Chương 72: Kinh biến
Khi kế hoạch giả chết của Cơ Ngọc còn chưa bắt đầu, Tống Vương đột nhiên tuyên bố gặp phải thích khách, hạ lệnh phong tỏa đô thành, một lượng lớn cấm vệ quân đem từng ngóc ngách của đô thành canh chừng nghiêm ngặt. Cùng lúc đó một đám cấm quân vây kín phủ đệ của Cơ Ngọc, lấy lý do Cơ Ngọc có thể có liên hệ với thích khách thỉnh hắn nhập cung thẩm vấn.
Cơ Ngọc nói muốn sắp xếp một chút công việc trong phủ tạm thời chưa đi được, cấm quân tuy đồng ý nhưng vẫn bao vây phủ đệ kín mít.
Cùng lúc đó một phong thư của Cố Linh theo chim bồ câu đưa đến phủ, lúc này Cố Linh vậy mà lại liên hệ với Cơ Ngọc, chắc hẳn đã xảy ra chuyện lớn. Cơ Ngọc cũng không hề né tránh, trước mặt tôi mở thư ra.
Bút tích của Cố Linh có chút cẩu thả, giống như là viết vội vàng.
Trong thư nói Cơ Ương triệu tập sứ giả các nước, đem toàn bộ thư từ qua lại giữa Cơ Ngọc và Thiên Tử trong sự kiện diệt vong Yến quốc công bố cho thiên hạ biết, vạch trần sự thật dịch bệnh của vương thất Yến do quốc một tay Cơ Ngọc lên kế hoạch, nổi loạn của họ Hàn do Cơ Ngọc xúi giục từ bên trong. Cơ Ương tuyên bố Yến quốc diệt vong bởi âm mưu quỷ kế của Cơ Ngọc và phụ thân hắn, đất đai Yến quộc thuộc về Chu quốc là chiếm đoạt bất nghĩa, nếu có ai có thể bắt sống Cơ Ngọc áp giải đến Lạc Âp sẽ tặng đất đai vốn thuộc về Yến quốc kia cho quốc gia đó. Nếu không thể bắt sống mà đem xác đến cũng có thể được năm thành trì.
Đó chính là một phần ba đất đai Yến quốc trước kia, toàn bộ đều là đất tốt, trọng trấn, vị Thiên Tử tiền nhiệm chính là dựa vào những thứ này mà quốc thế mới trở nên hưng thịnh. Nếu thật sự dâng hai tay nhường cho người khác, Chu quốc sẽ lập tức trở nên suy yếu, trở về trạng thái nửa sống nửa chết từ trước. Rốt cuộc Cơ Ương hận Cơ Ngọc đến mức nào mới có thể làm ra loại hành động gần như cá chết lưới rách này?
Sắc mặt Cơ Ngọc khó coi buông lá thư xuống, cười lạnh nói: “Ta trước đây vậy mà không nhìn ra thằng nhóc này là một kẻ điên, phụ thân ta nhất định không ngờ tới cuối cùng Chu quốc không phải diệt vong bởi trong tay ta mà là sắp diệt vong bởi đứa con trai này của ông ta.”
Xem ra trong mắt Cơ Ngọc, hắn và Cơ Ương cũng không có gì thù hận gì lớn.
Cấm quân ngoài cửa lại đang ầm ĩ, ồn ào gọi tên Cơ Ngọc, động tác của Tống quốc thật nhanh, cái kiểu trở mặt vô tình này rất có phong cách của Lệ Diễm. Có lẽ Lệ Diễm cũng muốn tấn công Chu quốc, việc truy bắt Cơ Ngọc bên này, hắn cũng muốn nhúng tay vào.
Tôi lo lắng nhìn về phía Cơ Ngọc, hắn khẽ cười đốt thư, kéo tôi đi ra khỏi phòng, nhìn thấy người đứng dưới bậc thềm lại dừng bước chân.
Linh Thường đứng ở trong sân ngẩng đầu lên, ánh mắt run rẩy nhìn Cơ Ngọc, trong tay nắm chặt một phong thư đã bị vo tròn. Nàng nắm chặt vạt váy của mình hỏi: “Ta vừa mới nhận được… thư của thúc phụ … Ông ấy nói…”
Lòng tôi chùng xuống.
“… Ông ấy nói họ Hàn nổi binh… diệt tộc… là do ngài lên kế hoạch… Chuyện này là thật sao? Công tử, là thúc phụ của ta hiểu lầm rồi phải không, là Cơ Ương hãm hại ngài đúng không?” Nàng vốn dĩ nói năng lúng túng nhưng mấy câu hỏi phía sau lại nói vô cùng trôi chảy, giống như là nóng lòng đợi Cơ Ngọc phủ nhận những cáo buộc này vậy.
Trước đó Cơ Ngọc gọi các cô nương đều đến đây, Hạ Uyển, Bích Nhược, Nam Tố, Mặc Tiêu và Lai Anh đều đi tới chỗ này, nhìn cảnh tượng này không hiểu ra sao. Nam Tố và Mặc Tiêu giống như là cảm giác được bầu không khí căng thẳng, im lặng đứng bên cạnh tôi và Cơ Ngọc.
Trong sự im lặng của Cơ Ngọc, vẻ mong đợi đầy mắt của Linh Thường dần dần biến thành không thể tin được lung lay sắp đổ, nàng dùng giọng điệu cầu khẩn gọi một câu: “Công tử, ngài nói gì đi chứ.”
Tôi quay mắt nhìn sang, Cơ Ngọc hơi rũ mắt xuống cười thảm một tiếng rồi ngẩng mắt nhìn về phía Linh Thường: “Chính xác mà nói là xúi giục chứ không phải lên kế hoạch. Họ Hàn sớm đã có dã tâm tạo phản, ta đẩy bọn họ một cái.”
“Thật sự là ngài…” Linh Thường hoảng loạn rũ mắt suy nghĩ, nói: “Nhưng… ngài sớm biết họ Hàn nổi binh sẽ thất bại sao? Ngài biết… họ Hàn sẽ có kết cục gì, đúng không?”
Cơ Ngọc im lặng một thoáng, gật đầu nói: “Đúng vậy. Vốn dĩ đã là kẻ thắng làm vua, kẻ thua làm giặc, chỉ là bọn họ không nhìn rõ tình thế mà thôi.”
“Đó đều là do mấy người bên nhánh chính lên kế hoạch, những người chi thứ như chúng ta thì có biết gì đâu…”
“Cho nên bọn họ chết rồi, các cô sống sót.” Cơ Ngọc lạnh lùng đáp.
Linh Thường ngẩn ngơ nhìn Cơ Ngọc như thể chưa từng quen biết người trước mắt này, nàng giống như là mất hết sức lực ngã ngồi xuống đất, chống tay xuống đất nước mắt giàn giụa bi phẫn nói: “Đúng! Các bá bá của chủ gia dã tâm quá lớn mới tạo phản, đều là nhà họ Hàn chúng ta tự chuốc lấy, là chúng ta đáng đời bị diệt tộc. Nhưng mà công tử ngài…”
Nàng ngẩng mắt lên, hai mắt đỏ ngầu: “Ngài cứu chúng ta nhưng không một chữ nào nhắc tới chuyện ngài làm với họ Hàn, những năm này người nhà họ Hàn chúng ta còn sống sót tôn sùng ngài làm ân nhân, cẩn trọng, tận tụy giúp ngài kinh doanh sản nghiệp, vì ngài thu thập tình báo, thậm chí còn có thể lấy mạng báo đáp. Đến cuối cùng ngài lại là một trong những kẻ chủ mưu… ngài … ngài đùa bỡn chúng ta như vậy… ngài tự thấy lòng không thẹn sao!”
Cơ Ngọc rũ mắt nhìn Linh Thường một lát, bước xuống bậc thềm rút dao găm. Lai Anh cho rằng hắn muốn giết Linh Thường vội vàng lên tiếng gọi Cơ Ngọc, Cơ Ngọc lại chỉ đưa dao găm cho Linh Thường.
Đó là “Mộng Tử” của hắn.
“Nếu cô thật sự bi phẫn, bây giờ ta cho cô cơ hội này, cô có thể giết ta.” Cơ Ngọc lạnh nhạt nói.
Nam Tố và Mặc Tiêu nhất thời giật mình kinh hãi, muốn chạy qua nhưng bị Cơ Ngọc giơ tay ngăn lại.
“Hàn Linh Thường, ta quả thật xúi giục họ Hàn nổi binh tạo phản và sớm biết họ Hàn sẽ bị diệt tộc nhưng họ Hàn chết không oan. Nếu họ Hàn một khi làm vua, những người bàng hệ như cô có phải cũng sẽ được hưởng phúc theo hay không? Vậy họ Hàn thất bại diệt tộc các người dựa vào cái gì không bị liên lụy chứ? Ta cứu các người cho các ngươi tiền tài để các người kinh doanh sản nghiệp đổi lấy tình báo, theo đạo lý mà nói ta không làm gìcó lỗi với các người.” Giọng điệu của Cơ Ngọc vô cùng bình tĩnh.
Linh Thường đứng dậy vừa định mở miệng phản bác, Cơ Ngọc lại nhanh hơn một bước nói: “Nhưng mà theo tình nghĩa mà nói, ta quả thật nợ các người. Ân tình mà các người trân trọng không hề thuần túy, đối với cô mà nói lại càng khó tiếp nhận. Cho nên ta cho cô cơ hội này, chỉ có lần này thôi, cô muốn giết ta thì hãy giơ dao găm của cô đi.”
Cơ Ngọc chỉ tay lên tim mình, nói: “Đâm vào đây.”
Linh Thường ngây người nhìn Cơ Ngọc, tay cầm dao run rẩy. Mọi người căng thẳng dõi theo hai người, chỉ riêng Cơ Ngọc là ánh mắt lạnh tanh.
“Keng!” Một tiếng vang lên, con dao găm trong tay Linh Thường rơi xuống đất. Nàng im lặng, ôm mặt khóc nấc thành tiếng.
Sợi dây thần kinh căng thẳng trong lòng tôi chợt giãn ra. Tôi đoán Linh Thường chắc chắn không thể xuống tay, nghĩ rằng Cơ Ngọc cũng biết rõ điều đó nên mới nói như vậy.
Cơ Ngọc nhặt con dao lên, cất đi rồi nói với Linh Thường: “Cô muốn đi, ta không ngăn cản. Nhưng theo tình hình bây giờ, cô ra ngoài chỉ bị bắt thôi. Đợi đến khi chúng ta rời khỏi Tống Đô, cô hãy đến nơi cô muốn.”
Tiếng ồn ào bên ngoài sân càng lúc càng lớn, như thể cấm quân sắp xông vào lục soát đến nơi. Nam Tố và Mặc Tiêu căng thẳng nắm chặt kiếm, dường như đã sẵn sàng tử chiến. Cơ Ngọc lại cười: “Cả thành đều là cấm quân, các cô không đánh lại đâu.”
Hắn quay người vào thư phòng, lấy ra một cái bình rồi đưa cho Nam Tố và Mặc Tiêu, bảo họ dùng dầu trong bình thắp sáng bốn ngọn đèn trong sân. Nam Tố và Mặc Tiêu dù không hiểu chuyện gì nhưng vẫn làm theo ngay. Chẳng ai biết thứ dầu trong bình là gì, khi cháy lại bùng lên ngọn lửa đỏ rực, trông rất quái dị.
Khi bốn ngọn đèn sáng lên, trên mặt đất sân hiện ra những vệt trận pháp màu đỏ ngoằn ngoèo, ánh sáng mạnh mẽ lan tỏa ra cả bên ngoài, vọng lại tiếng kêu kinh hãi của cấm quân: “Nóng quá!”. Bên ngoài Thê Ý Các ồn ào náo loạn nhưng không ai dám bước chân vào trong sân.
Các cô nương đều ngây người, trận pháp Kỳ Môn quả là huyền diệu, người đời biết đến rất ít. Tôi chợt nhớ Cơ Ngọc từng đề nghị làm trận pháp cho Tuyết Minh Các của Thẩm Bạch Ngô, quả nhiên hắn cũng đã làm cho sân nhà mình. Tôi nghi hoặc nhìn Cơ Ngọc: “Chàng…”
Hắn vỗ nhẹ tay tôi trấn an, ra hiệu im lặng.
Cơ Ngọc gọi các cô nương theo hắn vào Thê Ý Các. Sau khi đẩy chiếc giá sách gỗ lim nặng trịch ở giữa phòng ra, Cơ Ngọc gõ nhẹ vào vài chỗ trên tường. Nền nhà nơi đặt giá sách sụt xuống, lộ ra một đường hầm sâu hun hút.
Cơ Ngọc cầm đuốc đi đầu, tám người chúng tôi bước đi trong địa đạo tối tăm, gập ghềnh. Bình thường tôi đi chậm, lúc này bị Cơ Ngọc kéo đi gần như chạy bộ. Trong bóng tối, không biết đi bao lâu, ánh sáng lờ mờ hiện ra phía trước. Chúng tôi chui ra từ một cửa hang, trước mắt bỗng nhiên sáng sủa.
Đây là một sườn đồi cỏ mọc um tùm, đất đai hơi gồ ghề, vắng vẻ không một bóng người. Ngước mắt lên có thể thấy cổng thành Tống Đô và phủ đệ Cơ Ngọc đang rực lửa đỏ ở đằng xa.
Đường hầm nhà Cơ Ngọc thông thẳng ra núi ngoài thành, dù Lệ Diễm có phái quân vây kín thành và phủ đệ cũng vô ích.
Vừa ra khỏi địa đạo, Cơ Ngọc sai Mặc Tiêu và Nam Tố đi xem xét tình hình xung quanh. Mặc Tiêu nói nàng tự đi, bảo Nam Tố ở lại bảo vệ chúng tôi, ánh mắt nàng cố ý dừng lại trên người Linh Thường.
Nàng đã không còn tin Linh Thường nữa.
Mặt Linh Thường tái đi, dần dần lộ vẻ bất mãn. Bảy tám năm qua nàng luôn ở bên Cơ Ngọc, sớm chiều cùng các cô nương, có lẽ nàng cảm thấy rõ ràng mình mới là người bị hại mà lại bị nghi ngờ. Linh Thường nhìn ánh lửa đỏ rực ở phủ đệ rồi quay sang nhìn Cơ Ngọc, đôi mắt nàng dường như cũng nhuốm màu đỏ.
Im lặng hồi lâu, Linh Thường chậm rãi lên tiếng:
“Công tử, lần này lại là ai nữa vậy?”
Cơ Ngọc ngước mắt, tôi nắm lấy tay hắn, cảm nhận được lòng bàn tay hắn rịn mồ hôi.
Thấy Cơ Ngọc không trả lời, Linh Thường bi phẫn nói: “Ai cũng biết trận pháp Kỳ Môn là tà thuật, vì thường phải dùng người sống tế lễ. Trận pháp vừa rồi của ngài đã tế ai? Có phải là Mặc Tiêu không? Nên ngài mới đuổi nàng ấy đi, đúng không?”
Đang nói thì Mặc Tiêu trở về, báo xung quanh không thấy quân lính. Nghe Linh Thường nói vậy, nàng cười khẩy: “Công tử muốn ta tế trận, chẳng lẽ ta không đồng ý chắc? Cần gì phải vòng vo tam quốc?”
Cơ Ngọc không muốn giải thích, chỉ khoát tay với Linh Thường: “Cô đi đi, cả Lai Anh nữa, hai người cùng đi đi. Tài sản đã nói vẫn là của các cô.”
Lai Anh ngơ ngác đứng đó, nhìn quanh quẩn, Cơ Ngọc đã quay người định rời đi.
Linh Thường không quan tâm đến tài sản, nàng cắn môi, giận dữ: “Đúng vậy, Mặc Tiêu cô cam tâm tình nguyện, chúng ta đều cam tâm tình nguyện, chẳng phải hắn chỉ lợi dụng chúng ta thôi sao…”
Người Cơ Ngọc chợt nặng trĩu, dù tôi đã chuẩn bị tinh thần nhưng vẫn bị hắn kéo khuỵu xuống đất. Hắn tựa vào vai tôi, ho ra một ngụm máu nóng hổi, văng lên bàn tay đang nắm chặt của chúng tôi, đỏ thẫm như rừng lá phong mùa thu.
Ánh lửa đỏ bao trùm phủ đệ trong thành cũng theo đó mà tan biến.
Cơ Ngọc yếu ớt dựa vào vai tôi, khẽ nói: “Đi mau.”
Các cô nương hốt hoảng chạy tới đỡ Cơ Ngọc dậy. Giọng Linh Thường vang lên sau lưng chúng tôi:
“Sao có thể…”
Tôi quay đầu lại, thấy mắt nàng ngấn lệ, nàng đã nhận ra điều gì đó, lẩm bẩm không tin nổi: “Sao có thể…”
Trận pháp đương nhiên cần tế lễ.
Vật tế mà Cơ Ngọc dùng, chính là bản thân hắn.
Cơ Ngọc bật cười, không quay đầu lại, chỉ nói vọng về phía sau: “Hàn Linh Thường, tạm biệt.”
Tôi dìu Cơ Ngọc bước đi, Lai Anh khẽ nói: “Xin lỗi Linh Thường, ta phải đi theo công tử.”
Nói rồi, tôi cảm thấy tay mình nhẹ bẫng, Lai Anh đã chạy tới đỡ Cơ Ngọc.
Linh Thường, trong bộ váy đỏ nhạt, đứng giữa rừng cây lá rụng xơ xác cuối thu, đôi mắt ngập tràn nước mắt run rẩy. Tôi quay đầu đi, tiếp tục bước, nghe thấy tiếng nức nở của nàng vọng lại phía sau.
Có lẽ đến cuối cùng, nàng cũng không biết mình có nên hận Cơ Ngọc hay không nữa.