- Giang thủ tướng, ngài diệt giặc, tặng vàng, tặng tiền, giờ lại tặng trường học, tặng bệnh viện, lại tặng cả bác sĩ... Vậy ngài còn muốn tặng gì nữa không?
Giang Bình An nghe hỏi, liền biết chủ tịch Hà đang trêu đùa, hắn lặng ngắm ông, đã hơn mười ngày phục dụng hai viên đan dược, Hồi Dương đan chữa trị ám bệnh, Hồi Xuân đan hồi phục trẻ trung, nay chủ tịch Hà đã không giống một bô lão tuổi 70 nữa mà đã trở lại tuổi trung niên 50, các nếp nhăn dần biến mất trên khuôn mặt, không còn là tóc bạc da mồi nữa rồi...
Giang Bình An cười tủm tỉm, hắn đã an lòng về vị cha già của dân tộc này và muốn thực thi kế hoạch nâng cấp đời sống của ông, hắn nói:
- Có chứ, ta sẽ tặng rất nhiều xe điện, và một tòa vương cung cho chủ tịch sử dụng.
Lần này đến phiên chủ tịch Hà bị động, ông hơi bất ngờ.
- Sao tự dưng lại tặng?
- Thì chủ tịch Hà vừa hỏi ta đấy thôi, không tặng sao được!
- ???
- Cả hai bên S quốc và Đại Thịnh đế quốc ta sẽ làm cân bằng, bên này ta cũng sẽ tặng 1.000 xe buýt điện, 100 xe bọc thép, 10 xe bọc thép dát vàng. Cuối cùng là một tòa vương cung giống hệt Thịnh Cung, lúc đó chủ tịch Hà vào ở trên tầng 10 giống với hoàng đế Phổ Nghi. Phía trên cùng là lá cờ quốc kỳ đỏ tung bay trấn oai vạn dặm, phía trước vương cung cũng là một pho tượng của ngài, vị chủ tịch vĩ đại của đất nước.
(PS: không tả ngôi sao trong quốc kỳ mong mọi người thông cảm)
Chủ tịch Hà tròn mắt nhìn Giang Bình An thao thao bất tuyệt miêu tả tỉ mỉ. Ông nhớ lại những ngày sống chung với hoàng đế Phổ Nghi trên tầng 10 của Thịnh Cung đầy xa hoa tráng lệ. Bây giờ việc này sắp xảy ra với ông, chủ tịch Hà bùi ngùi khó tả, ông đã quen rồi dầm mưa dãi nắng, quen rồi mang đôi dép râu vài chục năm không đổi, quen rồi ngôi nhà sàn, ao cá, vườn cây đơn sơ giản dị... Nay bỗng nhiên có một vị tài phép thông thiên muốn ông thay đổi tất cả, dĩ nhiên người ta là muốn tốt cho ông, nhưng thói quen cuộc sống đâu dễ gì thay đổi.
Chủ tịch Hà nói ra với giọng nói hơi không cam tâm:
- Ai dà, ta đã quen căn nhà sàn, ao cá, quen dép râu, áo cũ sờn vai... Nay thay đổi khó quá.
- Ha ha ha... Hoàng đế Phổ Nghi lúc đầu cũng không chịu sống trong vương cung ở tầng 10, ngài ấy nói rằng quá lạnh lẽo cô đơn, nhưng về sau hoàng đế đã thay đổi suy nghĩ.
- Ồ, hoàng đế Phổ Nghi thay đổi suy nghĩ ra sao?
- Hoàng đế Phổ Nghi nói rằng:
"Quá trình lập quốc gian khổ nguy nan trùng trùng điệp điệp, lập quốc xong lại hao tâm hao lực như nước sông Hoàng Hà cuồn cuộn... Nếu Giang thủ tướng đã vì dân làm được tất cả, thì ta há không thể hy sinh cuộc sống giản dị, đón nhận cuộc sống vàng son rực rỡ này vì nước vì dân sao!"
Nói đến đây, Giang Bình An im lặng không nói gì nữa mà chỉ pha trà mời chủ tịch Hà uống.
Nước trà thơm bốc khói nghi ngút, chủ tịch Hà vừa nhâm nhi nước trà vừa nhâm nhi lại câu nói vừa rồi của Giang Bình An. Thật tình ông không biết câu nói này là của hoàng đế Phổ Nghi thật hay không, hay chỉ là lời nói của Giang thủ tướng khuyên ông nên lấy cớ.
Nhưng cái ý trong lời nói quả thật vừa quá tầm thường nhưng lại vừa cao lên chót vót, chủ tịch Hà suy nghĩ thật nhiều:
"Cả đời ta, nguyện vì nước vì dân ra đi tìm đường cứu quốc, chấp nhận tất cả khó khăn gian khổ, thử thách chông gai... Nguyện vì nước vì dân mà ăn không no mặc không ấm... Nay đến cuối đời, may gặp gỡ bậc chân tiên hạ phàm, nhưng lại khuyên ta vì nước vì dân mà sống trong nhung lụa vàng son... Hình như cả hai bên đều vì dân cả, một bên là chịu khổ vì dân, còn một bên là vì dân mà hưởng thụ"
Ly trà đã cạn mà chủ tịch Hà vẫn đang suy tư, Giang Bình An châm trà làm ông bừng tỉnh, nhưng ông chưa kịp nói gì thì hắn đã giành nói trước:
- Thật ra ta rất hiểu chủ tịch Hà sống giản dị là bởi vì thiên tính thích giản dị chứ không phải vấn đề hưởng thụ hay không hưởng thụ. Việc này rất dễ giải quyết vì chúng ta có thể kết hợp. Ngày thường chủ tịch có thể ở ngôi nhà sàn, đến lúc làm việc, họp hành, tiếp khách ... thì ngài sẽ qua vương cung như vậy vẹn cả đôi đường, vừa sống thoải mái lại vừa nâng cấp hình tượng quốc gia lên một tầm cao mới.
- Ha ha ha... Tuyệt vời, điều này thật tuyệt. Như vậy là hợp lý nhất.
Cả hai đã thống nhất xong cả ba vấn đề, Giang Bình An đã đến lúc thực hiện lời hứa hẹn dẫn vợ con đi chơi ở S quốc.
Đầu tiên là dạo cảnh thủ đô Hano, thăm núi Sapa, ghé vịnh Hạ Long... Mỗi vùng miền đều có đặc sắc riêng, nhưng cả nhà vẫn hứng thú nhất là về khoản ăn uống, toàn món ngon thức lạ.
Đừng nói là vợ con là dân gốc Tàu không biết, ngay chính hắn kiếp trước là dân S quốc chính cống mà cũng có biết đâu, 30 tuổi mà chưa từng một lần được đi thủ đô chơi chứ nói gì đến thưởng hết cảnh đẹp, nếm thử trăm ngàn món lạ...
Thôi thì kiếp trước không có kiếp này có, hiện giờ cứ tận tình hưởng thụ là chính.
Nói cho công bằng, 1960, 1961 khung cảnh xung quanh phố xá không có gì quá đẹp đẽ hay sầm uất, kinh tế chưa phát triển, chiến tranh vừa kết thúc không lâu... Nhưng vợ con của Giang Bình An hứng thú bừng bừng.
Nhất là khi hắn tặng cho vợ con mỗi người một điện thoại cảm ứng, dạy các nàng chụp ảnh, chụp tự sướng thì tình hình càng thêm náo nhiệt, thiên tính yêu thích cái đẹp của các nàng bùng phát dữ dội, sau đó là suốt ngày Giang Bình An luôn nghe tiếng lách cách, lách cách vừa vui tai vừa mỏi miệng vì... Phải cười làm mẫu cho các nàng chụp.
...
Qua ngày 13/1, 9h sáng, người dân Hano đột ngột phát hiện xung quanh bờ hồ Rùa Thần có rất nhiều người tập trung lại vây xem, chỉ chỏ bàn tán rôm rả, mọi người thấy lạ nên càng lúc càng gia nhập vòng vây để hóng chuyện.
Mọi người nhìn kỹ thì thấy con đường xung quanh hồ Rùa Thần này, đang có rất nhiều người đang tập trung lót lại gạch mới rất đẹp, nhưng điều kỳ quái nhất là có khoảng 40-50 người tuy cũng tham gia lót gạch nhưng họ lại ăn mặc giày da, đồ vest cao cấp, dáng người cao ráo, có đủ cả các màu da, các sắc tộc...
Họ chính là những nguyên thủ, lãnh đạo bị Giang Bình An bắt được hai hôm trước, giờ bị hắn ép phải đi lót gạch.
Cùng lúc với người dân Hano vây xem là thế giới cũng đang thưởng thức màn truyền hình trực tiếp, quay phim hiện trường mấy chục nguyên thủ quốc gia, lãnh đạo cao cấp của 8 nước liên quân của Mỹ đang lót gạch làm đường.
Ban đầu thế giới xem không hiểu, tự dưng truyền hình lại bị mất tín hiệu rồi phát ra đoạn phim quay lót gạch làm đường này làm gì. Mãi cho đến khi từng thứ tiếng địa phương vang lên thuyết minh tình hình buổi lót gạch làm đường này là của các tù nhân toàn nguyên thủ quốc gia, lãnh đạo cao cấp của liên quân Mỹ đánh S quốc và Đại Thịnh đế quốc, thì mọi người mới ồ lên hiểu rõ, sau đó lại hứng thú bừng bừng đứng ngoài vừa xem vừa chỉ chỏ bàn luận ngất trời mây.
...
Vụ phát hình trực tiếp ra toàn thế giới này chẳng những làm 8 nước liên quân tức giận ngất trời mà còn dìm danh dự của 8 nước này xuống tận đáy bùn thấp kém.
Mọi người oán hận S quốc và Đại Thịnh đế quốc chơi quá ác, đồng thời cũng hận luôn các nguyên thủ quốc gia, các lãnh đạo tại sao không giữ vững khí tiết, mà lại đi đầu hàng làm ra những việc nhục nhã quốc thể như vậy.
Nhưng họ đâu có biết, các nguyên thủ quốc gia và các lãnh đạo vừa lót gạch làm đường mà vừa rỉ máu trong tim, đau lòng và xỉ nhục muốn chết. Thế nhưng những vị này dù đau lòng, dù xỉ nhục vẫn chọn đi lót gạch làm đường là vì tên thủ tướng trẻ tuổi Giang Bình An cho họ hai lựa chọn quá ác liệt:
1. Vui vẻ đi lót gạch làm đường, khi nào 8 nước đầu hàng vô điều kiện thì ngừng.
2. Khỏi phải làm gì hết, chỉ cần ngồi trong cũi lộ đầu lên trên cho xe chở đi diễu hành từ giờ cho đến khi 8 nước đầu hàng vô điều kiện.
Điều kiện chỉ có vậy, không hề nhắc đến một chữ chết ở đây, Giang Bình An biết chắc mấy nguyên thủ quốc gia và lãnh đạo cấp cao này toàn là nhân tài bậc nhất, họ sẽ không bao giờ ngu xuẩn đi tự tử như kiểu tướng lĩnh thời Tam Quốc, và hắn cũng làm biếng phải lấy cái chết ra để ép buộc ai cả.
Một bên lao động cực khổ, một bên chỉ ngồi chơi xơi nước lại được xe chở đi dạo phố vòng vòng, miễn phí du lịch... Ấy vậy mà mọi người ai cũng chọn đi lót gạch làm đường một cách vui vẻ, sau đó mọi người đồng loạt né tránh tên thủ tướng âm hiểm này thật xa, thật là quá đáng, quá không biết lễ nghĩa, dù là tù binh chiến tranh nhưng cấp bậc nguyên thủ và lãnh đạo thì phải lấy lễ tương đãi mới đúng chứ, ai đời lại bắt đi lót gạch làm đường!
Đã có một vị lãnh đạo của Mỹ lên tiếng chất vấn Giang Bình An về vấn đề này, hắn nghe trợ lý người máy phiên dịch sau đó không trả lời mà hỏi lại một câu:
- Các ngài có nghĩ đến hiện tại đất nước của các ngài đã có nguyên thủ, lãnh đạo mới chưa?
Mọi người đều là trùm trong chính trị nên không ai không biết, không ai không hiểu, họ đều gật đầu xác nhận hơn 90% khả năng là 8 nước đã có nguyên thủ và lãnh đạo mới.
Giang Bình An mỉm cười nói tiếp:
- Vậy các ngài chỉ cựu nguyên thủ, cựu lãnh đạo nên chỉ là thường dân đúng không? Mà đã là thường dân nên chúng ta đối xử như vậy đâu có gì là thất lễ.
- Nhưng hôm qua chúng ta vẫn còn tại chức mà?
- Thì hôm qua ta có bắt quý vị đi lót gạch làm đường đâu, hôm nay mới bắt làm đó chứ. Ha ha ha...
Giang thủ tướng chấp tay sau đít bỏ đi để lại sau lưng mấy chục tràng chửi thề bằng mấy thứ tiếng khác nhau, may mà hắn dốt đặc ngoại ngữ nên thoải mái bỏ đi.
Không ai hiểu tại sao Giang thủ tướng lại phải ép người như vậy...
Loạn thế khởi, hào kiệt phân tranh.
Nơi máu anh hùng và lệ mỹ nhân hoà quyện vào nhau.
Nhân quả và luân hồi đan xen tạo thành bánh xe vận mệnh.
Giữa mộng và tỉnh, đúng và sai, đâu mới là con đường chân đạo.
Tất cả chỉ có tại