Chương 62: Bên cạnh
Tôi chỉ nhờ Tân Nhiên nói lại một câu nói, không ngờ nàng lại nói ra hết. Mỗi một câu chúng tôi đã nói trong sơn động và trên cây, nàng gần như thuật lại nguyên văn cho Cơ Ngọc nghe, bao gồm cả những lời tôi dặn dò nàng trước khi nhảy xuống. Đôi khi nàng quên mất điều gì đó còn quay đầu bổ sung thêm, vô cùng tường tận.
“……Cuối cùng trước khi nhảy xuống, nàng nhờ ta nhắn lại với huynh một câu, rằng mọi cuộc tương phùng trên thế gian đều ngắn ngủi, gặp được chàng là vinh hạnh vô bờ, xin phép nàng đi trước..” Lời kể của Tân Nhiên dừng lại ở đây.
Cơ Ngọc cúi đầu lắng nghe lời Tân Nhiên, tay trong tay áo nắm chặt thành nắm đấm, không thể nhìn ra cảm xúc.
Tân Nhiên nói xong có chút lo lắng nhìn Cơ Ngọc, hỏi: “Vậy… biểu ca huynh thật sự bị thử độc… tay huynh thật sự bị thương sao?”
Cơ Ngọc không lên tiếng coi như ngầm thừa nhận. Ánh mắt Tân Nhiên lóe lên, vừa giận dữ vừa đau lòng nói: “Nhiều năm như vậy sao huynh cứ cái gì cũng không nói vậy? Ngay cả ta huynh cũng giấu…”
“Ta cảm thấy những chuyện đó, không có quan hệ gì với muội.” Cơ Ngọc nhàn nhạt đáp.
Tân Nhiên nghẹn lời, nàng dường như không thể tin được nhìn Cơ Ngọc rồi dường như có chút bi ai cười lên. Tôi nghĩ nàng cuối cùng cũng sau Cố Linh mà thấy được sự quyết tuyệt và rạch ròi của Cơ Ngọc, cho dù nàng là người con gái hắn yêu thương nhất, hắn vẫn không định để nàng gánh vác bất cứ chuyện gì.
“Trách sao A Chỉ bảo ta trông chừng huynh, bảo huynh đừng cố gắng quá sức nữa.” Ngừng một chút, nàng thở dài: “Biểu ca huynh nhiều năm qua đã sống như thế nào, A Chỉ nhất định cũng rất đau lòng cho huynh.”
Ánh mắt Cơ Ngọc khẽ động. Hắn không chấp nhất vào quá khứ của mình và lời dặn dò của tôi mà lại hỏi Tân Nhiên vì sao tôi lại lấy mạng cứu nàng, dường như trăm mối vẫn không tìm ra lời giải.
“Ta tự nhận giao tình của ta và nàng không sâu đến mức lấy mạng báo đáp. Lúc nàng giết người dứt khoát gọn gàng, lúc phát hiện cây nứt ta thậm chí còn nghĩ nàng có khi sẽ giết ta. Nhưng nàng lại cứu ta, trước khi cứu ta nàng nói toàn những chuyện về huynh.” Tân Nhiên cầm nắp chén trà mài mài bên miệng chén, nói: “Ta cảm thấy nàng nhảy xuống là vì huynh, vì thích huynh. Có lẽ trong mắt nàng, ta rất quan trọng với huynh cho nên vì bảo vệ ta, nàng có thể hy sinh tính mạng.”
Cơ Ngọc nghe vậy ngẩn người, gần như là buột miệng nói ra không thể nào. Hắn nói nàng thông minh như vậy, sao có thể…
Nửa câu sau lại không nói hết.
Tôi là người thông minh như vậy, sao có thể làm ra chuyện ngu ngốc như vậy, đúng không?
Tân Nhiên quan sát vẻ mặt Cơ Ngọc, nàng thở dài một tiếng nói: “Huynh không tin nàng, nàng cũng không tin huynh. Trước đây ta từng nghe một câu “người ngươi thích vừa hay cũng thích ngươi, đây chính là chuyện tốt đẹp nhất trên đời”. Sao đến lượt hai người lại thành ra thế này?”
Cơ Ngọc trầm mặc không trả lời, ánh bình minh yên tĩnh tràn lên vạt áo hắn, tràn lên gò má hắn, chất liệu tơ lụa phát ra ánh sáng nhu hòa. Lúc hắn ngẩng mắt lên màu mắt bị ánh nắng chiếu vào một mảnh vàng nhạt như viên ngọc phách trống rỗng.
“Ta muốn đợi nàng tỉnh lại, nghe chính miệng nàng nói.” Hắn nói như vậy, giống như hôm qua chắc chắn tôi treo mình trên vách núi, lần này là đánh cược tôi sẽ tỉnh lại.
Tân Nhiên nói muốn đích thân đến thăm tôi, bọn họ cùng nhau trở về Trúc Khê Cư, Tân Nhiên còn bế cả Dung Dung đến. Cô nương trên giường bệnh sắc mặt tái nhợt tiều tụy, nhìn từ xa như vậy còn kém sắc hơn bình thường vài phần, ta nghĩ cô nương này tùy tiện ném vào đám đông, rất nhanh sẽ chìm nghỉm không thấy đâu.
Tân Nhiên ngồi bên giường tôi, Dung Dung trong lòng nàng nhỏ giọng nói: “A Chỉ tỷ tỷ ngủ rồi.”
“Đây là ân nhân cứu mạng của nương con đó, Dung Dung, con nói với tỷ tỷ mau tỉnh lại đi, biểu cữu có chuyện muốn nói với tỷ tỷ đó.” Tân Nhiên dịu dàng nói với Dung Dung, Dung Dung không hiểu gì, vẫn ngoan ngoãn vươn tay ra sờ sờ mặt tôi, ra vẻ quan trọng nghiêm túc nói: “Tỷ tỷ A Chỉ, tỷ mau tỉnh lại đi, biểu cữu đang đợi tỷ đó.”
Nói xong, nàng lại tự cho mình thông minh mà thêm vào một câu: “Biểu cữu rất bận đó, đừng để biểu cữu đợi lâu quá.”
Ta không nhịn được cười lên, Dung Dung quả nhiên là đứa trẻ đáng yêu nhất ta từng gặp. Nhưng cả căn phòng tất cả mọi người đều thần sắc nghiêm nghị, chỉ có một mình ta du hồn đang cười, cảnh tượng này cũng rất kỳ quái. Ta quay mặt nhìn Cơ Ngọc bên cạnh, hắn nhàn nhạt nhìn “tôi” trên giường bệnh, không cười dường như cũng không quá bi thương.
Từ hôm qua đến giờ hắn đều rất kỳ lạ, giống như lúc này hồn lìa khỏi xác không phải là tôi trên giường bệnh mà là hắn tao nhã ung dung.
Có đại phu giỏi nhất và Hạ Uyển Lăng Thường các nàng chăm sóc tôi, Cơ Ngọc ở đây dường như cũng không có gì có thể làm. Hắn rất nhanh trở về phòng mình, những con chim bồ câu đưa thư nườm nượp không dứt từ thời ở Triệu quốc giờ đây cũng không ngừng đậu xuống Trúc Khê Cư. Trên bàn hắn đặt rất nhiều những tờ giấy viết mật thư do bồ câu đưa đến, hắn ngồi trên ghế ngẩn người một hồi rồi bắt đầu xem giấy, thỉnh thoảng lại sao chép một vài thứ ra giấy trắng, ta đi tới nhìn thấy tình báo hắn sao chép toàn bộ đều liên quan đến Tín Dã Công.
Lại thêm một người nữa phải gánh chịu cơn thịnh nộ của Cơ Ngọc, Tín Dã Công có lẽ sẽ chết rất thảm đi.
Hắn cầm lên một tờ giấy, ta theo bản năng lên tiếng nhắc nhở: “Tờ này ngài vừa mới sao chép rồi.”
Cơ Ngọc đương nhiên không nghe thấy tiếng của tôi nhưng hắn dường như cũng phát hiện ra điều này, ngẩn người ra rồi chế giễu khẽ cười một tiếng, nhìn tờ giấy kia một lát rồi đốt đi.
Bình thường hắn sẽ không phạm phải sai lầm cấp thấp như vậy.
Cơ Ngọc đốt xong tờ giấy kia dường như là mệt mỏi rồi, gục xuống bàn tựa như nghỉ ngơi, mắt lại không nhắm. Ánh mắt hắn trống rỗng một hồi, đột nhiên khẽ cười nói nhỏ: “Giả vờ ngủ đến ngủ thật luôn rồi, thật là có bản lĩnh.”
Tôi ngẩn người ra mới ý thức được hắn đang nói cái gì.
Hóa ra lúc đó hắn biết tôi đang giả vờ ngủ.
Tôi cứ như vậy bất đắc dĩ đi theo Cơ Ngọc, thật ra một ngày của Cơ Ngọc rất yên tĩnh, từ sáng đến tối đều xử lý đủ loại chuyện. Tình báo, thống lĩnh cấm quân đến trao đổi tình hình, thậm chí quân chủ Vệ quốc cũng phái sứ giả đến cùng Cơ Ngọc thương nghị đối phó chuyện bắt cóc, một ngày xuống quả thật không có thời cơ thở dốc. Hôm nay hắn biểu hiện vẫn hoàn mỹ nhưng hiệu suất lại không tốt, tư duy hay động tác đều chậm lại, ngay cả cơm cũng ăn ít đi.
Vệ quốc vật sản phong phú, một bàn cơm bếp mang đến màu sắc tươi đẹp chủng loại đa dạng, Cơ Ngọc chống cằm gắp vài đũa, gắp một con tôm lên nhìn trái ngó phải dường như nhất định phải nhìn ra xấu đẹp mới thôi, khẽ nói một câu: “Khó trách nàng có thể nghĩ ra nhiều hình dung từ như vậy.”
Trong giọng điệu có chút bất mãn nho nhỏ.
Hắn đây là đang nói… chuyện khi đó tôi hình dung đồ ăn cho Thẩm Bạch Ngô sao? Nếu không phải hắn từ đầu đến cuối đều không nhìn tôi một cái, tôi thật sự nghi ngờ hắn biết tôi ở ngay bên cạnh hắn rồi.
Cơ Ngọc lại ăn thêm vài đũa nữa liền buông đũa xuống, lượng cơm này khác xa so với bình thường của hắn.
Ngày bận rộn cuối cùng cũng sắp kết thúc, Cơ Ngọc chuẩn bị nghỉ ngơi. Có lẽ vì quá mệt mỏi, hắn quyết định trước khi nghỉ ngơi hôm nay sẽ——tắm rửa.
Khi hắn bảo tiểu tư chuẩn bị bồn tắm, tôi ngây người đứng đó. Bồn tắm được mang đến, đổ đầy nước nóng, Cơ Ngọc bảo bọn họ lui xuống. Trước đây Hạ Uyển cũng từng nói với tôi, Cơ Ngọc khi tắm rửa tuyệt đối không muốn người khác hầu hạ.
Thế là trong căn phòng này chỉ còn lại hắn và tôi, kẻ mà hắn không thể thấy.
Cơ Ngọc bắt đầu cởi đai áo. Vì thời tiết nóng bức nên hắn chỉ mặc hai lớp, tôi thấy ngón tay hắn nắm lấy dải lụa y phục xoay vài vòng, chiếc áo khoác ngoài màu tím và áo lót liền tuột khỏi vai, để lộ bờ vai trắng ngần như ngọc. Lúc này tôi mới bừng tỉnh khỏi trạng thái cứng đờ, vội vàng quay người lại che mắt.
Rồi lại nghĩ, rõ ràng đã quay người đi rồi, còn cố tình che mắt làm gì nữa.
Tôi buông tay xuống, nghe thấy sau lưng vẫn còn tiếng sột soạt cởi y phục rồi y phục rơi xuống tựa lưng ghế bên giường, thoáng thấy sắc tím đậm nhạt khác nhau. Chẳng mấy chốc tiếng nước chảy rào rào vang lên, tôi ngây người đứng đó hồi lâu, chỉ cảm thấy một linh hồn hẳn là không có nhịp tim, sao giờ đây tim tôi lại đập thình thịch như trống đánh vậy.
Tôi chậm rãi như ốc sên quay đầu nhìn lại, Cơ Ngọc quay lưng về phía tôi, phần lớn thân mình đã ngâm trong bồn tắm, chỉ thấy bờ vai và tấm lưng trồi lên khỏi mặt nước. Lúc này tôi mới hơi thả lỏng, khẽ bước đến gần hơn một chút, chợt thấy trên tấm lưng trắng ngần của hắn chi chít những vết sẹo màu đỏ, như cả một rừng phong nhuộm đỏ.
Những vết sẹo như vậy trên cánh tay Thẩm Bạch Ngô cũng có nhưng diện tích nhỏ hơn của Cơ Ngọc nhiều. Hắn nói năm xưa thử độc da thịt bị lở loét, cuối cùng để lại sẹo.
Sẹo trên người Cơ Ngọc vậy mà lại lớn đến thế, khi đó hẳn đau đớn lắm.
Có những vết sẹo rõ ràng như vậy, thảo nào hắn không muốn người khác hầu hạ tắm rửa.
Tôi đưa tay muốn chạm vào lưng hắn nhưng ngón tay lại xuyên qua thân thể hắn. Lúc này tôi mới chậm chạp nhớ ra giờ đây mình chẳng thể chạm vào bất cứ thứ gì.
Giờ hắn không thấy tôi, tôi đột nhiên có rất nhiều dũng khí, rất muốn ôm lấy hắn.
Ngay lúc tôi đang thất thần, Cơ Ngọc đã tắm xong đứng dậy khỏi bồn tắm, tôi vội vàng cúi đầu lùi lại. Trong tầm mắt hẹp hòi, đôi chân thon dài của Cơ Ngọc lướt qua, để lại vệt nước lấp lánh, đợi đến khi tôi ngẩng đầu lên lần nữa, hắn đã lau khô người, mặc áo lót, đi gọi tiểu tư dọn dẹp.
Lúc này tôi mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn đám hạ nhân bận rộn một hồi rồi rời đi, Cơ Ngọc để lại một ngọn đèn rồi lên giường nghỉ ngơi. Tính ra hắn đã ba ngày không ngủ, vừa rồi lại tắm rửa một hồi, hẳn là sẽ ngủ ngay thôi.
Tôi nghĩ vậy rồi ngồi xuống mép giường, nhìn hắn kéo chăn nhắm mắt lại, hàng mi rợp bóng đổ xuống, trông như đã ngủ rồi lại như chưa ngủ. Tôi buồn chán nhìn hắn, rồi lại nhìn vầng trăng sáng ngoài cửa sổ rồi lại nhìn ngọn nến lay lắt trên bàn, không biết vị khách không mời mà đến này của mình sẽ phải ở lại bao lâu nữa.
Chưa bàn đến việc có phải là tâm nguyện của tôi hay không, thần linh thậm chí đã cho tôi cơ hội nhìn Cơ Ngọc tắm rửa rồi, xem ra đã quá hoàn mỹ, sau này còn có chuyện gì khác nữa sao?
Nghĩ đến hai chữ “tắm rửa”, thân thể Cơ Ngọc lại hiện lên trong đầu tôi, xua mãi không đi, lòng tôi có chút bồn chồn. Đúng lúc này, hơi thở của Cơ Ngọc chợt trở nên rối loạn, hàng mi run rẩy một hồi rồi đột ngột mở mắt, cả người thở dốc như vừa chết đuối sống lại.
Hắn lại gặp ác mộng rồi nhưng lần này hiếm khi tỉnh giấc.
Cơ Ngọc nhìn trân trân lên trần nhà một lúc rồi trở mình ngồi dậy khoác áo ngoài, đẩy cửa bước ra ngoài. Tôi lảo đảo bị kéo theo sát hắn, thấy hắn chạy đến phòng nghỉ của “tôi” ở ngay bên cạnh, đẩy cửa bước thẳng vào.
Đêm tối mờ mịt, hắn thậm chí còn chưa kịp thắp đèn mà đã lao thẳng đến mép giường tôi, nắm lấy cổ tay tôi, bắt mạch một hồi im lặng. Lúc này người mới thả lỏng, lẩm bẩm: “Chỉ là mơ thôi…”