PS: hôm nay bị công kích, rất khổ, nhưng mặc kệ, vẫn cố nhập vai để viết.
Mong mọi người ủng hộ nhiệt tình, Tú Xê cảm ơn thật nhiều.
[Tác stress nặng, xém bỏ cuộc, có nói kỹ hơn ở đầu chương 89]
-----
Lần trước nền nhà 5*10m², cao nửa mét, lần này vẫn vậy nhưng phía trên lại khác...
Nó có thêm một đống đô la Mỹ xanh lè trị giá 50 triệu USD, đánh sâu vào thị giác của mọi người thật mạnh mẽ.
Chia của chiến lợi phẩm vừa xong, hắn cũng cáo từ mọi người ngay giống như hôm trước, nhưng lần này hắn yêu cầu căn phòng to lớn hơn để sắp xếp vợ con ở lại.
Giang Bình An quay đi dứt khoát, để lại sau lưng đầy vàng và đô la, cùng với tâm trạng lẫn lộn khó tả của mọi người...
Giang Bình An vừa đi khỏi, chủ tịch Hà và mọi người lại vội vã tất bật đi thông báo cho các quân đoàn, hải đảo án binh bất động nhưng lại giải trừ báo động, để các chiến sĩ thả lỏng đôi chút.
Những người không đi thông báo thì gọi thêm người để vận chuyển tiền và vàng đem cất giữ vào kho, sau đó kiểm kê, niêm phong.
Chủ tịch Hà nhìn cái nền nhà dài 10m, ngang 5m, cao 0,5m bằng vàng ròng sáng choá, ông lại gần cầm thử một thỏi vàng xem xét thì vẫn thấy thỏi vàng thật đẹp, in dòng chữ:
S Quốc Muôn Năm
Chủ tịch Hà nhẹ nhàng đặt thỏi vàng trở lại, sau đó lại quay nhìn về phía căn phòng Giang Bình An đang ở khẽ nỉ non:
- Lại vẫn là vàng ròng chuyên dành cho S quốc. Giang thủ tướng, ngài thật là hữu tâm nhân!
...
Bên này vui vẻ chia của thì bên kia, 8 nước liên quân đang bị Giang Bình An đại náo nháo nhào toàn bộ đất nước...
Cả 8 nước đều vang lên báo động đỏ, tất cả đều tạm quên đi cuộc chiến với S quốc và Đại Thịnh đế quốc để tìm cách trả lời ba câu hỏi:
- Tiền của chúng ta đâu?
- Vàng của chúng ta đâu?
- Tổng thống/nguyên thủ của chúng ta đâu?
Các nước này giới nghiêm 100% để truy tìm tiền, vàng, và các lãnh đạo của quốc gia.
...
Đúng 8h 10' giờ S quốc, cả S quốc và Đại Thịnh đều tuyên bố đã đánh thắng tuyệt đối liên quân của Mỹ, và hai nước đều yêu cầu 8 nước liên quân này phải đầu hàng vô điều kiện, đồng thời phải dùng tiền và đất để bồi thường chiến tranh cho bên thắng, cụ thể như sau:
* Tiền: mỗi quốc gia bồi thường 1 tỷ USD tiền mặt hoặc hàng hóa theo sự chỉ định từ S quốc và Đại Thịnh đế quốc. Riêng đầu sỏ là Mỹ thì phải bồi thường 10 tỷ USD.
* Đất: mỗi nước phải cắt 10% diện tích đất để bồi thường chiến tranh.
Thông báo vừa ra, thiên hạ chấn kinh.
Cả thế mới hôm qua vừa mới cười nhạo S quốc và Đại Thịnh đế quốc, vậy mà chỉ qua một ngày, hai nước này lại ăn gọn 3,2 triệu quan quân của liên quân 8 nước.
Không ai nghe được một tiếng súng nổ nào cả, không một máy bay nào thả được dù chỉ một trái bom.
Sự việc này rất quen thuộc, lần đầu tiên xảy ra ở Hoa Nam, sinh ra đế quốc Đại Thịnh. Lần thứ hai xảy ra ở miền Nam S quốc giúp S quốc thống nhất độc lập sau bao nhiêu năm đổ máu kháng chiến.
Lần thứ ba này là một cuộc chiến với quy mô lớn hơn rất nhiều, phạm vi lan rộng liên quan đến tận 10 quốc gia, trong đó có siêu cường quốc Mỹ và đế quốc Đại Thịnh đông dân nhất trên thế giới.
Tất cả các quốc gia lại một lần nữa kêu to cái tên: thủ tướng Giang Bình An, kẻ tình nghi cao nhất cho tất cả sự kiện ly kỳ này.
Chỉ vì người này mà bao nhiêu gián điệp của bao nhiêu quốc gia phải bị bắt, biệt vô âm tín tại đế quốc Đại Thịnh.
(PS: bị đưa đi lao động công ích, làm đường xây cầu)
Lần thứ nhất có thể là tình cờ ở Hoa Nam, lần thứ hai có thể là trùng hợp ở S quốc, nhưng lần thứ ba ở trận đại chiến này, chắc chắn là không sai được: sự kiện ly kỳ không phải là ngẫu nhiên mà nó đã là tất yếu.
Các nguyên thủ quốc gia khác bắt đầu thấy ớn lạnh dọc theo sống lưng, may mắn cho mình không nghe theo nước Mỹ dụ dỗ, xúi giục gia nhập liên quân, nếu không thì đã phải xui xẻo tột cùng.
...
Các nước không liên quan thì như vậy, còn 10 nước trong cuộc thì sao?
* Đầu tiên là Đại Thịnh đế quốc, chính quyền trung ương và địa phương do người máy quản lý vững như sắt thép. Chính quyền cơ sở và người dân thì hô hào náo nức, ai ai cũng tự hào đế quốc hùng mạnh, họ tung hô thật nhiều:
- Giang thủ tướng vô địch.
- Hoàng đế vạn tuế.
- Đại Thịnh vạn tuế.
Nhưng hô to thì hô, 200 triệu công nhân vẫn đi làm ở 80 công ty Nông Nghiệp quốc doanh bằng những chiếc xe đạp con cưng của họ.
100 triệu lao động nông nhàn vẫn đang chuẩn bị chuồng trại, con giống ... để phát triển đàn gia súc gia cầm cho đế quốc.
70 triệu học sinh 6-10 tuổi vẫn mặc đồng phục tung tăng đến trường, hai mắt trong veo tỏa sáng lung linh tin tưởng vào tương lai. Các em rất hiểu, hiện tại mặc áo của đế quốc tặng, ăn cơm của đế quốc cho, học chữ của đế quốc dạy, ở nhà của đế quốc cấp... Thì tương lai mình sẽ làm việc và cống hiến thật nhiều cho đế quốc. Huống chi anh chị, cha mẹ, ông bà của các bé đang làm việc cho đế quốc, lại được lãnh rất nhiều tiền lương vào cuối tháng, cuộc sống sau này chắc chắn sẽ dư ăn dư mặc.
Thậm chí hoàng đế Phổ Nghi còn nhanh nhạy bắt lấy thời cơ vàng này để đi tuyên truyền một đợt trên phạm vi toàn quốc.
Hoàng đế Phổ Nghi đem rất nhiều lương thực, thuốc men, bánh kẹo làm quà đi thăm hỏi các gia đình neo đơn khó khăn, thăm hỏi các trường học cấp 1, thăm hỏi các nông trường... Chỉ duy nhất khu công nghiệp là ông ta bỏ qua, vì thừa biết chỗ này toàn là người máy, thăm hỏi cũng bằng thừa.
Đợt thăm hỏi này hoàng đế Phổ Nghi đi rất nhiều, phạm vi rộng, kéo dài hai tuần lễ, chỉ trở về Thịnh Cung trước vài ngày để chuẩn bị đăng cơ ngày 1/2.
Một điều rất đặc biệt trong chuyến đi này là bên cạnh hoàng đế Phổ Nghi luôn hiện diện một bóng hồng cực kỳ xinh đẹp, hai người tỏ ra rất là thân mật, tên của nàng là: Vương Mộng Hải Đường.
Ai nhìn thấy hai người thân cận, cũng đều thầm khen xứng đôi vì hiện tại hoàng đế đã trẻ hóa lại rất nhiều, khuôn mặt nhờ Mỹ Nhan đan nên cũng tuấn tú ngạnh lãng trở lại, đó là chưa kể nét từng trải, thương hải tang điền ẩn sâu trong đôi mắt của hoàng đế.
Mọi người thầm đoán cô nương tên Hải Đường đó rất có thể là hoàng hậu trong tương lai của đế quốc.
* Câu chuyện chạy hơi xa, giờ quay lại phản ứng của người dân nước thứ hai liên quan: S quốc.
Tất cả nhân dân S quốc khi biết nước mình thắng lợi tiêu diệt gọn liên quân của Mỹ thì hào hứng ngất ngây, ai cũng thở phào nhẹ nhõm hết căng thẳng, hết phải sợ bị thả bom rải thảm, tàn sát dân lành.
Chính quyền từ trung ương xuống địa phương đều bền vững. Đặc biệt là khi có chủ tịch Hà chủ trì mọi việc.
Cuối cùng là tất cả các quân đoàn, anh em chiến sĩ từ trên xuống dưới ai cũng bàng hoàng, vừa không hiểu chuyện gì xảy ra, lại vừa tự hào tột đỉnh vì S quốc lại có thể liên thủ với Đại Thịnh đế quốc mà chiến thắng liên quân 8 nước.
Chiến tranh to như vậy, không có anh em nào hy sinh, không có một giọt máu nào phải đổ, còn gì vui sướng hơn nữa đây?
* Có người vui thì cũng có kẻ buồn. Cả 8 nước liên quân đều rối ren như một nồi canh hẹ.
Dân chúng tràn ra đường biểu tình với đủ loại lý do khi biết tin liên quân của nước mình tham gia bị người ta hốt gọn nguyên cả đám.
Có nhiều người yêu hòa bình, họ biểu tình để đòi chính phủ rút khỏi liên quân, chấm dứt chiến tranh.
Có nhiều người lại hô hào chửi bới chính phủ vô năng, đánh đấm tí ti thôi mà đã thua nhục nhã, lại còn bị yêu sách phải đền tiền cắt đất... Nhóm người này là chửi hăng say nhất.
Riêng có một nhóm người không quá đông, cũng không quá ít, họ tập trung biểu tình khá im lặng ở trước các tòa thị chính trên cả nước và trương lên những biểu ngữ:
- Chồng ta đâu?
- Con trai của ta đâu?
- Anh/em trai của ta đâu?
Trong đó đau lòng nhất là rất nhiều cô bé cậu bé căng lên biểu ngữ:
- Cha của chúng ta đâu?
Nói đến đây chắc ai cũng đã đều biết, đây chính là những người thân của 3,2 triệu quan binh trong liên quân bị mất tích hôm qua.
Trong tình hình dân chúng biểu tình ào ạt, các nguyên thủ bị mất tích, ngân hàng quốc gia bị đào rỗng, thì các chính phủ đã thực hiện biện pháp giới nghiêm toàn lãnh thổ.
Vừa để kiểm soát các cuộc biểu tình, vừa để tìm kiếm các nguyên thủ cũng như số tiền, vàng khổng lồ bị đánh mất.
Mà đã giới nghiêm như vậy thì hầu như mọi hoạt động hàng ngày đều bị đình trệ: trường học tạm nghỉ, công ty tạm nghỉ, các cửa hàng kinh doanh cũng phải tạm nghỉ vì sợ đám đông quá khích chạy vào cướp bóc...
Có lẽ duy nhất còn hoạt động tốt và bận rộn tất bật chính là các bệnh viện, họ liên tục nhận những ca chấn thương do xô xát dẫm đạp, hoặc quá khích gây cao huyết áp và tim mạch rối loạn...
Ngoài việc ra các mệnh lệnh: giới nghiêm, trấn áp biểu tình, lục soát tìm kiếm... Thì các chính khách cấp cao nhất sót lại của mỗi nước còn làm hai việc rất quan trọng, một dành cho đối ngoại và một dành cho đối nội.
Về đối ngoại, cả 8 nước liên danh lên án công khai và mạnh mẽ sự thô bạo, dã man của S quốc và Đại Thịnh đế quốc. Họ nói hai nước này không có tinh thần nhân đạo trong việc tiêu diệt 3,2 triệu quan binh liên quân, đồng thời cũng quá đê tiện hèn hạ khi bắt cóc các nguyên thủ quốc gia và trộm cắp tiền vàng của các đất nước này...
Các chính khách này hợp tác hất cả thùng xe nước bẩn lên nhằm bôi nhọ S quốc và Đại Thịnh đế quốc.
Nhưng đáp lại cả trăm lời cáo buộc bôi nhọ đó, cả hai nước đều chỉ đáp lại một câu trả lời:
"Thưa quý vị, đây là chiến tranh, không phải trò đùa"
Sau đó S quốc và Đại Thịnh đế quốc lại đưa ra yêu sách lúc trước, kêu gọi 8 nước liên quân đầu hàng vô điều kiện và đền tiền chiến tranh, nhưng cả 8 nước liên quân, các chính khách cao cấp nhất đều phớt lờ lời kêu gọi này, bởi vì họ rất bận rộn phải làm một việc cực kỳ quan trọng...
Loạn thế khởi, hào kiệt phân tranh.
Nơi máu anh hùng và lệ mỹ nhân hoà quyện vào nhau.
Nhân quả và luân hồi đan xen tạo thành bánh xe vận mệnh.
Giữa mộng và tỉnh, đúng và sai, đâu mới là con đường chân đạo.
Tất cả chỉ có tại
Mong mọi người ủng hộ nhiệt tình, Tú Xê cảm ơn thật nhiều.
[Tác stress nặng, xém bỏ cuộc, có nói kỹ hơn ở đầu chương 89]
-----
Lần trước nền nhà 5*10m², cao nửa mét, lần này vẫn vậy nhưng phía trên lại khác...
Nó có thêm một đống đô la Mỹ xanh lè trị giá 50 triệu USD, đánh sâu vào thị giác của mọi người thật mạnh mẽ.
Chia của chiến lợi phẩm vừa xong, hắn cũng cáo từ mọi người ngay giống như hôm trước, nhưng lần này hắn yêu cầu căn phòng to lớn hơn để sắp xếp vợ con ở lại.
Giang Bình An quay đi dứt khoát, để lại sau lưng đầy vàng và đô la, cùng với tâm trạng lẫn lộn khó tả của mọi người...
Giang Bình An vừa đi khỏi, chủ tịch Hà và mọi người lại vội vã tất bật đi thông báo cho các quân đoàn, hải đảo án binh bất động nhưng lại giải trừ báo động, để các chiến sĩ thả lỏng đôi chút.
Những người không đi thông báo thì gọi thêm người để vận chuyển tiền và vàng đem cất giữ vào kho, sau đó kiểm kê, niêm phong.
Chủ tịch Hà nhìn cái nền nhà dài 10m, ngang 5m, cao 0,5m bằng vàng ròng sáng choá, ông lại gần cầm thử một thỏi vàng xem xét thì vẫn thấy thỏi vàng thật đẹp, in dòng chữ:
S Quốc Muôn Năm
Chủ tịch Hà nhẹ nhàng đặt thỏi vàng trở lại, sau đó lại quay nhìn về phía căn phòng Giang Bình An đang ở khẽ nỉ non:
- Lại vẫn là vàng ròng chuyên dành cho S quốc. Giang thủ tướng, ngài thật là hữu tâm nhân!
...
Bên này vui vẻ chia của thì bên kia, 8 nước liên quân đang bị Giang Bình An đại náo nháo nhào toàn bộ đất nước...
Cả 8 nước đều vang lên báo động đỏ, tất cả đều tạm quên đi cuộc chiến với S quốc và Đại Thịnh đế quốc để tìm cách trả lời ba câu hỏi:
- Tiền của chúng ta đâu?
- Vàng của chúng ta đâu?
- Tổng thống/nguyên thủ của chúng ta đâu?
Các nước này giới nghiêm 100% để truy tìm tiền, vàng, và các lãnh đạo của quốc gia.
...
Đúng 8h 10' giờ S quốc, cả S quốc và Đại Thịnh đều tuyên bố đã đánh thắng tuyệt đối liên quân của Mỹ, và hai nước đều yêu cầu 8 nước liên quân này phải đầu hàng vô điều kiện, đồng thời phải dùng tiền và đất để bồi thường chiến tranh cho bên thắng, cụ thể như sau:
* Tiền: mỗi quốc gia bồi thường 1 tỷ USD tiền mặt hoặc hàng hóa theo sự chỉ định từ S quốc và Đại Thịnh đế quốc. Riêng đầu sỏ là Mỹ thì phải bồi thường 10 tỷ USD.
* Đất: mỗi nước phải cắt 10% diện tích đất để bồi thường chiến tranh.
Thông báo vừa ra, thiên hạ chấn kinh.
Cả thế mới hôm qua vừa mới cười nhạo S quốc và Đại Thịnh đế quốc, vậy mà chỉ qua một ngày, hai nước này lại ăn gọn 3,2 triệu quan quân của liên quân 8 nước.
Không ai nghe được một tiếng súng nổ nào cả, không một máy bay nào thả được dù chỉ một trái bom.
Sự việc này rất quen thuộc, lần đầu tiên xảy ra ở Hoa Nam, sinh ra đế quốc Đại Thịnh. Lần thứ hai xảy ra ở miền Nam S quốc giúp S quốc thống nhất độc lập sau bao nhiêu năm đổ máu kháng chiến.
Lần thứ ba này là một cuộc chiến với quy mô lớn hơn rất nhiều, phạm vi lan rộng liên quan đến tận 10 quốc gia, trong đó có siêu cường quốc Mỹ và đế quốc Đại Thịnh đông dân nhất trên thế giới.
Tất cả các quốc gia lại một lần nữa kêu to cái tên: thủ tướng Giang Bình An, kẻ tình nghi cao nhất cho tất cả sự kiện ly kỳ này.
Chỉ vì người này mà bao nhiêu gián điệp của bao nhiêu quốc gia phải bị bắt, biệt vô âm tín tại đế quốc Đại Thịnh.
(PS: bị đưa đi lao động công ích, làm đường xây cầu)
Lần thứ nhất có thể là tình cờ ở Hoa Nam, lần thứ hai có thể là trùng hợp ở S quốc, nhưng lần thứ ba ở trận đại chiến này, chắc chắn là không sai được: sự kiện ly kỳ không phải là ngẫu nhiên mà nó đã là tất yếu.
Các nguyên thủ quốc gia khác bắt đầu thấy ớn lạnh dọc theo sống lưng, may mắn cho mình không nghe theo nước Mỹ dụ dỗ, xúi giục gia nhập liên quân, nếu không thì đã phải xui xẻo tột cùng.
...
Các nước không liên quan thì như vậy, còn 10 nước trong cuộc thì sao?
* Đầu tiên là Đại Thịnh đế quốc, chính quyền trung ương và địa phương do người máy quản lý vững như sắt thép. Chính quyền cơ sở và người dân thì hô hào náo nức, ai ai cũng tự hào đế quốc hùng mạnh, họ tung hô thật nhiều:
- Giang thủ tướng vô địch.
- Hoàng đế vạn tuế.
- Đại Thịnh vạn tuế.
Nhưng hô to thì hô, 200 triệu công nhân vẫn đi làm ở 80 công ty Nông Nghiệp quốc doanh bằng những chiếc xe đạp con cưng của họ.
100 triệu lao động nông nhàn vẫn đang chuẩn bị chuồng trại, con giống ... để phát triển đàn gia súc gia cầm cho đế quốc.
70 triệu học sinh 6-10 tuổi vẫn mặc đồng phục tung tăng đến trường, hai mắt trong veo tỏa sáng lung linh tin tưởng vào tương lai. Các em rất hiểu, hiện tại mặc áo của đế quốc tặng, ăn cơm của đế quốc cho, học chữ của đế quốc dạy, ở nhà của đế quốc cấp... Thì tương lai mình sẽ làm việc và cống hiến thật nhiều cho đế quốc. Huống chi anh chị, cha mẹ, ông bà của các bé đang làm việc cho đế quốc, lại được lãnh rất nhiều tiền lương vào cuối tháng, cuộc sống sau này chắc chắn sẽ dư ăn dư mặc.
Thậm chí hoàng đế Phổ Nghi còn nhanh nhạy bắt lấy thời cơ vàng này để đi tuyên truyền một đợt trên phạm vi toàn quốc.
Hoàng đế Phổ Nghi đem rất nhiều lương thực, thuốc men, bánh kẹo làm quà đi thăm hỏi các gia đình neo đơn khó khăn, thăm hỏi các trường học cấp 1, thăm hỏi các nông trường... Chỉ duy nhất khu công nghiệp là ông ta bỏ qua, vì thừa biết chỗ này toàn là người máy, thăm hỏi cũng bằng thừa.
Đợt thăm hỏi này hoàng đế Phổ Nghi đi rất nhiều, phạm vi rộng, kéo dài hai tuần lễ, chỉ trở về Thịnh Cung trước vài ngày để chuẩn bị đăng cơ ngày 1/2.
Một điều rất đặc biệt trong chuyến đi này là bên cạnh hoàng đế Phổ Nghi luôn hiện diện một bóng hồng cực kỳ xinh đẹp, hai người tỏ ra rất là thân mật, tên của nàng là: Vương Mộng Hải Đường.
Ai nhìn thấy hai người thân cận, cũng đều thầm khen xứng đôi vì hiện tại hoàng đế đã trẻ hóa lại rất nhiều, khuôn mặt nhờ Mỹ Nhan đan nên cũng tuấn tú ngạnh lãng trở lại, đó là chưa kể nét từng trải, thương hải tang điền ẩn sâu trong đôi mắt của hoàng đế.
Mọi người thầm đoán cô nương tên Hải Đường đó rất có thể là hoàng hậu trong tương lai của đế quốc.
* Câu chuyện chạy hơi xa, giờ quay lại phản ứng của người dân nước thứ hai liên quan: S quốc.
Tất cả nhân dân S quốc khi biết nước mình thắng lợi tiêu diệt gọn liên quân của Mỹ thì hào hứng ngất ngây, ai cũng thở phào nhẹ nhõm hết căng thẳng, hết phải sợ bị thả bom rải thảm, tàn sát dân lành.
Chính quyền từ trung ương xuống địa phương đều bền vững. Đặc biệt là khi có chủ tịch Hà chủ trì mọi việc.
Cuối cùng là tất cả các quân đoàn, anh em chiến sĩ từ trên xuống dưới ai cũng bàng hoàng, vừa không hiểu chuyện gì xảy ra, lại vừa tự hào tột đỉnh vì S quốc lại có thể liên thủ với Đại Thịnh đế quốc mà chiến thắng liên quân 8 nước.
Chiến tranh to như vậy, không có anh em nào hy sinh, không có một giọt máu nào phải đổ, còn gì vui sướng hơn nữa đây?
* Có người vui thì cũng có kẻ buồn. Cả 8 nước liên quân đều rối ren như một nồi canh hẹ.
Dân chúng tràn ra đường biểu tình với đủ loại lý do khi biết tin liên quân của nước mình tham gia bị người ta hốt gọn nguyên cả đám.
Có nhiều người yêu hòa bình, họ biểu tình để đòi chính phủ rút khỏi liên quân, chấm dứt chiến tranh.
Có nhiều người lại hô hào chửi bới chính phủ vô năng, đánh đấm tí ti thôi mà đã thua nhục nhã, lại còn bị yêu sách phải đền tiền cắt đất... Nhóm người này là chửi hăng say nhất.
Riêng có một nhóm người không quá đông, cũng không quá ít, họ tập trung biểu tình khá im lặng ở trước các tòa thị chính trên cả nước và trương lên những biểu ngữ:
- Chồng ta đâu?
- Con trai của ta đâu?
- Anh/em trai của ta đâu?
Trong đó đau lòng nhất là rất nhiều cô bé cậu bé căng lên biểu ngữ:
- Cha của chúng ta đâu?
Nói đến đây chắc ai cũng đã đều biết, đây chính là những người thân của 3,2 triệu quan binh trong liên quân bị mất tích hôm qua.
Trong tình hình dân chúng biểu tình ào ạt, các nguyên thủ bị mất tích, ngân hàng quốc gia bị đào rỗng, thì các chính phủ đã thực hiện biện pháp giới nghiêm toàn lãnh thổ.
Vừa để kiểm soát các cuộc biểu tình, vừa để tìm kiếm các nguyên thủ cũng như số tiền, vàng khổng lồ bị đánh mất.
Mà đã giới nghiêm như vậy thì hầu như mọi hoạt động hàng ngày đều bị đình trệ: trường học tạm nghỉ, công ty tạm nghỉ, các cửa hàng kinh doanh cũng phải tạm nghỉ vì sợ đám đông quá khích chạy vào cướp bóc...
Có lẽ duy nhất còn hoạt động tốt và bận rộn tất bật chính là các bệnh viện, họ liên tục nhận những ca chấn thương do xô xát dẫm đạp, hoặc quá khích gây cao huyết áp và tim mạch rối loạn...
Ngoài việc ra các mệnh lệnh: giới nghiêm, trấn áp biểu tình, lục soát tìm kiếm... Thì các chính khách cấp cao nhất sót lại của mỗi nước còn làm hai việc rất quan trọng, một dành cho đối ngoại và một dành cho đối nội.
Về đối ngoại, cả 8 nước liên danh lên án công khai và mạnh mẽ sự thô bạo, dã man của S quốc và Đại Thịnh đế quốc. Họ nói hai nước này không có tinh thần nhân đạo trong việc tiêu diệt 3,2 triệu quan binh liên quân, đồng thời cũng quá đê tiện hèn hạ khi bắt cóc các nguyên thủ quốc gia và trộm cắp tiền vàng của các đất nước này...
Các chính khách này hợp tác hất cả thùng xe nước bẩn lên nhằm bôi nhọ S quốc và Đại Thịnh đế quốc.
Nhưng đáp lại cả trăm lời cáo buộc bôi nhọ đó, cả hai nước đều chỉ đáp lại một câu trả lời:
"Thưa quý vị, đây là chiến tranh, không phải trò đùa"
Sau đó S quốc và Đại Thịnh đế quốc lại đưa ra yêu sách lúc trước, kêu gọi 8 nước liên quân đầu hàng vô điều kiện và đền tiền chiến tranh, nhưng cả 8 nước liên quân, các chính khách cao cấp nhất đều phớt lờ lời kêu gọi này, bởi vì họ rất bận rộn phải làm một việc cực kỳ quan trọng...
Loạn thế khởi, hào kiệt phân tranh.
Nơi máu anh hùng và lệ mỹ nhân hoà quyện vào nhau.
Nhân quả và luân hồi đan xen tạo thành bánh xe vận mệnh.
Giữa mộng và tỉnh, đúng và sai, đâu mới là con đường chân đạo.
Tất cả chỉ có tại