Đế Chế Đại Việt

Chương 453: Tiếp quản



Nguyễn Chế Nghĩa dùng từ rất hay, không phải là Đại Việt ban phát cho bọn hắn quần áo và lương thực mà là trả lại những tài sản vốn là của bọn hắn. Như vậy vừa kể thêm tội nghiệt của tộc Ái Tân Giác La và Nỗ Nhĩ Cáp Xích, vừa cho bọn hắn sự tôn trọng, để dân chúng cảm thấy tôn nghiêm của mình vẫn còn.

Dưới sự dẫn đạo của các hiến binh gần vạn dân chúng ngay ngắn xếp hàng từng người từng người đi đến nhận lấy lương thực và quần áo. Hiến binh đã được dặn dò cẩn thận, khi phát tiếp viện cho người dân ai cũng phải nở nụ cười thân thiện, phải cho dân chúng đầy đủ sự tôn trọng. Số lương thực không có nhiều, chỉ đủ cho bọn hắn ăn trong vài ngày, thế nhưng dân chúng thành Địch Lực quả thực cảm động đến phát khóc. Cuộc sống quá khó khăn khiến bọn hắn sắp quên mất đi bản thân mình là ai. Thế nhưng ngày hôm nay, từ những binh sĩ Đại Việt từa như thiên binh thiên tướng họ cảm thấy mình thật sự sống, bọn hắn cảm thấy mình là một con người.

- Tạ ơn, các ngươi có phải là người do Thần phái đến không?

Một người phụ nữ dắt theo một bé gái gầy tong teo xúc động nói, có số lương thực và quần áo này nàng không cần phải lo cả hai mẹ con phải chết đói, chết rét. Hiến binh là một cảnh sát rất trẻ, hắn mỉm cười nói.

- Không phải Thần phái chúng ta đến. Chúng ta là đội quân nhà Phật đây.

- Phật?

Phụ nữ ngạc nhiên, nàng còn không biết Phật là gì đây, hiến binh cười cười nói.

- Rồi sau này ngươi sẽ biết.

Từ hôm đó dân chúng bên trong thành đều biết quân đội Đại Việt chính là một đội quân nhà Phật, tượng trưng cho sự lương thiện, thương xót và vị tha, những người sẽ bảo vệ những dân chúng yếu đuối như bọn hắn. Tại thành Địch Lực một vạn dân chúng gần như quy tâm, bọn họ sùng bái đội quân này, sùng bái Đại Việt, sùng bái Thừa Mệnh bệ hạ, càng tin tưởng sẽ lại có một ngày mai tốt lành.

Tại thành Địch Lực là như vậy, hai ngày sau khi phá đồn Ngọc Hồi Trần Quốc Toản cuối cùng cũng chạy được đến thành Đa Quỷ. Vừa nhìn thấy quân Đại Việt những binh sĩ dưới trướng Thiên Vương khả hãn không khỏi vui mừng vội vàng mở cửa thành, kêu gọi dân chúng bên trong đi ra chào đón. Thành Đa Quỷ là nơi tập trung toàn bộ dân chúng dưới trướng của Thiên Vương khả hãn trước kia, kể cả số từ Sơn Hải quan chạy về, bên trong thành đông đến bảy vạn người.

Trần Quốc Toản dẫn theo hai Lữ đoàn chậm rãi đi vào thành, binh lính trên xe cũng không khỏi hiếu kỳ nhìn xung quanh, đôi mắt không khỏi hiện lên vẻ thương xót. Bảy vạn người cũng tương tự như thành Địch Lực, nam đinh không có mấy, so với những người trong thành Địch Lực bọn hắn cũng không khá hơn là bao, bởi thành Đa Quỷ bị vây chặt, không có tiếp viện, lại mất lượng lớn lương thực ở Sơn Hải quan, Thiên vương khả hãn chỉ còn cách cắt lương thực của dân chúng để dành cho binh lính, lại dỡ nhà dân để lấy vật liệu để sửa chữa tường thành, do đó dân chúng đã rét vì tuyết lại còn lạnh vì sương. Ước chừng trong cuộc vây hãm thành Đa Quỷ, dân chúng bên trong chết không dưới một vạn người.

Nhìn hàng chục con chiến tượng chậm rãi rảo bước vào thành dân chúng không khỏi vừa hiếu kỳ, vừa sợ hãi, bọn hắn còn chưa thấy thứ gì lại to lớn như vậy đây. Những nét suy nghĩ, phản ứng hoàn toàn thể hiện lên những gương mặt gầy gò, xanh xao.Trần Quốc Toản quay sang Trịnh Khả nói.

- Truyền lệnh xuống, để binh sĩ lấy khẩu phần ăn của mình phân phát cho dân chúng, mỗi người một ít. Ưu tiên cho phụ nữ và trẻ em.

- Tuân lệnh.

Khẩu phần của hai lữ đoàn chưa đến một vạn người chỉ đủ đáp ứng được cho mười phần trăm dân chúng trong thành mà thôi. Huống chi bọn hắn là quân cơ giới, lương thực đem theo vốn cũng không nhiều, phần lớn là xúc xích, thịt muối, các loại thức ăn có thể bổ sung nhanh chóng nhiều năng lượng. Bình thường bọn hắn đều mang theo đầy đủ thức ăn cho mười ngày, hiện tại đại bộ đội còn ít nhất cũng phải ba bốn ngày nữa mới có thể đến nơi, khi đó bọn hắn mới có thể đạt được tiếp tế.

- Trác Mộc Nhĩ bái kiến tướng quân.

Trác Mộc Nhĩ là người đi ra đón đoàn quân tiếp viện của Đại Việt. Trần Quốc Toản gật đầu hỏi.

- Thiên vương khả hãn đâu rồi?

Sắc mặt Trác Mộc Nhĩ lập tức khó coi nói.

- Không giấu tướng quân, Thiên vương bất ngờ trúng đạn, hiện tại tình trạng đã vô cùng nguy kịch, chỉ sợ...

- Không cần quá DCvpr lo lắng. Hiện tại Đại Việt tiếp quản nơi đây, ngươi có thể yên tâm. Theo hiệp ước thì toàn bộ Đông Thành sẽ trở thành một xứ của Đại Việt, mà Thiên vương khả hãn sẽ trở thành Tuyên phủ sứ, thế nhưng hiện tại tình hình của hắn như vậy do quân tình gấp gáp, ta với quân hàm cao nhất nơi đây sẽ tạm thời tiếp quản thành Đa Quỷ, mong các ngươi hợp tác.

Trần Quốc Toản lạnh nhạt nói, hắn mới không quan tâm đến sống chết của Thiên vương khả hãn đây, dù sao kết cục đã định, Thiên vương khả hãn phải chết. Hiện tại việc cần làm là Đại Việt phải nhanh chóng lấy được quân quyền.

Trác Mộc Nhĩ sắc mặt cũng khó coi vô cùng, hắn miễn cưỡng nói.

- Không biết tướng quân muốn chúng ta phối hợp như thế nào đây?

Trần Quốc Toản nói.

- Đầu tiên ngươi phải giao ra quân quyền. Quân đội dưới trướng phải hoàn toàn nghe lệnh của Đại Việt. Thứ hai, mở kho lương phân phát cho dân chúng.

- Cái gì? Các ngươi nghĩ rằng các ngươi là ai...

Ầm.

Một tên tướng lĩnh bên cạnh Trách Mộc Nhĩ vừa phận nộ lao ra phản ứng, thế nhưng Trần Quốc Toản đã nhanh như chớp rút ra khẩu P05B bên mình không do dự nổ súng. Đầu của tên tướng lĩnh lập tức bị đâm thủng một lỗ, đằng sau đầu một lỗ càng lớn hơn toát ra, máu bắn lên cả mặt của Trác Mộc Nhĩ. Không những vậy những binh sĩ Đại Việt nghe tiếng súng lập tức lao xuống xe, hướng súng thẳng về phía đám người Trác Mộc Nhĩ, chỉ chờ lệnh của Trần Quốc Toản bọn hắn sẽ không do dự nổ súng. Trần Quốc Toản lạnh lùng nói.

- Trác Mộc Nhĩ, chẳng lẽ ngươi muốn chống lại Đại Việt? Nên nhớ hiệp ước đã rõ ràng, và Thiên vương khả hãn cũng đã chấp thuận, ngươi muốn kháng lệnh?

Trác Mộc Nhĩ cuối cùng khẽ lắc đầu thở dài nói.

- Trác Mộc Nhĩ tuân lệnh tướng quân.

Dù sao hiện tại nếu không đầu nhập Đại Việt bọn hắn cũng chỉ còn con đường chết, người đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu đây. Trần Quốc Toản hài lòng gật đầu. Khác với những người khác, Trác Mộc Nhĩ từng đi Đại Việt, cũng rõ ràng Đại Việt mạnh mẽ như thế nào. Hắn hạ lệnh.

- Trịnh Khả dẫn người đi tiếp quản quân đội, bố phòng. Trác Mộc Nhĩ đi theo ta vào trong.

Trần Quốc Toản đi theo Trác Mộc Nhĩ vào bên trong thủ phủ của thành Đa Quỷ, bên trong Bái Hợp Đề Á Nhĩ đã chờ sẵn. Trần Quốc Toản thoải mái ngồi lên chủ vị nói.

- Như vậy trong thời gian Thiên vương khả hãn còn chưa tỉnh lại, ta sẽ tiếp quản nơi này, ta cần một người giúp ta quản lý tất cả về hành chính. Bái Hợp Đề Á Nhĩ ngươi có nguyện ý làm Tổng quản sự vụ bên trong thành Đa Quỷ hay không?

Bái Hợp Đề Á Nhĩ vừa nghe đôi mắt liền tỏa ra tinh quan, tên như ý nghĩa, nếu hắn chấp thuận hắn sẽ có quyền hành quản lý gần như tất cả sự vụ ngoại trừ việc quân sự tại thành Đa Quỷ này. Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, khác với Trác Mộc Nhĩ, hắn là kẻ già đời, đương nhiên nhìn rõ ràng được kết cục của Thiên Vương khả hãn. Bái Hợp Đề Á Nhĩ lập tức quỳ xuống nói.

- Hạ quan nguyện ý. Xin trung thành với Đại Việt, trung thành với Thừa Mệnh bệ hạ.

Trần Quốc Toản hài lòng gật đầu nói.

- Như vậy việc đầu tiên ngươi phải thống kê lại dân chúng bên trong thành, sau đó mở kho lương phân phối lương thực theo đầu người. Tuyệt đối không được để dân chúng bị đói.

Bái Hợp Đề Á Nhĩ tỏ vẻ khó khăn nói.

- Bẩm tướng quân, kho lương trong thành không còn bao nhiêu, nếu phân phát cho dân chúng thì mấy ngày đến quân đội sẽ không có cái ăn.

Trần Quốc Toản lắc đầu nói.

- Không sao, cứ làm theo lệnh ta, mấy ngày nữa đại bộ đội sẽ đến, lúc đó sẽ có lương thực tiếp tế.

Buổi chiều ai ở trong thành Đa Quỷ cũng đã biết hiện tại bọn ắn đã không còn là con dân của Thiên vương khả hãn nữa, mà đã trở thành người dân của Đại Việt. Đối với quốc gia vừa quen lại vừa xa lạ này bọn hắn là có hướng đến, dù sao suốt một năm qua Ám bộ cũng đã thâm nhập vào đời sống bọn hắn, ca ngợi cuộc sống ở Đại Việt như thế nào, Đại Việt hùng mạnh ra sao, dẫn chứng lại có người Alitia vô cùng thuyết phục, do đó ai cũng có thiện cảm với Đại Việt. Hơn nữa biểu hiện của Sư đoàn Thiết Giáp không hề tồi, bọn hắn phát khẩu phần ăn của mình cho trẻ nhỏ, vô cùng yêu thích trêu chọc đám nhóc tì. Làm trong mắt của người dân thành Đa Quỷ càng đối với binh lính Đại Việt có thiện cảm.

Lệnh từ thủ phủ ban ra càng làm cho bọn hắn vui mừng hơn, cuối cùng kho lương cũng được mở, bọn hắn cũng có thể đạt được đầy đủ lương thực. Không cần phải hằng ngày chịu đói nữa. Mà lúc này một tin đáng buồn cũng được truyền ra. Thiên vương khả hãn cuối cùng trụ không được, đã qua đời.

Một chút võng du , huyền huyễn và rất nhiều gái #Vạn Biến Hồn Đế . Mời các bạn đọc thử . Vạn Biến Hồn Đế

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.