăm lo dạy dỗ học sinh.

Còn việc cho tất cả học sinh ăn trưa tại trường là vì muốn giảm chi phí cho gia đình các em, thứ hai là muốn chăm lo cho thế hệ măng non này một bữa trưa đầy đủ chất dinh dưỡng, cho các bé phát triển tốt nhất về mặt thể chất. Thậm chí sau này ổn định, đế quốc ăn nên làm ra, Giang Bình An còn dự định bao luôn bữa ăn sáng cho các em học sinh được đầy đủ dinh dưỡng nhất.

Riêng buổi ăn tối thì phải để các em ăn với gia đình, gia đình vẫn là điều căn bản nhất của các em.


Đang lặng ngắm nhìn những hình ảnh tụ trường vui tươi, suy nghĩ miên man bất định, Giang Bình An bỗng nhiên bị tiếng gọi điện thoại đánh thức.

Nhìn lại thì thấy từ S quốc gọi qua, Giang Bình An nghĩ rằng phía bên đó chắc là đã đến lúc hành động. Bật kết nối, hình ảnh của chủ tịch Hà hiện lên trên màn hình, ông nói:

- Giang thủ tướng, chúng ta đã tuyên chiến rồi...





Loạn thế khởi, hào kiệt phân tranh.

Nơi máu anh hùng và lệ mỹ nhân hoà quyện vào nhau.

Nhân quả và luân hồi đan xen tạo thành bánh xe vận mệnh.

Giữa mộng và tỉnh, đúng và sai, đâu mới là con đường chân đạo.

Tất cả chỉ có tại

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.