*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Anh đâu có bắt ông ấy đi chăn lợn, nếu không muốn làm thì có thể cuốn gói, tiền phá bỏ hợp đồng anh cũng không cần nữa.”
Hạ Diệu Diệu đập tay vào tủ đầu giường, nhìn anh như nhìn quỷ: “Anh định ngang với em đấy à!”
Hà Mộc An ngập ngừng một lúc rồi bỏ hoa quả trong tay xuống, kéo tay cô lại giúp cô xoa bóp.
Cô nhìn anh trừng trừng, cả ngày chẳng yên thân: “Còn có Hạ Vũ nữa, lần sau nếu anh họp thì dẫn nó theo, để nó được tiếp xúc với sự đời, cứ nhìn cái dáng vẻ nhu nhược ấy là thấy tức.”
Hà Mộc An nhìn cô.
“Chỉ là dẫn nó theo thôi, anh cũng chẳng thiệt gì, anh nhìn em như thế làm gì, nó đâu phải là cái loại người tài anh dẫn theo một lần là có3thể gây nên ảnh hưởng không tốt đối với Hòa Mộc!”
“Ý anh không phải là như vậy, anh là lo cho Hạ Vũ, em cũng nhìn thấy rồi đấy, bình thường gặp anh cậu ấy đã như thế. nếu như em cậu sợ tinh thần cậu ấy căng thẳng quá độ thì anh không có vấn đề gì.”
Cô suýt thì quên mất điểm này: “Vừa hay để cậu ấy theo anh luyện gan.”
Phó Khánh Nhi cũng là một vị khách được mời đến, khi nhận được thiệp mời cô đã rất kinh ngạc, nhưng cô đã từng gặp Hạ Diệu Diệu cũng coi như là quen biết cộng thêm quan hệ của cô với Hạ Vũ thì được mời cũng là chuyện hợp lý.
Phó Khánh Nhi vốn không muốn đến đây, trong những dịp như thế này của nhà họ Hà gửi thiệp cho cô chỉ là khách sáo mà thôi, cô có đến hay không thì gia chủ cũng sẽ không quá để ý, kết quả Hoàng tổng không biết từ đâu mà biết được cô nhận được thiệp mời liền lập đội Hoa Hàng đến đây để chúc mừng cậu chủ nhỏ.
Nên cô không thể không đến được, dù sao cũng có cảnh đẹp nức tiếng thì đến thôi.
Từ sớm Hà Diệt đã hẹn mấy ông bạn già của mình ra sau núi thả chim ưng rồi.
Hà Mộc An nhắm một mắt mở một mắt coi như không thấy.