Đệ Nhất Sắc Thái - Lê Thanh Nhiên

Chương 49: Kết thúc



Chương 49: Kết thúc

Cố Linh giơ tay lên, run rẩy môi cố nhịn, cuối cùng cũng buông tay thả vạt áo Thẩm Bạch Ngô ra. Thẩm Bạch Ngô ngã ngồi trở lại giường ho sặc sụa, tôi vỗ lưng cho hắn còn hắn thì vừa ho vừa cười.

“Sau khi trốn thoát ta bí mật quay về Triệu quốc, một năm rưỡi sau khi quay trở lại Yến quốc thì Cơ Ngọc và Yến Thế Tử đã được chữa khỏi, còn Bùi Mục thì lại không rõ tung tích. Hắn mất tích nên không ai có thể giải được dư độc tuyệt tức trên người ta, cộng thêm những loại độc mà hắn đã thử nghiệm trên người ta nên ta mới luôn yếu ớt đến tận bây giờ.” Hắn ngước mắt lên nhìn Cố Linh, ánh mắt không biết là bi ai hay là quyết tuyệt.

“Đây đáng lẽ là báo ứng của ta.”

Thực ra tôi đã từng nghi ngờ mối quan hệ kỳ lạ giữa Thẩm Bạch Ngô và Cơ Ngọc có phải là do Thẩm Bạch Ngô đã làm gì đó gây ra hay không, bởi vì hắn không hề oán hận Cơ Ngọc, hơn nữa hắn còn cảm thấy mình là “kẻ thù” của Cơ Ngọc.

Nhưng tôi cũng không ngờ rằng sự thật lại là như vậy.

Thẩm Bạch Ngô thanh cao, chính trực lại được Cơ Ngọc nổi loạn, khác thường cứu giúp nhưng vào thời khắc cuối cùng lại bỏ mặc Cơ Ngọc không đoái hoài. Sau đó hắn thất vọng chán nản tự giam mình, không chỉ bởi vì thân thể suy sụp không phanh mà còn bởi vì tự nghi ngờ bản thân, niềm tin sụp đổ.

Thảo nào hắn có thể dùng mạng sống của mình bảo vệ Cơ Ngọc nhưng lại không muốn đối mặt với Cơ Ngọc.

Đây có lẽ là vết nhơ và khúc mắc cả đời của Thẩm Bạch Ngô.

Cố Linh đi đi lại lại trong phòng mấy vòng mới có thể kìm nén được cơn giận, trở lại bên giường đau lòng nói: “Vậy thì ít nhất ngươi cũng phải thông báo cho Thiên Tử, để Thiên Tử đi cứu Cơ Ngọc chứ!”

“Ngươi cho rằng ta chưa từng thông báo sao?” Thẩm Bạch Ngô cố nhịn tiếng ho ngước mắt nhìn Cố Linh, cười nhạt một tiếng: “Ta vừa trở về Triệu quốc liền thông báo cho Chu Thiên Tử nhưng trong suốt một năm rưỡi Thiên Tử hoàn toàn không hề hỏi tội Yến quốc, cũng không từng âm thầm viện trợ cứu giúp Cơ Ngọc, cứ mặc kệ Cơ Ngọc ở trong cái địa ngục trần gian đó tự sinh tự diệt. Nếu không thì ngươi cho rằng vì sao Cơ Ngọc lại hận Thiên Tử đến vậy?”

Cố Linh hoàn toàn sững sờ trước những lời này của Thẩm Bạch Ngô, hắn lắc đầu nói: “Điều này không thể nào… Ngươi đừng có vu khống Thiên Tử! Tuy rằng trước đây quan hệ của họ không tốt… nhưng Thiên Tử chưa bao giờ so đo với Cơ Ngọc! Thiên Tử vốn dĩ hiền lành, sáng suốt như vậy mà…”

“Khụ khụ, hiền lành sáng suốt? Cố Linh à, ngươi đúng là ngốc nghếch không vừa. Ngươi có biết năm xưa rõ ràng Thiên Tử đích thân dạy dỗ Cơ Ngọc, vì sao Cơ Ngọc đột nhiên trở mặt với Thiên Tử không? Bởi vì hắn nghi ngờ Thiên Tử muốn phế truất Cơ Lễ để lập hắn làm Thái Tử, bởi vì Thiên Tử cảm thấy Cơ Ngọc giống mình hơn, có thể làm nên đại sự hơn.”

Thẩm Bạch Ngô nói Cơ Ngọc từng kể với hắn, khoảng thời gian đó những việc mà Cơ Lễ phụ trách chuẩn bị luôn xảy ra vấn đề lớn nhỏ, Thiên Tử vẫn luôn hòa nhã an ủi nhưng những lời bất mãn trong triều đình lại ngày càng ồn ào, nghi ngờ năng lực của Cơ Lễ với tư cách là Thái Tử. Về sau Cơ Ngọc phát hiện ra những vấn đề đó thực ra là do Thiên Tử ngấm ngầm tạo ra, nhớ lại việc Thiên Tử luôn dạy dỗ mình đế vương chi thuật liền đoán ra đại khái.

Cơ Ngọc và Cơ Lễ tình huynh đệ thâm sâu, quan hệ rất tốt nên vô cùng ghét sự hiểm ác trong lòng Thiên Tử. Từ đó về sau đoạn tuyệt quan hệ với Thiên Tử, phóng túng buông thả, khác người dị thường, không còn để ý đến chính sự nữa.

“Những chuyện này ít nhiều hắn cũng nên đã từng nhắc với các người rồi chứ, có điều Thiên Tử đã đi trước một bước gieo vào lòng các người hình tượng Cơ Ngọc đa nghi, phản nghịch, ngông cuồng, ngày thường các người vốn đã vô cùng tin tưởng và kính ngưỡng Thiên Tử, căn bản không tin lời Cơ Ngọc.” Thẩm Bạch Ngô cười nhạo một tiếng.

Cố Linh đã nghe đến ngây người.

“Thiên Tử vì sao không cứu Cơ Ngọc? Bởi vì lúc đó Thế Tử Thái quốc chết yểu không có con trai, Thái Vương tuổi cao đã không còn con trai, người con gái duy nhất chính là Thái Phu Nhân của Thiên Tử. Thái Vương ngấm ngầm ước định với Thiên Tử, tương lai nếu cháu ngoại của ông ta kế thừa ngôi vị Thiên Tử, đợi sau khi ông ta qua đời sẽ dâng Thái quốc cho Thiên Tử. Thiên Tử vì thế muốn phế truất Cơ Lễ và Vương Hậu để lập Thái Phu Nhân và con trai bà ta cho nên mới gả Cơ Nhạc đi xa đến Yến quốc để nàng chết trong tay Yến Vương, lại không cứu Cơ Ngọc đang bị thử độc ở Yến quốc. À, ngươi còn chưa biết Cơ Nhạc chết như thế nào đúng không, nàng bị Yến Vương đánh đập sảy thai mà chết.”

Cố Linh nghe xong như bị sét đánh trúng, đứng ngây ra tại chỗ, sau đó lùi về sau lẩm bẩm nói điều này không thể nào, xoay người muốn đẩy cửa xông ra ngoài tìm Cơ Ngọc, tôi kéo hắn lại bảo hắn tiếp tục nghe. Ánh mắt Thẩm Bạch Ngô sâu thẳm đến đáng sợ, nhìn thẳng vào Cố Linh khiến hắn trấn tĩnh lại.

Thẩm Bạch Ngô tiếp tục nói: “Cơ Nhạc điện hạ đã là Vương Hậu thứ ba của Yến Vương rồi, lúc đó các phu nhân trong cung Yến Vương thường xuyên bệnh chết rất đáng ngờ, ta đến Yến quốc mới phát hiện ra là do Yến Vương nghiện rượu, sau khi uống rượu thì bạo ngược thường đánh chết người. Chuyện này có thể qua mắt được người khác nhưng có thể qua mắt được Thiên Tử sao? Ông ta biết rõ như vậy nhưng vì muốn mượn thế Yến quốc vẫn cứ gả Cơ Nhạc qua đó, hơn nữa ông ta cũng liệu được Cơ Ngọc sẽ vì bảo vệ Cơ Nhạc mà đi theo. Đúng là nhất tiễn song điêu.”

Trong mắt Cố Linh tràn đầy hỗn loạn, nhỏ giọng nói: “Đây đều là… đều là suy đoán của ngươi.”

“Khi ta trở lại Yến quốc thì Cơ Ngọc đã khỏi bệnh và nhận được sự tín nhiệm của Yến Thế Tử, giữ chức quan trọng. Lúc này Thiên Tử phái sứ giả đến tìm Cơ Ngọc, ta không biết họ đã nói chuyện gì nhưng trong ba năm Cơ Ngọc đã khơi mào tranh chấp giữa các gia tộc lớn ở Yến quốc, hạ độc trong cung ngụy tạo ôn dịch, tàn sát toàn bộ Vương tộc Yến quốc, đích thân giết chết Yến Vương và Yến Thế Tử, cuối cùng còn phóng hỏa đốt cháy cung Yến Vương. Đương nhiên trong mắt thế nhân những chuyện này đều là ngoài ý muốn, không hề liên quan đến Cơ Ngọc.”

“Trong cuộc nội loạn cuối cùng ở Yến quốc, liên quân các nước đánh vào đô thành Yến quốc tranh chấp không ngừng, Thiên Tử đứng ra điều đình và chiếm được một phần ba đất đai Yến quốc, Chu quốc trở nên cường thịnh, uy tín một thời được chấn hưng. Ta có lý do tin rằng, đây là giao dịch giữa Cơ Ngọc và Thiên Tử, hắn giúp Thiên Tử có được những lợi ích này còn Thiên Tử thì phải đưa ra một số thứ khác.”

Thẩm Bạch Ngô nói đến đây thì tựa vào gối, khẽ nhắm mắt lại như đang hồi tưởng lại một cảnh tượng rất xa xưa.

Hắn nói ngày Cơ Ngọc phóng hỏa đốt cung, hắn đã tìm kiếm rất lâu mới tìm được Cơ Ngọc. Cơ Ngọc trông như vừa mới thoát ra từ biển lửa, đứng bên ngoài cung điện đang bốc cháy ngùn ngụt, xung quanh dòng người cứu hỏa cuồn cuộn nhưng Cơ Ngọc chỉ ngẩn ngơ nhìn cung điện. Thấy hắn đến, Cơ Ngọc đã rất lâu không nói chuyện với hắn đột nhiên lên tiếng — Ta phải ăn nói thế nào với ca ca, mẫu thân, Cố Thất và Cố Linh đây?

—— Họ có chịu rời đi cùng ta không?

Cơ Ngọc giống như đang tự nói với chính mình, sau đó đột nhiên thả lỏng cười rộ lên, hắn nói tất cả đã kết thúc rồi.

Cơ Ngọc lúc đó còn chưa biết, tất cả mọi chuyện chỉ mới bắt đầu mà thôi.

“Ta đoán điều kiện hắn muốn, là Thiên Tử thả tự do cho các người. Lúc đó Cơ Lễ vì mưu đồ tạo phản đã bị giam cầm, hắn muốn Thiên Tử thả Cơ Lễ, mẫu hậu của hắn, ngươi và Cố Thất. Hắn muốn mang các người rời đi, vào thời điểm đó dường như hắn đã có những nền tảng tài sản ban đầu, đủ khả năng gánh vác cái giá phải trả để đưa các người đi.” Giọng Thẩm Bạch Ngô khựng lại một chút, sau đó hắn cười khổ nói: “Những chuyện sau đó, ngươi đều đã biết rồi.”

Cơ Ngọc trở về Lạc Ấp, chờ đợi hắn là tin dữ huynh trưởng bị Cố Thất giết chết, mẫu hậu tự sát.

“Có lẽ ngươi sẽ nói những điều này chỉ là suy đoán. Nhưng kết quả cuối cùng là, thiên tử đã lập Thái phu nhân làm vương hậu, lập con trai của bà ta là Cơ Ương làm thái tử. Còn Cơ Ngọc sau khi rời khỏi Lạc Ấp liền khuyên Thái quốc tham gia vào cuộc chiến phạt Tề quốc. Sau khi bọn họ bốn nước tiêu diệt Tề quốc, lại giúp Tống quốc tiêu diệt Thái quốc.”

Nâng lên cao rồi lại dìm xuống thật đau.

Thái quốc vừa mới chiến thắng Tề quốc, quốc khố sung túc, quốc lực cường thịnh, chiếm được một vùng đất đai rộng lớn, nếu sau này bị Chu Thiên Tử thu về làm của riêng, Thiên Tử liền có thể nhất cử trở thành bá chủ Cửu Châu, tái tạo lại cục diện Vương thất nhà Chu hiệu lệnh quần hùng năm xưa. Thiên Tử vì chuyện này mà không từ thủ đoạn, đủ thấy chấp niệm sâu đậm nhưng cuối cùng Tống quốc lại trở thành một phương bá chủ.

Lần này Thiên Tử lại muốn nâng đỡ Ngô quốc tranh bá với Tống quốc, lại một lần nữa bị Cơ Ngọc phá hỏng.

Cơ Ngọc chính là muốn ông ta nhìn thấy hy vọng rồi lại hung hăng dập tắt.

Cố Linh ngây ngốc nhìn Thẩm Bạch Ngô, giống như một cái xác không hồn không thể suy nghĩ, câu chuyện mười một năm từ khi Cơ Ngọc mới đến Yến quốc đến nay như hồng thủy cuốn trôi hắn. Ánh mặt trời dần dần tối sầm lại, ánh sáng trong phòng trở nên lờ mờ, hắn cứ đứng đờ ra trong một mảnh hỗn độn tối tăm, giống như sắp bị gấp lại vào ranh giới giữa sớm và tối.

Cũng không biết qua bao lâu, mắt hắn đỏ lên, ngấn lệ hiện ra, mắng: “Mẹ kiếp… Sao hắn có thể giấu ta mười một năm!”

Lời còn chưa dứt hắn liền rút kiếm đứng dậy, xoay người một cước đá văng cửa, đi về phía Ôn Nhĩ Uyển. Tôi nhìn về phía Thẩm Bạch Ngô, Thẩm Bạch Ngô khẽ nói: “Cô đi theo hắn đi!”

Tôi lập tức gọi Bích Tỉ đến chăm sóc Thẩm Bạch Ngô, sau đó xách váy lên chạy nhanh về phía Ôn Nhĩ Uyển. Trên đường không biết đã va phải bao nhiêu người tôi cũng không kịp xin lỗi, mơ hồ nghe thấy — Chuyện gì vậy sao mọi người đều chạy về phía Ôn Nhĩ Uyển thế?

Khi tôi chạy đến cổng Ôn Nhĩ Uyển, vừa vặn nhìn thấy Cố Linh và Cơ Ngọc đứng trong sân, không biết Cố Linh đã cởi mặt nạ từ lúc nào, cầm kiếm chỉ thẳng vào Cơ Ngọc. Các cô nương hình như nghe tin cũng chạy đến, Mặc Tiêu và Nam Tố nhanh chóng đến bên cạnh Cố Linh rút kiếm ra chắn trước mặt hắn, Mặc Tiêu quát: “Còn không mau bỏ kiếm xuống!”

Cố Linh hoàn toàn không để ý đến Mặc Tiêu, tiến lên một bước chỉ vào Cơ Ngọc nói: “Ngươi rút kiếm ra! Ngươi rút kiếm ra đấu với chúng ta một trận ra trò, chúng ta đấu một trận như trước đây!”

Cơ Ngọc hơi nhếch cằm lên, khoanh tay sau lưng nhìn Cố Linh với vẻ mặt khó dò. Không biết họ giằng co bao lâu, Cơ Ngọc đột nhiên bật cười, hắn xua tay: “Mặc Tiêu, Nam Tố, các ngươi buông hắn ra, lui lại đây.”

Mặc Tiêu và Nam Tố có chút lo lắng buông kiếm xuống, cảnh giác nhìn Cố Linh từng bước lùi về bên cạnh Cơ Ngọc. Cơ Ngọc đưa tay về phía Mặc Tiêu nói: “Mặc Tiêu, cho ta mượn kiếm dùng một lát.”

“Kiếm của ngươi đâu! Mộng Tử của ngươi đâu!” Cố Linh mắt đỏ ngầu hét lên.

“Gãy rồi, bây giờ ta không đeo kiếm.” Cơ Ngọc cầm kiếm của Mặc Tiêu trên tay tung hứng vài cái rồi cũng giơ kiếm lên chỉ vào Cố Linh, nghiêng đầu cười nhẹ: “Lên đi.”

Cố Linh nghiến răng một cái lao lên như tên bắn, Cơ Ngọc nhanh nhẹn tránh được. Trong vài chiêu đầu toàn là Cố Linh tấn công Cơ Ngọc né tránh, Cố Linh tức giận nói: “Sao ngươi không ra tay! Ngươi…”

Lời còn chưa dứt Cơ Ngọc cuối cùng cũng không tránh kịp giơ kiếm lên đỡ, một tiếng “keng” giòn tan vang lên, hai kiếm va chạm nhau như tóe lửa. Nhưng giây tiếp theo kiếm của Cơ Ngọc đã tuột khỏi tay rơi xuống đất, Cố Linh không kịp thu lưỡi kiếm đã hung hăng chém vào vai Cơ Ngọc, máu tươi theo vai áo thấm ra.

Cố Linh ngẩn người ra, nói: “Ngươi làm gì vậy? Ngươi nhặt kiếm lên, ngươi đừng nhường ta!”

Cơ Ngọc cười lớn, cười đến mức vai run lên, ngọc bội trên người cũng theo đó kêu leng keng. Hắn giơ bàn tay phải đang cầm kiếm lên nói: “Nhặt bao nhiêu lần cũng là kết quả như nhau thôi.”

Bàn tay gầy guộc xương xẩu kia đang run rẩy, như cánh ve tàn úa trong ngày thu.

Cố Linh như không hiểu nổi những gì mình đang thấy, run rẩy môi hỏi: “Tay của ngươi… tay của ngươi sao vậy?”

“Giống như ngươi thấy đó, phế rồi, không cầm kiếm được nữa.”

Cơ Ngọc đứng trong bóng cây tĩnh mịch, giọng điệu hờ hững như đang nói một câu chuyện cười.

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Cơ Ngọc hắn thực ra là người kiên cường nhất trong tất cả mọi người, thậm chí hắn còn quyết tuyệt hơn cả Thẩm Bạch Ngô.

Chương này cho đến cuối quyển là mấy chương tôi thích nhất trong cả quyển đó ~


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.