Đại Náo Từ 1960

Chương 96




- Giang thủ tướng, sao ngài lại ở đây một mình vậy?

Ma âm huyễn hoặc, Giang Bình An vừa nghe thì xương cốt như muốn rã rời.

Nếu như nói mị cốt của Tần Hoài Như là thiên sinh, thì ma âm của Hải Đường, hoàng hậu tương lai của đế quốc Đại Thịnh, lại là dày công khổ luyện hơn mười năm với danh sư mới có thể đạt được.

Mười năm ma nhất kiếm, sắt cũng có thể mài thành kim.

Giang Bình An xoay người lại nhìn xem chủ nhân của mùi hương quyến rũ và ma âm này ra sao, đập vào mắt của hắn lại là tuyệt chiêu thành danh của nàng: Hải Đường Nhất Tiếu.

Giang Bình An trên mặt thì hưởng thụ, nhưng tận thâm tâm lại gõ chuông cảnh báo sắp bị thất thủ ầm ầm.

Hắn biết rõ ràng mình đã bị xao động, nhưng sống ở đời, có việc nên làm có việc không nên làm. Giang Bình An cố gắng trấn định và lên tiếng đáp lại:

- Xin chào Hải Đường cô nương, ta ở đây để uống trà ngắm cảnh. Mời Hải Đường cô nương ngồi đây đàm đạo.

Trong lòng chuông cảnh báo gõ vang, nhưng hắn vẫn không né tránh, còn mời mọc giai nhân ngồi xuống đàm đạo, hắn tự an ủi trong lòng, ta không vào địa ngục thì ai vào?

- Buổi sáng nay thiếp tự tiện ghé thăm, mong Giang thủ tướng đừng chê trách.

- Đâu dám đâu dám... Chẳng hay không biết Hải Đường cô nương chỉ ghé chơi hay có việc gì quan trọng không?

- Thiếp chỉ là ghé chơi, vì sáng nay bệ hạ rất bận rộn, ngài ấy phải dàn dựng, sắp xếp các nghi thức, các lễ phục... rất phức tạp, thiếp không tiện ở bên làm phiền nên xin ngài ấy cho đến đây với các thủ tướng phu nhân.

...

Hai người lời qua tiếng lại trò chuyện rôm rả, cả hai ngồi hai cái ghế cách nhau 2m, nhưng tính sát thương của Hải Đường quá lớn, luôn làm Giang Bình An chao đảo.

Lúc này ở phía xa kia, Tần Hoài Như tuy vẫn trò chuyện với mọi người, nhưng nàng vẫn lén để mắt tới phía phu quân.

Tần Hoài Như cảm giác ra được Hải Đường, hoàng hậu tương lai này dường như có vấn đề. Nhưng vấn đề nằm ở đâu thì Hoài Như không biết, nàng chỉ bằng trực giác thấy dường như đối phương cố ý tiếp xúc với phu quân.

Tuy nhiên quan sát kỹ thì phu quân và Hải Đường cô nương vẫn nói chuyện bình thường không có gì xảy ra, Tần Hoài Như lẩm bẩm trong lòng rằng có thể mình đã lầm.

Ngay cả EQ cực cao của Tần Hoài Như mà cũng bị qua mặt dễ dàng, có thể thấy rằng công lực của Hải Đường cao như thế nào. Hiện giờ Hải Đường đang chiếm ưu thế rất lớn, một mật vụ của Bắc Kinh mà đã thành công lọt vào vương cung, chỉ 2 ngày nữa thôi là thành công trở thành hoàng hậu, chỉ tiếc đây là ngôi vị hoàng hậu của chế độ Quân Chủ Lập Hiến, nên hoàng hậu chỉ là hữu danh vô thực.

Trong điệp vụ Điêu Thuyền Tam Kế được chỉ đạo từ Bắc Kinh lần này, Hải Đường cũng đã bước đầu tiếp xúc, đang cố gắng quyến rũ Giang thủ tướng trong truyền thuyết.

Riêng chuyện Giang Bình An thủ tướng là chính chủ hay là chốt thí thì không xác định được, Hải Đường chỉ điều tra được rằng chưa ai từng gặp mặt người lạ nào xuất hiện cạnh Giang thủ tướng cả.

Trở ngại lớn nhất lúc này lại xuất hiện ngoài dự đoán của Hải Đường và Bắc Kinh, đó là bốn cô vợ của Giang thủ tướng nhan sắc quá xuất sắc, xuân lan thu cúc mỗi người một vẻ, ai cũng là cực phẩm trong cực phẩm, khiến cho Hải Đường cảm thấy vầng sáng của mình bị lu mờ rất nhiều trong việc hấp dẫn Giang thủ tướng.


Chỉ nói vài câu xã giao, chưa đầy 5' Hải Đường đã đứng lên cáo từ:

- Thiếp xin cáo từ Giang thủ tướng, nếu ngài có rảnh, mời ngài và các phu nhân buổi chiều sang dùng bữa bên nhà của bệ hạ, bên đó ít người, khá lạnh lẽo, không như bên này vui vẻ ấm áp quá. Đã mấy ngày nay vào ở bên đó, nhưng nhiều khi ta thấy cô đơn lắm!

Vừa nói xong câu nói nhiều ẩn ý, Hải Đường chợt dùng ánh mắt hy vọng xen lẫn chút hờn dỗi liếc Giang Bình An rồi quay người tha thướt rời đi.

Giang Bình An bồi hồi nhìn theo, hồi nào đến giờ hắn đâu bao giờ bị một siêu mỹ nữ tấn công tình cảm một cách mịt mờ như vậy, hắn không biết phải làm sao, chỉ đành ngồi lại rồi uống trà ngắm cảnh tiếp tục.

Hắn hồi tưởng lại tối hôm qua lần đầu gặp Hải Đường, cô nương này đã kín đáo lén nhìn hắn vài lần, ngày hôm nay lại đến tiếp xúc, tuy rằng không nhiều nhưng đã dùng những từ "lạnh lẽo, cô đơn" mà không hề nhắc đến tình cảm với hoàng đế Phổ Nghi. Giang Bình An thầm than thở:

"Xem ra tình hình không ổn, không lẽ lúc trước hoàng đế Phổ Nghi đã đúng, cô nương Hải Đường này sẽ thích ta, còn ta thì háo sắc thành tánh, bạ đâu ăn đó, giành cả hoàng hậu của hoàng đế sao?"

Mặt trời đã sắp lên đến đỉnh đầu, Tần Hoài Như mời phu quân vào ăn cơm trưa, lúc này hai vị mỹ nữ khách nhân đã về nhà, trong nhà không có người lạ, các cô vợ tận tình trò chuyện với nhau.

Tần Kinh Như vẫn luôn là một thiếu nữ mới lớn lên, vừa hoạt bát vừa không e dè chút nào, nàng bình luận ngay:

- Muội phải công nhận rằng Hải Đường tỷ tỷ xinh đẹp hơn Trần tỷ tỷ rất nhiều.

Lâu Hiểu Nga gật gù xác nhận.

- Đúng vậy, cũng may mà tỷ muội của chúng ta đã có ăn đan dược nên mới không thua kém người ta quá nhiều.

- Nhị tỷ nói đúng, tuy em nhỏ nhất không chú ý gì nhiều, nhưng vẫn thấy Hải Đường tỷ quá xuất sắc, từng dáng đi, dáng ngồi cho đến cách nói chuyện, quá hoàn hảo, giống như là được tập luyện vậy.

Đại tỷ Tần Hoài Như nhảy vào can thiệp.

- Này này, đừng có bàn luận người khác sau lưng quá nhiều đó nha, vậy là không tốt. Chúng ta giờ đây đã không còn là thê tử của một Giang lang chuyên đi mua vật tư bình thường lúc trước. Mà đã trở thành các mệnh phụ phu nhân đứng trên cao rất nhiều, chúng ta phải chú ý lời nói nhiều hơn, nhất là Tần Kinh Như tam muội đó.

Tần Kinh Như le lưỡi lắc đầu, nàng dùng giọng nói nũng nịu năn nỉ:

- Đại tỷ, muội đã cố gắng rồi đó, có người ngoài muội đâu dám nói nhiều đâu. Nhưng giờ toàn là người nhà, muội nghĩ không sao mà.

Nghe tới đây, Giang Bình An chen vào cho ra ý kiến:

- Hoài Như, nàng là đại phụ, cai quản trong nhà, nhưng ta phải nhắc nàng rằng Kinh Như nói rất đúng. Khi có người ngoài thì chúng ta giữ lễ giáo, nhưng khi chỉ còn người trong nhà thì cứ để mọi người linh hoạt phát huy, như vậy trong nhà mới náo nhiệt đầy sức sống, ta thích trong nhà có không khí như vậy. Chứ nếu giàu sang quyền quý, mà trong nhà lạnh ngắt, không ai dám nói nhiều thì giàu sang phú quý để làm gì, ta thà dẫn các nàng về làm ruộng cắm câu còn hơn.

Tần Hoài Như nghe phu quân nhắc nhở, nàng rùng mình hết hồn, đây là một lần rất hiếm hoi phu quân lên tiếng, có ý kiến về việc trong nhà, cho nên nàng cực kỳ xem trọng.

Ý của Giang lang đã rất rõ ràng, chàng muốn trong nhà thoải mái, đầy tiếng nói cười một cách nhẹ nhàng, chàng ghét cái không khí nặng nề trong các đại gia tộc. Ấy thế mà thời gian gần đây Tần Hoài Như lại bị lạc lối, nàng cố gắng ép mình, còn ép luôn các chị em phải bắt chước kiểu cách mà Giang lang chán ghét.

"Ôi Hoài Như ơi là Hoài Như, sao ngươi ngu như vậy. Bị gác tía lầu son làm lạc lối, mà không biết Giang lang mới là căn bản gốc gác, chàng là thiên, là địa, mọi thứ khác chỉ là phù hoa. Nhiệm vụ quan trọng nhất của ta bây giờ chính là sanh nhiều con cho chàng, và phải tạo một mái ấm gia đình thật vui, thật hòa đồng"

Nghĩ thông suốt, Tần Hoài Như dịu dàng nói lời xin lỗi:

- Ta xin lỗi chàng, sau này ta sẽ làm cho mọi người hoà đồng nhiều hơn, vui tươi ấm áp hơn.

Tần Kinh Như cũng biết mình có lỗi nên vội góp lời.

- Giang ca ca ơi, ta cũng có lỗi, ta sẽ cố gắng chín chắn hơn, ít phát biểu linh tinh...

Vừa nghe đến đây thì Giang Bình An phất tay ngăn lại:

- Đừng, Kinh Như muội cứ như bình thường là được, như vậy mới đáng yêu, ta luôn thích các nàng mỗi người một vẻ, đừng ai cố gắng bắt chước ai cả, cứ để tự nhiên...

Lâu Hiểu Nga bắt được ý tứ của chồng liền tham gia vào nhưng lại là chiếu tướng:

- Hèn gì Bình An không cho chúng ta Mỹ Nhan đan để uống, có phải chàng muốn chúng ta xấu một cách tự nhiên không?

Nói đến Mỹ Nhan đan, Hà Vũ Thủy cũng ấm ức nên chu môi tham gia công kích:

- Thiệt là tức giận Bình An ca, rõ ràng có đan dược tốt như vậy, không tặng trong nhà, lại lấy ra tặng hoàng đế Phổ Nghi cua gái. Quá đáng quá đi!

Thành viên nhỏ nhất trong nhà cũng không buông tha cho kẻ lầm lỗi.

- Cha à, tứ nương nói như vậy là quá đúng. Đan dược đẹp như vậy, thơm ngon như vậy mà cha không cho con vài viên để con nhấm nháp nữa, cha xấu nha!

Giang Bình An đầu to như cái đấu, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, rõ ràng là hắn vừa nhắc nhở vợ cả Tần Hoài Như đừng quá khắt khe làm trong nhà mất vui, sao bây giờ lại quẹo qua vụ tặng đan dược cho hoàng đế cua gái là sao?

Cuộc vây công tiếp tục diễn ra suốt bữa ăn, Giang Bình An thích thú cười ha hả vì không khí gia đình quá náo nhiệt đúng như hắn mong muốn, đây mới thật sự là một gia đình bình thường chứ không phải là một tổ chức hay bang hội gì gì đấy.

...

Sau bữa ăn trưa, Giang Bình An dẫn Tần Hoài Như đến nơi ngắm cảnh ở ban công, hai vợ chồng ngồi uống trà tâm sự.

- Hoài Như, nàng còn ốm nghén khó chịu không?

- Dạ cũng còn nhưng không nhiều lắm, có điều ta lại thèm ăn chua.

- Thèm ăn chua?

- Phải, mấy bữa trước ở S quốc, ta có ăn me, xoài, bần, ổi... những trái cây này ăn lúc còn non thì chúng chua chua, ăn rất ngon, giờ về đây ta lại thèm.

- Ồ, nàng có ăn cả trái bần nữa à?





Loạn thế khởi, hào kiệt phân tranh.

Nơi máu anh hùng và lệ mỹ nhân hoà quyện vào nhau.

Nhân quả và luân hồi đan xen tạo thành bánh xe vận mệnh.

Giữa mộng và tỉnh, đúng và sai, đâu mới là con đường chân đạo.

Tất cả chỉ có tại

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.