Chương 46: Con đường báo thù
Thẩm Bạch Ngô bắt đầu vừa nghiên cứu lại phổ cờ vừa dạy tôi đánh cờ, cách dạy của hắn và Cơ Ngọc gần như giống nhau y hệt hoặc nên nói cách dạy của Cơ Ngọc bắt nguồn từ hắn, tôi thích ứng rất nhanh. Thẩm Bạch Ngô ngược lại thường xuyên cảm thấy kinh ngạc, hắn nói hắn đã biết vì sao Cơ Ngọc thích dạy tôi đánh cờ rồi, học trò có thiên phú tiến bộ nhanh như tôi, dạy cũng cảm thấy vui vẻ.
Mỗi khi nghe thấy lời khen ngợi của hắn tôi liền cười trừ. Nói ra cũng kỳ lạ, rõ ràng Cơ Ngọc cũng thường xuyên nói với tôi những lời như vậy, vì sao Thẩm Bạch Ngô vừa nói tôi liền tin, còn Cơ Ngọc nói thế nào tôi cũng không tin chứ?
Gần đây, Cố Linh nhẫn nại chờ Thẩm Bạch Ngô nói cho hắn biết sự thật, rảnh rỗi là lại chạy ra ngoài dò la tin tức về tên nhạc sư giả mạo kia. Nhạc sư Thanh Thỉ vì được Cơ Ngọc khen ngợi, lập tức nổi danh khắp Lăng An, ai ai cũng nói hắn là ngọc trong đá, thành đạt muộn màng. Bây giờ hắn đang rất được yêu thích, các nhà quý tộc thế gia đều mời hắn đến biểu diễn khúc nhạc.
Có một lần Cố Linh còn chạy đến nhà một vị quốc công nghe lén, trở về tức giận đến mức luyện kiếm cả buổi chiều trong sân. Hắn nói Thanh Thỉ biểu diễn phần lớn đều là những khúc nhạc do Cơ Ngọc viết, rõ ràng không có thiên phú sáng tác nhạc, còn đi khắp nơi lừa gạt khoe khoang tự cho mình là giỏi thật.
Khi hắn luyện kiếm trong sân, tôi và Thẩm Bạch Ngô đang đánh cờ trong đình, nghe thấy hắn phẫn nộ mắng xong Thanh Thỉ, lại không tình nguyện mà khẳng định kỹ thuật đàn của Thanh Thỉ quả thật rất lợi hại.
Khúc nhạc của Cơ Ngọc xưa nay đều có kỹ pháp hoa lệ phức tạp, cực kỳ ít nhạc sư có thể đàn trọn vẹn không sai sót. Mà Thanh Thỉ công lực thâm hậu, kỹ thuật đàn cao siêu, vậy mà lại có thể đàn ra được hương vị năm xưa của Cơ Ngọc.
“Mấy người đó cứ khen ngợi Thanh Thỉ gảy đàn hay như thần, tay nghề điêu luyện. Ta nói thật, ta cá chắc là họ chưa từng thấy ai chơi đàn hay thật rồi! Ca ca ta còn bảo, tay của Cơ Ngọc mới là khéo léo đỉnh cao, ngón đàn của hắn thì quá tuyệt vời, đúng là sinh ra để đánh đàn luôn ấy.”
Vừa thốt ra tên Cố Thất, ánh mắt Cố Linh tối sầm lại, khẽ nói: “Cố Thất thích nhất khúc nhạc của Cơ Ngọc, tất cả đều thích.”
Tôi thấy Cố Linh có vẻ sắp nổi giận nên vội nói sang chuyện khác: “Vậy thì, cái người nhạc sư kia giờ đang đắc ý lắm hả?”
Cơn giận của Cố Linh bùng lên ngay lập tức, cổ tay hắn vung lên, thanh kiếm tự dưng từ tay bay ra cắm phập vào vách tường, bụi tường rơi xuống lả tả, ánh bạc lóe lên.
“Đúng thế! Còn tự so mình với Bá Nha, ta chỉ hận không thể đánh cho hắn tỉnh ra!”
Thẩm Bạch Ngô cau mày lắc đầu, tôi an ủi Cố Linh: “Ngài yên tâm đi. Theo như ngài nói tình hình này chắc hẳn sắp ngã ngựa rồi, Cơ Ngọc tuyệt đối còn biết cách báo thù hơn ngài đó.”
Không biết từ lúc nào đã đến kỳ hạn nửa tháng, nhạc sư đúng hẹn giao cho Cơ Ngọc và Nam Hoài Quân những khúc nhạc phong cách Yến quốc mà hắn mới sáng tác, hôm đó Nam Hoài Quân lại bày tiệc rượu mời rất nhiều người đến cùng nhau thưởng thức. Thẩm Bạch Ngô không đi, tôi cũng không đi, ngược lại Cố Linh lại không cam lòng mà lén lút lẻn vào phủ Nam Hoài Quân nghe lén.
Lúc trở về, tâm trạng Cố Linh rất tốt, hắn cười hì hì kể với tôi và Thẩm Bạch Ngô rằng tên nhạc sư kia đã biểu diễn khúc nhạc một cách tự tin đắc ý như thế nào, đám đông im lặng đến mức thậm chí có chút lúng túng. Cơ Ngọc hòa nhã dịu giọng chỉ ra khúc nhạc này của hắn khác biệt quá lớn so với trước đây, mời hắn sửa lại rồi bảy ngày sau lại nghe.
“Cái mặt Thanh Thỉ kia kìa, ha ha ha ha ha, xám xịt đến mức không thể nhìn nổi luôn. Bảo hắn trước đó ra vẻ thanh cao, toàn là mượn khúc nhạc của Cơ Ngọc, còn thật sự tưởng rằng mình giỏi lắm chắc? Lần này tỉnh ra rồi chứ.” Cố Linh quả thật là hả hê.
Thẩm Bạch Ngô nhìn Cố Linh như vậy liền bật cười, lại quay mặt tiếp tục đánh cờ với tôi. Những ngày này hắn cầm lại bàn cờ dường như đã trở về như trước đây, trong mắt dần dần có ánh sáng, nụ cười cũng nhiều hơn trước kia rất nhiều, không còn vẻ tiêu điều nữa.
Buổi thưởng nhạc bảy ngày sau Cố Linh lại đi, hắn trở về nói rằng nhạc sư kia hẳn là đã thức trắng đêm sửa nhạc, sắc mặt xanh mét quầng thâm mắt nặng trĩu dọa người, khúc nhạc sửa xong so với lần trước đã trôi chảy hơn một chút nhưng vẫn lộ vẻ cứng nhắc, hoàn toàn không có vẻ linh động tuyệt diệu như khúc nhạc mà hắn ta sao chép của Cơ Ngọc. Đám đông mất kiên nhẫn, thậm chí có người chất vấn ngay tại chỗ vì sao mấy khúc nhạc trình độ lại khác biệt lớn đến như vậy.
Thanh Thỉ hoảng sợ mồ hôi như mưa, vẫn là Cơ Ngọc thay Thanh Thỉ giải vây nói không thể tùy ý đoán kết luận, cho hắn thêm ba ngày thời gian tỉ mỉ sửa chữa.
Lần này vẻ mặt Cố Linh có chút phức tạp, hắn nói hình như có chút hiểu ra Cơ Ngọc đang làm gì rồi.
Về sau, Thanh Thỉ lại trải qua vài lần chỉnh sửa nữa, Cố Linh dần dần không còn muốn nghe nữa. Hắn bảo Thanh Thỉ nhìn như thể đã dốc hết sức lực, như ngọn đèn dầu sắp tắt, bản nhạc chi chít vết sửa chữa, dụng công vô cùng. Mỗi lần đàn xong, Thanh Thỉ đều mở to mắt, run rẩy nhìn Cơ Ngọc, rõ ràng là thật lòng mong chờ được khẳng định hưng khi Cơ Ngọc đưa ra câu trả lời phủ nhận, ánh mắt mong chờ kia liền vụt tắt ngấm nguội.
Tắt ngấm vài lần như vậy, ánh mắt ấy gần như tuyệt vọng.
Thẩm Bạch Ngô chỉ cười nhạt nói: “Ta đã nói với ngươi rồi, Cơ Ngọc không cần ai ra mặt giúp hắn đâu.”
Đánh cho một trận thì tính là gì, chỉ là đau mà thôi, vạch trần hắn ta sao chép trước mặt mọi người thì tính là gì, chỉ là khiến hắn ta mất mặt thôi, muốn mạng của hắn thì tính là gì, hắn vốn dĩ đã chẳng có gì cả.
Cơ Ngọc muốn trả thù ai thì sẽ trả gấp trăm ngàn lần, muốn hắn được nâng lên cao rồi lại bị ném xuống thật đau.
Bản thân Thanh Thỉ vốn có tài, kỹ năng đàn cao siêu, ngón đàn tinh tế, người không quen biết cũng có thể dễ dàng nhận ra sự tự phụ của hắn. Chỉ là lòng tham không đáy, hắn không có tài năng sáng tác nhưng lại cố gắng giả vờ, còn tưởng rằng kỹ thuật biểu diễn tinh vi của mình có thể bù đắp cho sự kém cỏi của bản nhạc.
Cơ Ngọc muốn Thanh Thỉ hiểu rõ, hắn vĩnh viễn không thể nào so sánh được với chủ nhân thật sự của những khúc nhạc mà hắn ăn cắp. Dù hắn có dốc hết cả đời tâm huyết cũng không bằng. Những khúc nhạc mà hắn tự sáng tác, dở tệ và chẳng ai biết đến, vốn dĩ không phải là ngọc trai bị bỏ quên dưới đáy biển gì cả. Chúng chỉ là những thứ tầm thường, tầm thường đến mức chẳng có gì đặc biệt.
Tuyệt vọng lớn nhất của kẻ tự phụ là khi tưởng rằng vận mệnh cuối cùng cũng mỉm cười với mình, chợt nhận ra, hóa ra mình chỉ là một người bình thường.
Vĩnh viễn là thế.
Thanh Thỉ bắt đầu bị nghi ngờ rất lớn. Mọi người bắt đầu nghi ngờ những khúc nhạc trước đây không phải do chính hắn sáng tác. Người ta đồn rằng hắn chỉ là một kẻ lừa đảo, ăn cắp nhạc của một thiên tài vô danh nào đó. Hắn không tài nào sáng tác ra được những khúc nhạc mới làm vừa lòng mọi người nữa. Trong tiếng cười chê bai chế giễu, cuối cùng hắn không chịu nổi áp lực mà tự sát. Nghe nói trước khi tự sát, hắn đã viết nhạc suốt bảy ngày bảy đêm, sau đó cười điên dại rồi đốt hết tất cả.
Lại thêm một bi kịch nữa, thoạt nhìn thì chẳng liên quan gì đến Cơ Ngọc nhưng lại bị hắn một tay thao túng.
Khi tin tức Thanh Thỉ tự sát truyền đến, Cố Linh vẫn đang thản nhiên xem tôi và Thẩm Bạch Ngô chơi cờ. Thẩm Bạch Ngô vừa nói với tôi có thể đi chơi cờ với Cơ Ngọc thử xem. Nghe được tin dữ, tất cả chúng tôi đều im lặng một lúc. Cố Linh có chút do dự hỏi Thẩm Bạch Ngô: “Hắn ta như vậy xem như đã bị trừng phạt đúng tội chưa?”
Hắn dường như muốn tự thuyết phục bản thân điều gì đó.
Thẩm Bạch Ngô đang nửa nằm trên giường, buông quyển sách cờ trong tay xuống, ánh mắt bình thản và thờ ơ nói: “Hắn đáng tội nhưng cũng không hẳn là đáng.”
Có hàng ngàn cách để một người nhận lỗi nhưng Cơ Ngọc luôn chọn cách tàn nhẫn nhất.
Nếu Cơ Ngọc ngay từ đầu đã vạch trần và thức tỉnh Thanh Thỉ, có lẽ Thanh Thỉ đã không lạc lối trên con đường này, có lẽ hắn đã nhận ra sai lầm và sự kém cỏi của mình một cách nhẹ nhàng hơn và có lẽ đã không có kết cục bi thảm như vậy. Thanh Thỉ chắc chắn có tội nhưng Cơ Ngọc cũng thật sự quá tàn nhẫn.
Ánh mắt Cố Linh dao động, dường như cảm thấy kinh hồn bạt vía. Hắn trầm mặc hồi lâu mới lại mở miệng, hỏi: “Thành Quang Quân, Cơ Ngọc hắn… vẫn luôn như vậy sao?”
Thẩm Bạch Ngô không biết nghĩ đến điều gì, hắn hơi chế giễu và nhếch mép cười nói: “Ngươi biết đấy, hắn là người cực kỳ rạch ròi yêu ghét, yêu hay hận người khác đều là chuyện nhỏ. Bây giờ người hắn yêu thì chết, người phản bội thì phản bội, đối với kẻ thù lại càng tàn nhẫn hơn.”
Cố Linh thở dài một tiếng. Tôi nhìn Thẩm Bạch Ngô thất thần dưới ánh nến, luôn cảm thấy khi hắn nói những lời này không hề tự xếp mình vào hạng mục “yêu”, ngược lại càng thiên về “kẻ thù” hơn.
Vì Thẩm Bạch Ngô nói tôi có thể thử đối cờ với Cơ Ngọc, ngày hôm sau tôi đến Ôn Nhĩ Uyển tìm Cơ Ngọc. Vừa hay gặp Hạ Uyển ôm một hộp hình chữ nhật bọc vải đi tới, nàng ấy thấy ta dường như rất vui vẻ, thân thiết gọi ta: “A Chỉ.”
“Uyển tỷ.”
Tôi đáp lời, hỏi nàng ấy hộp này là gì. Nụ cười vừa hé nở của Hạ Uyển lại biến mất, nàng nhíu mày ghé sát lại gần ta khẽ nói: “Là đàn của công tử, cây đàn trước đây bị đánh cắp đó.”
Thanh Thỉ tự sát rồi, đàn của hắn cũng bị bỏ lại, Cơ Ngọc đương nhiên lấy về. Ta đang nghĩ như vậy, Hạ Uyển lại nhét hộp đàn vào tay ta bảo ta ôm lấy, nói dù sao ta cũng đến tìm Cơ Ngọc, tiện đường giúp nàng mang đàn đến cho Cơ Ngọc.
“Gần đây công tử có chút phiền muộn, gặp được cô nhất định sẽ rất vui, cô ở lại chơi lâu một chút nhé.” Hạ Uyển dường như đối với sự xuất hiện của ta cảm thấy vô cùng an ủi, ngập ngừng một chút rồi nói: “Bước chân cô đi rất chậm, Bích Nhược cũng vậy. Mấy ngày nay chỉ cần nghe thấy tiếng Bích Nhược đi qua cửa phòng, công tử đều sẽ nhìn ra cửa, ta cảm thấy công tử đang đợi cô đến.”
Tôi ôm hộp đàn nghi hoặc nhìn nàng, trong lòng nghĩ lúc đó Cơ Ngọc cùng Thẩm Bạch Ngô tranh chấp nàng ấy cũng có mặt, sao lại có suy nghĩ này?
Hạ Uyển lại như thể khẳng định suy nghĩ của mình mà gật đầu, lặp lại một lần.
“Công tử nhất định là đang đợi cô, tuy rằng ngoài miệng ngài ấy không nói nhưng ta nhìn ra được.”
“A Chỉ… thật ra hôm đó ta thấy cô say rượu công tử bế cô về, cô biết ngài ấy bình thường ghét nhất người say rượu nhưng hôm đó ngài ấy không hề không vui chút nào. Sáng sớm hôm sau không thấy cô đâu, công tử thật ra có chút tức giận cho nên sau này mới… A Chỉ, cô có thể quay về bên cạnh công tử không?”
Tôi trầm mặc một lát, chỉ cười cười không nói gì. Tôi ôm đàn đi về phòng Cơ Ngọc. Quả nhiên tôi vừa đi đến cửa phòng đã thấy hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt màu nâu nhạt nhìn tôi, chớp mắt hai cái rồi khẽ mỉm cười.
“Nàng đến rồi, A Chỉ.”
Giọng điệu như thể hắn thật sự vẫn luôn đợi tôi.
Tôi hướng hắn hành lễ rồi đưa hộp đàn cho hắn, hắn không mở hộp đàn ra chỉ tùy tiện đặt nó lên bàn, dường như đối với cây đàn đã mất rồi lại tìm lại được kia hoàn toàn không để ý chút nào.
Cố Linh từng nói với tôi đây là cây đàn Cơ Ngọc tự tay làm, Cơ Ngọc rất trân trọng nó.
“Công tử không xem thử sao?” Ta hỏi.
Cơ Ngọc chống cằm khẽ cười, nói: “Xem gì chứ, nghĩ đến nó cũng chẳng muốn nhìn thấy ta, dù sao lúc đó ta còn muốn đốt nó cùng với cung điện của Yến Vương. Không ngờ Thanh Thỉ lại cứu được cây đàn này và những bản nhạc kia, chắc là cho rằng chủ nhân đã chết nên chiếm làm của riêng.”
Thì ra những vết cháy xém ở đuôi đàn kia là do chính tay hắn đốt, hắn thật sự xuống tay được.
“Ta đã từ bỏ rồi, nó lại vẫn quay về.” Cơ Ngọc vừa cười vừa nói, đáy mắt sâu thẳm không nhìn ra được đang suy nghĩ gì.
“Vậy chẳng phải rất tốt sao, phần lớn những thứ quyết định từ bỏ đều sẽ vĩnh viễn không quay lại nữa.” Tôi nhàn nhạt nói xong câu này, Cơ Ngọc ngước mắt nhìn tôi, ý cười chậm rãi trầm xuống trở nên tối tăm khó lường.
Tôi quay về chủ đề chính nói: “Ta đến tìm công tử để đánh cờ, công tử hẳn là vẫn còn nhớ ước định giữa chúng ta chứ.”
Cơ Ngọc dường như không vội thảo luận về chủ đề này, hắn đuôi mắt phượng khẽ nhếch lên, hờ hững nói: “Ta nghe nói Thẩm Bạch Ngô đích thân dạy nàng đánh cờ, nàng đồng ý rồi sẽ ở lại bên cạnh hắn luôn để chăm sóc hắn sao?”
“Đúng vậy.”
“Đây là điều kiện trao đổi?”
“Không phải, là ta tự nguyện.”
Cơ Ngọc hơi mở to mắt rồi lại khẽ híp lại, cười như không cười xoa xoa ngón tay: “Nàng không nguyện ý quay về bên cạnh ta, lại nguyện ý đi chăm sóc hắn? Nàng thích hắn đến vậy sao hay là thương hại hắn? Hắn đối với nàng là gì, lại thêm một Khương Kỳ Kỳ nữa sao?”
Ta nhíu mày nghênh đón ánh mắt khiêu khích của hắn, nói: “Thành Quang Quân không giống với công tử, chuyện giữa ta và hắn không liên quan gì đến công tử.”