Đệ Nhất Sắc Thái - Lê Thanh Nhiên

Chương 68: Cáo phó



Chương 68: Cáo phó

Không lâu sau quả nhiên “Đỗ thị Thạch Khê” kia đã gây khó dễ cho chúng tôi, vị tiểu thư kia đi cùng đại bá của nàng ta đến, nàng ta khóc lóc với đại bá nói rằng nàng ta chỉ vô ý va phải Cơ Ngọc, có lòng tốt mang trái cây đến tạ lỗi lại bị Cơ Ngọc dùng lời lẽ vũ nhục.

Bọn họ trên thuyền người đông thế mạnh, gia đinh vây quanh tôi và Cơ Ngọc kín mít, đại bá nhất định bắt Cơ Ngọc phải xin lỗi tiểu thư kia, la lối rằng đạo trời không còn. Thứ sĩ tộc sa sút như chúng tôi cũng dám lên mặt với nhà khanh đại phu, xem cái tư thế này thì cho dù xin lỗi xong còn phải ăn một trận đòn mới xong chuyện.

Tuy rằng lời lẽ của Cơ Ngọc quả thật có phần khinh miệt Đỗ thị nhưng bọn họ đối với nguyên nhân của sự khinh miệt này dường như không hề cảm thấy xấu hổ, có thể thấy người Vệ quốc ngay cả kẻ vô sỉ cũng vô sỉ một cách thẳng thắn.

Cơ Ngọc thấy bọn họ đông người cũng không sợ, ung dung che chở tôi sau lưng nhìn người đàn ông trung niên béo phì kia nổi giận rồi nhìn thuyền trưởng duy trì trật tự chạy tới.

Thấy thuyền trưởng dẫn theo một đám thủy thủ đến, đại bá Đỗ thị càng thêm đắc ý, lớn tiếng báo một lượt môn đình nhà mình, muốn thuyền trưởng đuổi chúng tôi xuống thuyền.

Vị thuyền trưởng đã hơn năm mươi tuổi, vì nhiều năm sống trên sông nước mà lưng còng xuống trông già nua, lão nghe xong lời tuyên bố ngông cuồng của Đỗ thị lại không đáp lời mà trầm ổn đi đến bên cạnh Cơ Ngọc hành lễ nói: “Tiên sinh.”

Cơ Ngọc khẽ gật đầu, cười nói: “Trái cây chuẩn bị dạo này rất tươi ngon, làm phiền rồi.”

“Ngài quá khách khí rồi, đều là việc nên làm cả.” Lão thuyền trưởng xoay người lại nói với Đỗ thị: “Ta chỉ là người làm công, đuổi ai xuống thuyền chuyện này ta không làm chủ được, phải đợi thuyền chủ lên tiếng mới được.”

Lão dùng tay chỉ về hướng Cơ Ngọc, bình tĩnh nói: “Vị này chính là chủ nhân của con thuyền này. Thuyền qua lại trên sông này, mười chiếc thì có tám chiếc là của vị tiên sinh này.”

Người nhà họ Đỗ trợn mắt há hốc mồm nhìn Cơ Ngọc và tôi, tôi có chút kinh ngạc nhưng rất nhanh liền hiểu ra, Cơ Ngọc hành động đơn độc như vậy nhất định đã chuẩn bị vạn toàn, bao gồm cả việc đi thuyền của mình.

Số lượng thuyền viên đương nhiên vượt xa gia đinh nhà họ Đỗ, cục diện trong nháy mắt đảo ngược, Cơ Ngọc cười lắc đầu, thong dong nói: “Thế nào, bây giờ thứ sĩ tộc sa sút như ta có thể lên mặt được chưa?”

Thế diện đã mất ưu thế, đại bá Đỗ thị trong lòng sợ hãi nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra hung dữ: “Sao, thuyền chủ là có thể ức hiếp người khác sao? Vốn dĩ là ngươi làm sai chuyện, sau này chuyện làm ăn của nhà họ Đỗ còn muốn làm nữa không?”

“Tiểu thư nhà ngươi ăn nói lỗ mãng đe dọa thê tử ta như thế nào, ta tạm thời không nói đến. Chuyện làm ăn của nhà các ngươi, ta thật sự không muốn làm nữa.” Cơ Ngọc khẽ cười, nói với thuyền trưởng: “Đợi thuyền cập bến thì đuổi bọn họ xuống, sau này trên sông này ta không muốn nhìn thấy dấu vết của người nhà họ Đỗ và hàng hóa nhà họ Đỗ nữa.”

Hắn chuyển mắt nhìn người nhà họ Đỗ, thong dong nói: “Nếu các ngươi nguyện ý bơi qua, ta cũng không có ý kiến.”

Đợi đến lần sau thuyền cập bến, người nhà họ Đỗ quả nhiên không chút khách khí bị đuổi xuống. Hành động này của Cơ Ngọc đã gây ra không ít sóng gió trên thuyền, ngày đó hai bên đối đầu người vây xem không ít, bây giờ ai nấy đều đoán già đoán non thân phận của Cơ Ngọc. Gian phòng của chúng tôi vốn chỉ có thể xem là hạng trung trong nhất thời người đến bái phỏng tấp nập không ngớt, Cơ Ngọc tìm mấy thuyền viên canh giữ ở cửa, ai cũng không gặp.

Tôi hỏi hắn: “Rõ ràng huynh là thuyền chủ, vì sao chỉ định một gian phòng?”

Cơ Ngọc liếc mắt nhìn tôi, không mặn không nhạt nói: “Ta lúc nào cũng phải nhìn thấy nàng, để phòng nàng chạy mất.”

Tôi nhất thời không nói nên lời.

Không mấy ngày sau đến kinh đô Tống quốc, Cơ Ngọc ở Tống Đô có một tòa trạch viện của riêng mình, Hạ Uyển bọn họ đều đã đến trước đây chờ sẵn.

Lúc Cơ Ngọc kéo tôi xuống thuyền, Hạ Uyển dẫn theo rất nhiều người hầu ở bến tàu đón chúng tôi, nàng mặt mày âu sầu nhíu chặt mày, thấy Cơ Ngọc thần sắc không những không giãn ra mà ngược lại càng thêm lo lắng. Hạ Uyển bước nhanh đến bên cạnh Cơ Ngọc nhỏ giọng nói: “Tin tức từ Lạc Ấp, Thiên Tử hai ngày trước băng hà.”

Thiên Tử băng hà.

Mắt Cơ Ngọc mở lớn, vô thức buông tay tôi ra. Tin tức đột ngột này nhanh chóng phá tan lớp vỏ cứng rắn bên ngoài của hắn, ánh mắt Cơ Ngọc trầm xuống, nghiêm nghị hỏi: “Nguồn tin đáng tin cậy chứ?”

Môi Hạ Uyển mấp máy, vẻ mặt bi thương: “Là… tin tức do Cố Linh truyền đến.”

Tôi và Cơ Ngọc không khỏi sững sờ.

Nếu là người khác nói thì thôi đi, Cố Linh tuyệt đối không thể dùng chuyện sống chết của Thiên Tử để nói dối.

Dựa theo tính cách của Cố Linh, nhiều năm qua luôn cần cù chăm chỉ trung thành với Thiên Tử, từ sau khi Thiên Tử và Cơ Ngọc đoạn tuyệt quan hệ, hắn đã không còn liên lạc riêng với Cơ Ngọc nữa. Ai mà biết được lần đầu tiên phá lệ này, lại truyền đến cáo phó của Thiên Tử.

Cơ Ngọc rơi vào trầm mặc thật lâu, hắn mang theo bầu không khí u ám bước về phía trước, Hạ Uyển lập tức đi theo sau lưng hắn, ánh mắt cầu cứu nhìn tôi.

Giờ phút này trong lòng Cơ Ngọc nhất định là sóng to gió lớn, hắn dựa vào lòng đầy thù hận và phẫn nộ mà càng đi càng hẹp cho đến ngày hôm nay, Thiên Tử đột ngột qua đời không biết hắn sẽ…

Tôi đang nghĩ như vậy thì Cơ Ngọc đột nhiên chậm bước, hắn quay đầu lại nhàn nhạt liếc nhìn tôi rồi lại vươn tay nắm lấy cổ tay tôi, giống như trên đường đi luôn kéo tôi sợ tôi chạy mất vậy. Sau đó hắn tiếp tục bước về phía trước, chỉ là bước chân không nhanh như trước nữa.

Đầu ngón tay hắn lạnh băng nhưng sức lực lại rất lớn.

Hành động khác thường này dường như là một hạt giống xé toạc tầng mây âm u bao phủ xung quanh hắn, quật cường nảy ra một mầm non.

Phủ đệ của Cơ Ngọc kín đáo nhưng tinh tế, đáng tiếc tôi còn chưa kịp quan sát kỹ đã bị hắn kéo đi một mạch xuyên qua tiền sảnh đại đường, đi đến nơi ở của hắn. Lăng Thường, Lai Anh, Mặc Tiêu, Nam Tố bọn họ thấy tôi thì trên mặt ít nhiều đều có chút tò mò, hành lễ với Cơ Ngọc xong cũng không đi theo.

Vào đến nơi ở, Cơ Ngọc hiển nhiên tâm tư hỗn loạn, dường như là sợ mình nói ra lời không thích hợp. Hắn gọi Hạ Uyển đến vội vàng dặn dò vài câu liền đóng cửa phòng lại vùi đầu vào tình báo.

Hạ Uyển lo lắng liếc nhìn bóng lưng Cơ Ngọc, quay đầu nói với tôi: “Cửu Cửu đừng sợ, công tử không hề truyền ra chuyện Cửu Cửu bỏ trốn, chỉ là nói với các cô nương là có việc giao cho Cửu Cửu đi làm riêng. Cho nên khi đối mặt với các nàng không cần phải ngại ngùng.”

Hắn trước giờ vẫn luôn chu đáo như vậy.

Tôi gật đầu cảm ơn, Hạ Uyển tiếp tục nói: “Còn có một chuyện nữa, công tử trước khi đi tìm Cửu Cửu đã nói đợi Cửu Cửu trở về sau này sẽ không còn là người hầu của hắn nữa mà là tân khách của hắn. Các cô nương ít nhiều đều biết thân thế của Cửu Cửu, công tử phân phó sau này không gọi Cửu Cửu là A Chỉ nữa, mà đổi gọi là Cửu Cửu.”

“Cửu Cửu cô nương, Cửu Cửu không còn là tỳ nữ A Chỉ phụ thuộc vào công tử nữa, Cửu Cửu là chính mình rồi.” Hạ Uyển khẽ cười.

Cơ Ngọc nâng tôi lên vị trí bình đẳng với hắn như vậy, tỏ ra rất thành ý.

Nhưng giờ phút này tôi đã không còn tâm trí để ý đến chuyện này, tin tức Thiên Tử đột ngột qua đời mang đến chấn động quá lớn. Nói đến chuyện này Hạ Uyển thở dài một tiếng thật dài, nàng nhìn về phía cửa phòng đóng chặt của Cơ Ngọc rồi lại nhìn tôi, cô nương luôn dịu dàng ít nói khẽ vỗ vỗ tay tôi.

“Ta từ nhỏ đã đi theo công tử, hiểu rõ Thiên Tử bệ hạ là một khúc mắc trong lòng hắn nhưng Cửu Cửu trở về ta yên tâm rồi.”

Hạ Uyển nói xong những lời này cũng không đợi tôi đáp lời, liền cười cười xoay người dẫn tôi đi xem phòng của mình. Khuôn viên này của Cơ Ngọc tên là Tê Ý Các, phòng của tôi được sắp xếp ở ngay cạnh phòng hắn, đã được thu dọn chỉnh tề ngăn nắp. Trên bàn đặt một chiếc hộp gỗ sơn mài, tôi tiến lên mở ra sau phát hiện bên trong lại nằm ngay ngắn tất cả những đồ vật tôi đã cầm cố trên đường bỏ trốn.

“Đây là những thứ công tử dọc đường chuộc về, Cửu Cửu xem có thiếu món nào không?” Hạ Uyển ở bên cạnh bình tĩnh nói.

Tôi lật giở những trang sức ngọc bội y phục trong hộp này, khi đó tôi ở Lệ Canh đã cầm cố một nửa, những thứ còn lại đều là ở những khu vực đông người qua lại như trạm dịch bến tàu hoặc cầm hoặc bán, cho dù Cơ Ngọc có tìm kiếm thế nào cũng nên có một hai món không tìm thấy mới đúng.

Nhưng chúng đều ở đây, không thiếu một món nào.

Cơ Ngọc thật đúng là một người cố chấp mà…

Hắn cứ như vậy tự nhốt mình trong thư phòng cả buổi chiều, ngay cả buổi tối Hạ Uyển đi đưa cơm tối Cơ Ngọc cũng không mở cửa, chỉ ngắn gọn nói một câu — lui về, vì câu nói quá ngắn gọn mà khó đoán được cảm xúc. Đợi khi màn đêm buông xuống trong thư phòng đốt đèn, bóng dáng thẳng tắp của hắn in trên cửa sổ, dường như vẫn đang nghiêm túc xử lý công vụ.

Tôi đứng dưới bậc thềm ngẩng đầu nhìn bóng dáng hắn trên cửa sổ, bóng dáng kia quá mức bình thường rồi, ngày thường hắn xử lý công việc lưng đâu có thẳng tắp như vậy? Hắn phải hơi khom lưng, dùng tay chống cằm, ánh mắt rũ xuống lộ ra vẻ hờ hững mới đúng. Chỉ khi hắn bị kích thích, bờ vực tan vỡ mới có sống lưng cứng rắn như dao gọt như vậy.

Giống như khi đối mặt với Bùi Mục và Cố Linh vậy.

Nghĩ như vậy tôi vô thức bước lên bậc thềm đứng trước cửa phòng, vươn tay ra lại đột nhiên tỉnh táo lại. Tôi đây là đang làm gì vậy chứ? Tôi có thể làm gì chứ?

An ủi hắn, khuyên ngăn hắn, khuyên bảo hắn, tôi có thể làm những chuyện này sao?

Tôi tính là gì chứ?

Mấy ngày nay hắn đối với tôi đặc biệt dịu dàng, có phải tôi đã đắc ý rồi không?

Nghĩ như vậy bàn tay tôi vươn ra liền chậm rãi buông xuống, đúng lúc này cánh cửa phòng đóng chặt cả ngày của Cơ Ngọc đột nhiên mở ra, ánh lửa ngọn nến trong phòng hắn theo cánh cửa mở ra rơi xuống người tôi. Hắn đứng sau cánh cửa tóc dài nửa búi nửa xõa, trong mắt một mảnh đen kịt, cúi đầu nhìn tôi.

Tôi nhất thời không biết nên giải thích thế nào, lại nghe thấy hắn khẽ nói: “Muốn vào thì cứ vào đi.”

Sau đó hắn xoay người bước vào phòng, ngồi xuống sau bàn đọc sách. Tôi hơi do dự một chút liền bước vào phòng xoay người đóng cửa phòng lại.

Trong phòng ánh nến sáng trưng, chiếu sáng mọi ngóc ngách của thư phòng này rất rõ ràng. Có lẽ vì không thường xuyên ở, thư phòng này bài trí vô cùng đơn giản, sách trên giá sách cũng không nhiều lắm, chỉ là bàn và giá sách đều dùng gỗ tử đàn nhỏ thượng hạng hình dáng ưu mỹ, cho dù chỉ bày ở đó thôi cũng đủ đẹp mắt rồi.

Trên bàn đọc sách bày ra mấy chục tờ giấy trắng tinh, Cơ Ngọc từng tờ từng tờ cầm chúng lên đốt trên ngọn nến, trong mắt chỉ còn lại ngọn lửa nhảy nhót kia sáng rực. Hắn nói: “Đối chiếu tin tức từ các phía, ông ta thật sự đã chết rồi, trúng gió ngã chết.”

“Hiện giờ Tống quốc dự định công đánh Chu đã là thế không thể tránh khỏi, Cơ Ương thứ phế vật kia có thể làm nên trò trống gì, thời điểm mấu chốt này Thiên Tử tuyệt đối không thể yên tâm giao Chu quốc cho hắn. Nói cách khác, Thiên Tử không phải tự sát.”

Giọng nói của Cơ Ngọc nhàn nhạt, không thể nói là bi thương cũng chẳng thể nói là vui vẻ, giống như đang trần thuật một chuyện không quan trọng vậy: “Cho nên ông ta thật sự là ngoài ý muốn mà chết.”

“Ông ta không sống đến ngày nhìn thấy Chu quốc diệt vong, chết như vậy cũng là chuyện trong nháy mắt, không có gì đau khổ.”

Tay Cơ Ngọc buông lỏng, những tờ giấy trắng đã cháy thành tro tàn yếu ớt hóa thành mảnh vụn bay lơ lửng trên mặt bàn gỗ tử đàn dần dần tích tụ thành một mảng tro trắng xóa.

Hắn đột nhiên bật cười mang theo vẻ chế giễu, đầy lòng bất cam mà cười, đôi mắt trống rỗng như đống tro tàn xám trắng kia.

“Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì… Ông ta dựa vào cái gì mà cứ thế chết đi! Ông ta còn chưa đủ đau khổ, ông ta còn chưa trả giá cái giá xứng đáng, ông ta đáng lẽ phải thao thức khó ngủ đau đớn không muốn sống, ông ta đáng lẽ phải tận mắt nhìn thấy mình mất đi thứ quan trọng nhất, ông ta phải khóc lóc thảm thiết mới phải…”

Giọng nói của Cơ Ngọc bị tôi cắt ngang, tôi quỳ xuống bên cạnh hắn ôm hắn vào lòng, trán hắn tựa vào hõm vai tôi, tôi vỗ vỗ vai hắn khẽ nói: “Buồn thì cứ khóc đi, Cơ Ngọc, khóc ra là tốt rồi.”

“… Hừ, ta báo thù xong rồi, ta vì sao… phải… khóc…” Hắn nhếch mép lên như thể muốn cười, nhưng giây tiếp theo vạt áo tôi đã ướt đẫm, ban đầu chỉ là một giọt nước loang ra, sau đó càng lúc càng nhiều biến thành một mảng nước lớn. Thân thể hắn bắt đầu run rẩy, run rẩy vươn tay ra nắm chặt lấy ống tay áo tôi, vùi đầu vào cổ tôi, phát ra tiếng kêu rên rỉ như thú con.

“Ta rất muốn uống rượu… Ta muốn say khướt một trận… Nhưng không được… Tỷ tỷ ta chính là vì…” Cơ Ngọc nắm chặt lấy ống tay áo tôi, không nói nên lời.

Hắn đã không còn uống rượu, không đàn, không luyện kiếm nữa rồi.

Cuộc báo thù kéo dài đằng đẵng này cuối cùng cũng kết thúc bằng cái chết đột ngột của kẻ thù cuối cùng của hắn.

Nhưng Cơ Ngọc không hề thoải mái, hắn thậm chí không thể giải thoát.

Những đau khổ mà hắn dựa vào phẫn nộ và thù hận để chuyển dời suốt bao năm qua đều đã trở về với chính bản thân hắn, chẳng lẽ hắn không biết cho dù kẻ thù của hắn có chết thảm hại đến đâu thì những người hắn yêu thương cũng sẽ không trở về sao?

Chẳng lẽ hắn không biết tổn thương đã để lại dấu ấn sâu đậm trên người hắn, vĩnh sinh vĩnh thế cũng không thể tiêu tan sao?

Chẳng lẽ hắn không biết thật ra mười một năm báo thù này căn bản không cứu được hắn, không cứu được bất kỳ ai sao?

Cơ Ngọc thông minh như vậy, hắn từ ban đầu đã biết.

Nhưng cho dù hắn biết hắn cũng không còn lựa chọn nào khác, bởi vì hắn là Cơ Ngọc, Cơ Ngọc kiêu ngạo và quật cường nhất trên đời này, hắn nhất định sẽ làm cái việc báo thù vô ích này.

Tôi ôm chặt lấy bờ vai hắn, cảm nhận được từng đợt run rẩy truyền đến từ người hắn, hơi thở của người này dán sát lồng ngực tôi, nóng đến mức khiến tim tôi đau nhói. Tôi không biết từ khi nào mình cũng đã khóc, tôi ôm lấy một người đàn ông mười mấy năm qua trải qua bao gian khổ nhưng chưa từng khóc, khóc còn thảm thiết hơn cả hắn.

A Yêu của tôi vẫn luôn sống trong thân thể người này.

Người này là Cơ Ngọc của tôi.

Cơ Ngọc của tôi.

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Thiên Tử offline rồi, tiểu boss ẩn thân đang sùng sục…


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.