Hạ Diệu Diệu nhìn cô, có vẻ như con bé muốn ổn định rồi: “Yêu đương rồi hả?”
Hạ Tiểu Ngư cười ngại ngùng, cũng không hoảng hốt, đã đến tuổi rồi không còn là cô bé mới mười bảy mười tám tuổi làm gì cũng chột dạ nữa: “Vâng.” Cô tiếp tục trêu đùa Hà Bất, ý cười trong mắt không che giấu được.
Hạ Diệu Diệu biết đây không phải là công lao của con trai mình, nên sự vui vẻ này chắc hẳn là do người bạn trai đó mang lại, hẳn là con bé cảm thấy rất hài lòng với người bạn trai đó: “Có định kết hôn không?”
Hạ Tiểu Ngư gật đầu, gương mặt đầy gió xuân: “Anh ấy cầu hôn em rồi, nhưng em thấy quá đột ngột nên chưa đồng ý, muốn hỏi ý kiến của mẹ và chị.” Nói xong cô cúi đầu cười ngọt ngào, đột ngột cái gì, có mà khoác tay người ta rồi nói anh ta tốt chỗ này không tốt chỗ kia, rồi nắm chặt người ta không nỡ rời ra thì có.
Hạ Diệu Diệu biết em gái mình rất xinh đẹp nhưng không biết con bé có thể đẹp đến mức này, khi mỉm cười cứ ngỡ như là mùa Xuân với cỏ xanh hoa thắm đã đến rồi, đẹp như mơ như mộng. Cô cảm thấy một người như con bé gả cho bất cứ ai cũng đều xứng cả: “Nhanh thế sao?”