Đệ Nhất Sắc Thái - Lê Thanh Nhiên

Chương 78: Ngoại truyện Cơ Ngọc



Chương 78: Ngoại truyện Cơ Ngọc

Phần Ba.

Sau khi Cửu Cửu tỉnh lại, Cơ Ngọc vốn muốn tìm thời gian nói chuyện với nàng cho ra nhẽ nhưng nàng đột nhiên bỏ trốn.

Nàng rõ ràng biết không có thuốc giải thì chỉ có thể sống thêm ba tháng nữa, nàng vẫn bỏ trốn.

Cơ Ngọc tức giận muốn lập tức đi tìm nàng lại bị Tân Nhiên giữ chặt lại. Tân Nhiên dùng thái độ của người từng trải dạy dỗ hắn một trận, nàng nói——A Chỉ cô nương chịu vì hắn làm đến mức này, hắn nên biết vị trí của mình trong lòng nàng ấy. Hắn không thể cố chấp tìm nàng ấy về rồi lại phụ nàng ấy.

Tân Nhiên bẻ đốt ngón tay kể ra đủ loại tật xấu của hắn, một khi trút bỏ lớp ngụy trang, con người hắn nói chuyện gai góc khiến người ta khó đoán, đa nghi, kiêu ngạo không chịu cúi đầu…… Ngoài ra, hắn còn đang đi trên con đường báo thù không thể quay đầu lại.

Tân Nhiên vừa nói vừa kể về cách yêu người khác rồi nói đến câu chuyện tình yêu của nàng và Thanh Ninh Quân, vốn đang nhíu mày bỗng giãn ra như thể đã trở về những năm tháng tươi đẹp đó, cười rất vui vẻ, giọng điệu tràn ngập hạnh phúc.

Lúc đó, hắn chợt nghĩ, nếu có thể thấy Cửu Cửu hạnh phúc như vậy thì tốt biết mấy.

Hắn biết mình không phải là một người yêu tốt, thậm chí không có tư cách yêu người khác. Hắn đã lún sâu vào vũng bùn tăm tối, từ chối tất cả những bàn tay chìa ra cứu vớt, một lòng muốn đi đến con đường không có lối thoát.

Nhưng hôm đó, hắn nói với Tân Nhiên——Ta biết rồi.

——Ta sẽ thay đổi.

Tân Nhiên kinh ngạc hỏi——Nhiều như vậy, tất cả sao?

——Tất cả.

Bởi vì hắn tưởng tượng đến vẻ mặt hạnh phúc của cô nương gầy yếu, lạnh lùng kia, đột nhiên cũng cảm thấy hạnh phúc. Từ nỗi phẫn nộ, hận thù và bất hạnh kéo dài không dứt từ năm mười bốn tuổi, lần đầu tiên hắn cảm nhận được hạnh phúc.

Hắn hy vọng cô nương luôn sống trong sợ hãi, cô đơn đến mức ngay cả hơi ấm cũng sẽ khiến nàng đau đớn, được hạnh phúc. Nếu nàng không chịu, vậy thì hắn sẽ đi về phía nàng.

Ngày biết tin thiên tử đột ngột qua đời, cả người hắn như rơi xuống vực sâu, vừa phẫn nộ vừa hoang mang. Mười một năm nay, hắn dồn hết hận ý, đích thân thanh toán từng kẻ thù một, từ Yến Vương, Yến Thế Tử, Yến quốc, đến Thái quốc, Bùi Mục, Thẩm Bạch Ngô. Thiên tử là người cuối cùng, hắn hận ông ta chỉ đứng sau Yến Vương và Yến Thế Tử.

Vì chuyện này, hắn đã xoay sở bao nhiêu năm, thậm chí không tiếc biến mình thành kẻ ác giống như thiên tử, chỉ để có một ngày khiến thiên tử sống không bằng chết. Hắn đã giày vò thiên tử nhiều năm rồi, chỉ còn thiếu chút nữa là thành công cuối cùng.

Thiên tử lại cứ thế chết đi, nhẹ nhàng như vậy, đột ngột như vậy, trong nháy mắt đã biến mất. Dựa vào cái gì? Nỗi đau khổ, phẫn nộ này của hắn phải trút vào đâu? Hắn hận không thể khiến thiên tử sống lại rồi chết thêm lần nữa.

Trong khoảnh khắc suy sụp, cô nương kia đã ôm lấy hắn. Nàng vuốt ve lưng hắn, với tư thế an ủi vụng về nói——Muốn khóc thì cứ khóc đi, khóc ra là được rồi Cơ Ngọc.

Giống như trong vực sâu không đáy không ngừng rơi xuống, trong bóng tối vô tận, có người đỡ lấy hắn, nâng hắn lên khỏi mặt nước.

Hắn ôm lấy nàng khóc. Khi bị bạn thân phản bội, khi tỷ tỷ, ca ca, mẫu thân qua đời, khi đoạn tuyệt với những người bạn cùng lớn lên, hắn đều không rơi một giọt nước mắt nào, mặc cho nỗi phẫn nộ, hận thù nuốt chửng bi thương. Nhưng bây giờ hắn lại khóc, khóc đến không thể kiềm chế trong vòng tay yếu đuối của cô nương này.

Thế gian này điên cuồng và hoang đường, kẻ độc ác được chết yên lành, kẻ tàn nhẫn được người người tung hô. Hắn vốn không có gì lưu luyến nhưng chỉ có ở thế gian này, hắn mới có thể gặp được Cửu Cửu.

Hắn chợt nghĩ, nếu hắn thực sự đi đến bước đó, tiêu diệt Chu quốc, bức tử phụ thân hắn. Vậy thì hắn còn có thể yêu người khác được nữa không? Cửu Cửu còn có thể tin lời tên điên này sao? Hắn còn có thể khiến Cửu Cửu hạnh phúc như hắn tưởng tượng được không?

Nghĩ đến đây, hắn đột nhiên cảm thấy dù thiên tử có chết đột ngột như vậy, hắn cũng có thể cố gắng chấp nhận.

Hắn nói cảm ơn với Cửu Cửu. Nhưng Cửu Cửu không biết, hắn cảm ơn rốt cuộc là điều gì.

Sau này, vào ngày sinh nhật Cửu Cửu, nàng ôm hắn dưới trời pháo hoa rực rỡ nói rằng nàng tin hắn, lòng hắn mềm nhũn. Khi hắn học cách buông bỏ, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về cuộc sống sau này của bọn họ lại dần cảm thấy sợ hãi. Thực ra, trong kế hoạch ban đầu của hắn, kết thúc báo thù chính là hắn hủy diệt thiên tử rồi hắn chết.

Đây thực chất là nuôi cổ trùng.

Huynh trưởng, tỷ tỷ, mẫu thân của hắn bị phụ thân hãm hại, còn hắn vì báo thù mà lợi dụng làm hại người khác, hận thù như ôn dịch sinh sôi lan tràn, tuần hoàn không dứt. Tử Thần, Tần Vũ, Mạc Lan, Linh Thường, ai nấy cũng mắt đỏ ngầu, tay nhuốm máu tươi.

Tất cả nên kết thúc ở trên người hắn, sau khi hắn báo thù xong, hắn chính là con cổ độc nhất, quái vật đáng chết. Khi hắn chết đi, mối hận thù dai dẳng này sẽ hoàn toàn biến mất, vậy nên hắn từng đoạn tuyệt với những người thân thiết nhất, một mình gánh vác tất cả, hắn chưa từng nghĩ đến kết cục nào khác.

Cho đến khi cô nương này xuất hiện.

Hắn thực sự rất thích nàng, đến mức ôm lòng may mắn, đến mức hy vọng có thể bắt đầu lại.

Trong hang núi Bất Quy Sơn, Cửu Cửu yên tĩnh nằm trong lòng hắn ngủ say. Hắn ngắm nhìn dung nhan ngủ say an lành của nàng, nàng không biết rằng khi ngủ nàng sẽ hơi chu môi lên, giống như một đứa trẻ ngốc nghếch, hoàn toàn khác với vẻ điềm tĩnh, sắc sảo thường ngày.

Nàng lừa hắn nói đã uống thuốc giải, cô nương này miệng thì nói tin hắn nhưng trong lòng vẫn không tin. Nàng luôn nói mình không hợp với hắn, luôn cảm thấy hắn sẽ dễ dàng thích người khác.

Hắn quả thực luôn trêu chọc nàng, nói nàng không có hắn thì không được. Nhưng trong lòng hắn rất rõ ràng, không có hắn, Cửu Cửu dù đau lòng nhưng vẫn sẽ sống tốt, còn đối với hắn, không có Cửu Cửu thì không có lý do gì để tiếp tục sống.

Cơ Ngọc bất đắc dĩ lắc đầu, nhẹ nhàng cúi xuống hôn lên trán nàng. Cửu Cửu có hiểu được ý nghĩa của nàng đối với hắn không?

Trước đây tâm nguyện của hắn là báo thù, bây giờ là nàng.

Cửu Cửu nói nàng không thể cứu hắn, nàng quả thực không đưa tay ra cứu hắn khỏi dòng lũ dữ. Nhưng chỉ cần nàng đứng ở bờ bên kia, hắn sẽ lội qua dòng lũ, chém giết tâm ma, gạt bỏ gai nhọn trên người để đi đến trước mặt nàng.

Nàng không cần cứu hắn, hắn nguyện tự cứu để yêu nàng.

Phần 4

Cơ Ngọc thường cảm thấy, trong huyết mạch của thiên tử có lẽ vốn đã mang sẵn mầm mống điên cuồng, vậy nên ông ta mới có hết đứa con trai điên cuồng này đến đứa con trai điên cuồng khác.

Ví dụ như hắn, và Cơ Ương trước mặt hắn.

Hắn trải qua một phen áp giải vô cùng nghiêm ngặt, bị đưa đến Lạc Ấp, giam trong ngục nước vương cung. Trên người hắn quấn đầy xiềng xích tỉ mỉ trói buộc nhất cử nhất động của hắn, khiến hắn chỉ có thể bất động ngâm mình trong nước ngập đến nửa thân. Khoảng thời gian này, thú vui của Cơ Ương chính là xả nước ngắm nhìn hắn vì ngạt thở mà giãy giụa trong nước rồi lại thong thả rút nước đi.

Quả nhiên Cơ Ương điên cuồng dốc nửa quốc lực bắt hắn về, chỉ giết hắn thì quá tiếc, đã chuẩn bị dày vò hắn một trận cho hả dạ.

Người đàn ông mặc hoa phục, vóc dáng không cao nhưng lại rất vạm vỡ đứng trước mặt hắn, thực ra so với thiên tử, hắn ta giống phu nhân Thái quốc hơn. Hắn đã không còn nhớ Cơ Ương hồi nhỏ trông như thế nào nhưng hắn chắc chắn Cơ Ương lúc đó không âm trầm như bây giờ, đáy mắt hiện rõ vẻ điên cuồng.

“Đệ nhất thuyết khách, Cửu Châu đệ nhất công tử, Cơ Bạc Ngôn ngươi cũng có ngày hôm nay à?”

Giọng điệu của Cơ Ương vô cùng oán độc.

Cơ Ngọc ngẩng đầu lười biếng liếc nhìn Cơ Ương một cái, không buồn để ý tới Cơ Ương. Những ngày này, từ những lời châm chọc của Cơ Ương, hắn dần dần hiểu ra vì sao Cơ Ương lại hận hắn đến vậy, có lẽ là trong những năm Cơ Lễ chết đi, Cơ Ương được lập làm thái tử, Cơ Ương liên tục bị thiên tử đem ra so sánh với hắn.

Những năm này, Cơ Ngọc chu du các nước, hô mưa gọi gió, ai cũng biết thủ đoạn của hắn lợi hại, danh tiếng của hắn đã vượt xa bất kỳ vị trữ quân nào. Thiên tử tuy coi hắn là cái gai trong mắt nhưng cũng không thể không thừa nhận thực lực của hắn.

“Chỗ này cũng không bằng Cơ Ngọc, chỗ kia cũng không bằng Cơ Ngọc, dù ta làm gì phụ thân cũng không hài lòng. Tất cả mọi người đều vậy, công khai hay ngấm ngầm bàn luận về mấy vị công tử Chu quốc, đều tiếc nuối vì sao Cơ Ngọc ngươi lại phản bội.”

“Ta mới là trữ quân! Ta mới là thiên tử kế vị! Nhưng chỉ cần ngươi còn sống, ta chỉ có thể sống trong bóng tối của ngươi. Ngươi có gì giỏi giang? Chẳng phải chỉ là khua môi múa mép, giở trò âm mưu quỷ kế, vì sao tất cả mọi người đều coi trọng ngươi như vậy? Ta nhất định phải đạp ngươi xuống dưới chân!”

Vậy thì liên quan gì đến hắn?

Cơ Ngọc cạn lời, đối với hắn, người đã trải qua vô số sóng gió tanh mưa máu, những lời buộc tội của Cơ Ương thực sự quá trẻ con và vô lý, vô lý đến mức hắn căn bản không thèm phản bác. Nhưng nghĩ lại, thiên tử quả thực giỏi nhất dùng dao cùn giết người, trong mười một năm dài dằng dặc, lặp đi lặp lại việc đả kích nghi ngờ có lẽ là muốn khích lệ Cơ Ương nhưng không ngờ lại ép Cơ Ương phát điên.

Vị phụ thân này đúng là nguồn gốc của mọi bi kịch, nực cười là những người bị hại còn tự tàn sát lẫn nhau.

Cơ Ngọc nhìn Cơ Ương một lúc rồi bật cười nói: “Luôn so sánh ngươi với ta là phụ thân chứ không phải ta, nâng ta lên hạ ngươi là đám đại thần chứ không phải ta. Ngươi hận ta như vậy chẳng phải nên hận bọn họ hơn sao? Xem ra cái chết của phụ thân không đơn giản như vậy nhỉ?”

Sắc mặt Cơ Ương nhất thời biến đổi, giáng một cái tát vào mặt hắn: “Ngươi ăn nói hồ đồ, là do ông ấy tự ngã!” Cơ Ngọc cảm thấy vị máu trong miệng, không hề để ý quay đầu nhìn Cơ Ương, phản ứng này của Cơ Ương cho thấy hắn đoán không sai.

Con cáo già kia khôn ngoan cả một đời, sao có thể ngờ rằng mình lại chết trong tay đứa con trai mà ông ta một tay đưa lên ngôi thái tử, hơn nữa cơ đồ bá chủ Chu quốc khổ tâm gây dựng cũng bị đứa con trai này hủy hoại toàn bộ. Tính toán cơ mưu cả đời anh danh lại có kết cục thảm hại và hoang đường đến vậy.

Hắn vốn còn chê thiên tử chết quá dễ dàng, giờ lại thấy cách chết này cũng đủ thảm rồi.

Cơ Ương túm lấy cổ áo hắn, ánh mắt hận không thể lập tức đẩy hắn xuống địa ngục cho vạn quỷ rúc rỉa: “Ngươi không sợ sao? Sao ngươi còn có thể kiêu ngạo như vậy?”

Cơ Ngọc đã mình đầy thương tích, sức cùng lực kiệt nhưng khi cười vẫn tràn đầy vẻ khinh thường và kiêu ngạo. Hắn chậm rãi nói: “Cơ Ương, có phải ngươi rất ngưỡng mộ ta không?”

Trước khi Cơ Ương nổi cơn thịnh nộ, Cơ Ngọc đã lên tiếng: “Ngươi có biết nỗi đau khổ đáng sợ nhất là gì không? Là không cảm nhận được đau khổ. Ta từng có một ngày tỉnh dậy phát hiện mình không nhìn thấy gì nữa, vài ngày sau ta không cảm nhận được sự tồn tại của tứ chi, toàn thân tê liệt. Ta không biết mình đang tỉnh hay đang mơ, sống hay đã chết, dù giãy giụa thế nào cũng không nhúc nhích được. Ta cứ như vậy suốt bảy ngày mới khôi phục tri giác, một năm sau mới nhìn lại được ánh sáng, nếu không phải ta không động đậy được, ta đã sớm tự sát rồi.”

“Cơ Ương à, nếu ngươi ngưỡng mộ ta đến vậy hay là chúng ta đổi chỗ cho nhau đi? Ngươi thay ta đến Yến quốc giải độc, ngươi thay ta bị bạn chí cốt phản bội, ngươi thay ta mất đi huynh trưởng, tỷ tỷ, mẫu thân, ngươi thay ta đối địch với phụ thân, sau đó ngươi sẽ có được danh tiếng và những lời giả dối, lợi dụng lẫn nhau.”

Dù cho cơn giận dữ bùng nổ như Cơ Ương cũng bị lời nói của Cơ Ngọc làm cho ngây người tại chỗ, Cơ Ngọc bật cười, biên độ quá lớn làm rách toạc vết thương trên mặt hắn, một dòng máu tươi theo má chảy xuống.

Hắn nghĩ dáng vẻ của mình lúc này chắc không thua gì quỷ mị.

“Cơ Ương ta nói cho ngươi biết, cái gọi là danh tiếng, ngưỡng mộ, thừa nhận, tất cả đều là chó má! Thời gian ta sống vui vẻ nhất chính là khi ta bị mắng là bất tài vô dụng, tiếng xấu lan xa! Người khác muốn ngươi thế nào thì ngươi phải thế đó sao? Ngươi dựa vào cái gì mà sống theo kỳ vọng của người khác? Dựa vào cái gì mà để bọn họ đường hoàng cướp đi những thứ quan trọng của ngươi? Theo ta thấy, ngay từ đầu khi phụ thân dùng ta để đả kích ngươi, ngươi nên nói thẳng cho ông ta biết, cút xéo đi!”

Trong mắt Cơ Ương tràn đầy hỗn loạn, hắn ta dường như không biết phải nói gì, chỉ có thể gào lên: “Ta giết ngươi! Ta giết ngươi!”

“Tùy ngươi! Vốn dĩ sau khi báo thù xong ta cũng không nghĩ mình có thể sống tiếp nhưng thật không ngờ cuối cùng lại là ngươi đến giết ta. Ta có lỗi với quá nhiều người rồi nhưng ta tuyệt đối không có lỗi với ngươi, Cơ Ương.”

Cuối cùng Cơ Ương vội vàng rời đi, bước chân loạn xạ như đang chạy trốn.

Cơ Ngọc nhìn bóng lưng hắn rời đi, một hơi gắng gượng cuối cùng cũng chậm rãi thở ra. Hắn mệt mỏi rã rời trút sức lực lên sợi xích đang trói buộc mình, nghĩ bụng người này đến giờ vẫn chưa hiểu rõ tình hình, chỉ biết bất chấp tất cả tìm người trút giận.

Cuối cùng hắn không phải bại dưới một cái bẫy tinh xảo, tỉ mỉ nào mà lại bại dưới sự đố kỵ dồn hết một ván của một tên điên. Kẻ thù của hắn không phải so xem ai thông minh hơn, mà là so xem ai dám liều lĩnh hơn.

Nhưng có lẽ chính Cơ Ương cũng không biết hắn muốn gì, vậy thì thật khó đối phó, làm sao có thể xoay xở với một người không còn lý trí đây?

Cơ Ngọc thở dài một tiếng, hắn phải sớm nghĩ cách thoát thân mới được.

Cửu Cửu vẫn còn đang đợi hắn.


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.