Chương 81: Hậu ký
Các bạn đọc thân mến, cuốn tiểu thuyết “Đệ Nhất Sắc Thái” đến hôm nay là hoàn toàn kết thúc rồi.
Nào nào nào, tiết mục truyền thống, để tôi lật lật kho nhỏ của mình khoe khoe những đoạn đáng thương bị bỏ đi nha.
1)Góc nhìn của Thượng Đế về Cửu Cửu:
Thực ra nàng trời sinh thông minh nhưng nếu dùng góc độ thế tục để đánh giá nàng, nàng là một nữ tử thất bại. Nhưng cho dù là vậy, dù không ai hiểu nàng, không ai yêu nàng, nàng cũng không hề đau lòng.
Vũ khí vô địch của nàng trên đời này chính là nàng cũng không yêu ai, không kỳ vọng vào bất cứ ai, điều này khiến nàng vô cùng mạnh mẽ.
Nhưng rồi một ngày, nàng cũng có người mình thích.
Nàng cẩn thận che giấu điểm yếu này, như con trai duy trì lớp vỏ cứng rắn, âm thầm đau khổ dùng thân thể mềm mại bao bọc một hạt cát, trải qua năm tháng dài lâu không thể tiêu hóa cũng không thể thổ lộ, cho đến một ngày biến thành ngọc trai bị người ta phát hiện.
2)Độc thoại nội tâm của Cửu Cửu:
1. Đối với những người sống được cả thế giới chú ý, tươi sáng tốt đẹp, ta không phải là không ngưỡng mộ. Nhưng ta sớm đã biết, ta sẽ không trở thành người như vậy.
Có lẽ điều duy nhất ta có thể làm, chính là sống lâu hơn bọn họ một chút. Nhìn bọn họ tỏa sáng rồi nhìn bọn họ lụi tàn, không một tiếng động vẫn luôn nhìn, sống bình thường nhưng dài lâu.
Như vậy cũng coi như là thắng rồi.
2. Nhận ra ta rất thích hắn, là khi ta phát hiện ta sẽ không bao giờ gặp lại được người như hắn nữa.
3. Ta rất thích ngắm trăng, mặt trăng vẫn luôn tỏa sáng trong bóng tối, chưa bao giờ vắng mặt nhưng lại luôn luôn khác biệt. Trong lòng mỗi người đều có một vầng trăng như thế, là ánh sáng vĩnh viễn không lụi tàn trong bóng tối, mỗi một mặt đều khiến người ta yêu thích.
Hắn là vầng trăng của ta.
Ta từng cho rằng hắn đã ảm đạm phủ bụi, rơi xuống từ bầu trời đêm của ta.
Ta yêu hắn lần nữa, là vào ngày hôm đó ở Mộ Vân, ta che mặt mặc y phục mới nhưng hắn lại liếc mắt một cái đã nhận ra ta.
Giữa dòng người vạn người chỉ nhìn về phía ta, mỉm cười gọi ta Cửu Cửu.
Hắn đã không còn nhớ nữa rồi, rất rất nhiều năm về trước, hắn đã từng gọi tên ta như vậy.
Hắn cũng không biết ta đã từng yêu người con trai gọi ta Cửu Cửu, dạy ta ca hát kia.
Mười bốn năm thời gian trong lòng ta dậy sóng, yêu rồi không yêu cuối cùng lại yêu hắn lần nữa, mà hắn không hề hay biết.
Hắn là mặt trăng, ánh trăng rực rỡ không bao giờ thiếu người yêu thích, hắn sẽ không nhận ra một đôi mắt lặng lẽ trong bóng tối, cũng sẽ không biết câu chuyện kinh tâm động phách phía sau đôi mắt ấy.
Yêu một người như Cơ Ngọc, đại khái đều là như vậy, ta cũng không thể tránh khỏi.
4. Ta vĩnh viễn sẽ không từ bỏ chính mình.
Bởi vì trên đời này người để ý đến ta chỉ có mình ta, mà thứ duy nhất ta có cũng chỉ có mạng sống của mình, sao ta có thể từ bỏ.
Người nghèo luôn keo kiệt, thực sự không có dư dả để hào phóng.
5.Ta dựa vào sự lạnh lùng tê liệt để sống qua ngày, còn hắn dựa vào sự phẫn nộ.
Hắn có sự phẫn nộ vô biên vô bờ, hắn chưa từng tha thứ cũng chưa từng định giải thích, hắn chỉ cần những kẻ kia bị thiêu đốt thành tro bụi trong cơn giận dữ của hắn.
3)Lời thoại bị cắt bỏ của Tống Trường Quân:
Thực ra Cơ Ngọc rất biết làm thế nào để trở thành một người tốt, một người tốt khiến tất cả mọi người đều thoải mái. Hắn nhìn ra được tính khí của người khác, đoán được dục vọng của người khác, chỉ là không muốn làm màu mè giả tạo thuận theo bọn họ mà thôi.
Hắn từng nói với tôi, đối với người mình chán ghét cũng có thể tươi cười đón tiếp khiến bọn họ vui vẻ, vậy thì nên đối đãi với người mình yêu thích như thế nào đây?
4)Nguyên bản Cơ Ngọc để lại giấy nhắn trong sơn động rồi rời đi:
Trên tờ giấy kia viết: Năm đó nàng nói với ta, nàng từng yêu một thiếu niên nhưng hắn đã chết rồi. Lúc đó ta nói, một người đàn ông ngay cả mạng sống của mình cũng không giữ gìn được thì làm sao bảo vệ nàng? Hắn không xứng đáng để nàng yêu.
Giờ ta vẫn giữ câu nói này, Cửu Cửu, không đáng giá.
Trên đây chính là những đoạn bị bỏ đi (sao toàn là ngược thế, chẳng lẽ là vì quá ngược nên bỏ đi?). A, có vài câu bây giờ vẫn rất thích, nhưng chèn vào trong truyện thì kỳ quái…… bởi vì hoạt động tâm lý của nhân vật chính thứ nhất rất nhiều.
Tiểu thuyết này lần đầu tiên nảy ra ý tưởng là vào thời trung học khi tôi đọc Sử Ký, đọc đến “Sử Ký Lệ Sinh Lục Giả Liệt Truyện” cảm thấy siêu ngầu nên muốn viết câu chuyện về thuyết khách. Nhưng thực ra thuyết khách mà tôi thích nhất là Tử Cống, ông ấy giỏi hùng biện và kinh doanh, trong truyền thuyết từng du thuyết các nước đạt được kết quả tồn Lỗ, loạn Tề, phá Ngô, cường Tấn, bá Việt (đoạn này siêu tô! sánh ngang bàn tay vàng của nhân vật chính trong tiểu thuyết). Vì vậy Cơ Ngọc có chút tham khảo hình tượng của Tử Cống, ví dụ như khi du thuyết cũng giỏi kinh doanh. Thực ra ban đầu tôi còn định xem “Chiến Quốc Sách” để tô đậm thêm những cảnh du thuyết, kết quả thất bại…… Quả nhiên tôi vẫn là không đủ thông minh.
Hứng thú ban đầu là từ hình tượng thuyết khách mà đến nhưng sau này thứ hấp dẫn tôi lại là hình tượng nữ chính mà tôi xây dựng nên. Nàng lạnh nhạt lý trí, ý thức tự bảo vệ bản thân mạnh mẽ, chưa bao giờ oán trời trách người nhưng cũng chưa bao giờ mở lòng. Ba chương đầu thời trung học viết ra, bạn bè đều rất thích Cửu Cửu, Cửu Cửu cũng là nguyên nhân chính khiến tôi chọn cái hố này trong vô số hố để lấp. Viết bằng ngôi thứ nhất cũng là vì khi viết thử là ngôi thứ nhất…… sau này thì không sửa nữa.
Thực ra ban đầu tôi không biết đây là một câu chuyện như thế nào. Viết xong quá khứ của Cơ Ngọc tôi mới dần dần hiểu ra, đây là một câu chuyện về khốn cảnh.
Mỗi người đều có khốn cảnh của riêng mình, Cơ Ngọc là vậy, Khương Cửu Khanh là vậy, Thẩm Bạch Ngô là vậy, Cố Linh là vậy, thiên tử cũng vậy. Trên đời này không có gì là tuyệt đối trắng đen, bọn họ đều là những người màu xám, có người yêu bọn họ có người hận bọn họ. Xem ra tất cả mọi người đều chỉ làm lựa chọn mà bản thân cho là đúng đắn, mỗi người dường như đều có lý do riêng nhưng không biết vì sao lại có nhiều bi kịch đến vậy.
Khương Cửu Khanh giống như bồ công anh vậy, nàng luôn cảm thấy cả đời này của nàng là phải phiêu bạt theo gió không rễ không gốc, nếu muốn bay lên được thì phải đủ nhẹ, không thể rơi vào vũng bùn lầy lội của nhân thế, đặc biệt là Cơ Ngọc, vũng bùn sâu không lường được này. Cơ Ngọc bề ngoài hoàn mỹ như ngọc nhưng nội tâm của hắn lại là vũng bùn, mặc cho bản thân không ngừng không ngừng lún sâu vào.
Thực ra bọn họ không hợp nhau, như Cửu Cửu đã nói bọn họ đều quá lý trí và quá thận trọng, nhưng bọn họ vì ở bên nhau mà đều thay đổi bản thân. Cửu Cửu học cách tin tưởng vào tình yêu, dám trả giá, còn Cơ Ngọc học cách buông bỏ kiêu ngạo, phai nhạt hận thù.
Bồ công anh rơi vào vũng bùn lầy, bồ công anh bén rễ nảy mầm mà vũng bùn lầy dần dần biến thành đất mềm xốp.
Người ta không thể trông mong người khác cứu rỗi mình, mỗi người đều có khốn cảnh của riêng mình, chuyện thường là người cầu cứu kéo người khác vào khốn cảnh của mình không thể thoát ra được. Vì vậy trong câu chuyện này không ai có thể được người khác cứu rỗi, bọn họ phải học cách tự cứu rỗi bản thân, đối mặt với khốn cảnh của mình, thử chữa lành chính mình. Dùng một con người tốt hơn, tâm thái tốt hơn để trân trọng những người xung quanh, học cách yêu người, học cách buông bỏ. Sự xuất hiện của Cơ Ngọc và Cửu Cửu đối với đối phương mà nói, là một lý do để tự cứu rỗi.
Tôi vô cùng thích độc thoại của Cơ Ngọc, chính là——“Cửu Cửu nói nàng không thể cứu hắn, nàng quả thực không đưa tay cứu hắn khỏi dòng lũ dữ. Nhưng chỉ cần nàng đứng ở bờ bên kia, hắn liền lội qua dòng lũ, chém giết tâm ma, gạt bỏ gai nhọn đầy mình để đi đến trước mặt nàng. Nàng không cần cứu hắn, hắn nguyện tự cứu để yêu nàng.”
Tôi cảm thấy câu chuyện này có chút lạnh lẽo nhưng cũng ấm áp, ở cuối cùng bọn họ có thể bắt đầu lại.
Trước đây khi viết “Trường An Yêu Khí”, có một chút tiếc nuối là vì độ dài có hạn, đặc điểm của mỗi nhân vật đều rất rõ ràng nhưng có chút “mỏng”, thiếu đi loại cảm giác phức tạp và nặng nề, quá trắng đen rõ ràng. Trong “Đệ Nhất Sắc Thái” tôi cảm thấy tôi vẫn là đã bù đắp được sự tiếc nuối này, để mọi người có thể thấy được tình cảm phức tạp và mâu thuẫn của nhân vật.
Nói đến viết văn, tôi là kiểu viết nhập vai, để thể nghiệm sự mâu thuẫn phẫn nộ và gượng gạo của Cơ Ngọc, tôi đều phải tự khiến mình bị trầm cảm luôn (nói đùa thôi), tính cách của Cơ Ngọc và tôi khác nhau rất nhiều nên suy luận logic của hắn thật là gian nan. Các bạn đọc thân mến, mọi người phải tin rằng tất cả những tình tiết khiến mọi người khóc, khi viết tôi đều đã khóc trước một lần rồi, tôi còn nhớ chương Tử Khấu chết, tôi trốn trong chăn gõ chữ khóc đến mức không thở nổi (a, này, tôi là kẻ thích ngược đãi bản thân sao?), chương Cơ Ngọc tổ chức sinh nhật cho Cửu Cửu tôi khóc đến mức như thể tìm được bạn trai vậy.
Thật lòng mà nói, văn chương không thể làm mình cảm động thì càng không thể làm người khác cảm động được, chỉ có văn chương chân thành mới có giá trị thôi. Tác giả đương nhiên phải tôn trọng nhân vật trước tiên, coi nhân vật như người có da có thịt, độc giả đọc mới có thể nảy sinh cảm giác tin tưởng. Có điều đây cũng là nguyên nhân vì sao khi quyển ba bắt đầu mọi người đều muốn phát đường mà tôi lại không viết được đường…… Tôi cảm thấy hai người này tính cách như vậy ở giai đoạn đó không thể ngọt ngào được. Tôi hy vọng là “hai người bọn họ yêu nhau”, chứ không phải là “tôi khiến hai người bọn họ yêu nhau”.
Vì vậy khi tôi viết câu chuyện này, thực sự là nghẹn muốn chết! Văn phong của “Đệ Nhất Từ Sắc” chính là kiềm chế, vô cùng kiềm chế, những tiểu kịch trường vui vẻ trong đầu tôi đều bị tôi một quyền vỗ chết. Vì vậy câu chuyện tiếp theo của tôi sẽ viết ấm áp vui vẻ! Viết lên phải vui vẻ cười nhiều hơn khóc mới được!
Linh cảm cho cuốn sách tiếp theo là bài hát “Câu trả lời có thể giải đáp tất cả” của Châu Thâm, trong đó có một câu “Nhưng cho dù thế gian này có lạnh lẽo hơn nữa, vô tình hơn nữa thì ngọn lửa nhiệt huyết trong tim tôi cũng vẫn phải ấm nóng”.
Tôi bị câu nói này đả động đến, trong đầu hiện lên hình ảnh thiếu niên bạch y trong phế tích, tan hoang khắp mắt, tín niệm sắp sụp đổ, một vị trưởng lão đứng trước mặt cậu bé nói——“Dù cho nhân thế hỗn độn lạnh lẽo, con cũng phải ôm ấp nhiệt huyết. Bởi vì con chính là bản thân của thiện lương, chỉ cần con còn sống trên đời này, thiện lương vĩnh viễn bất diệt.”
Khung cảnh này dựng ra nam chính của chúng ta, Sư An, Thiên Cơ Tinh Quân, chủ thiện.
Đây là một câu chuyện vui vẻ! Chủ yếu là vì nữ chính vô cùng hoạt bát lại hài hước, còn nam chính đã là người tâm trí trưởng thành dịu dàng rồi. Tóm lại là một nam chính “trong lòng ta có thiên hạ, lại càng có nàng” và một nữ chính “vì chàng dù ta tiếng xấu muôn đời cũng vĩnh viễn không làm ác”.
Sau đó tôi sẽ bù ngoại truyện của Hề Hằng của “Trường An Yêu Khí” trước, nếu có thời gian thì sẽ viết thêm về Liễu Viên. Rồi sau đó là ấp ủ bản nháp truyện mới đợi ấp đủ hai mươi chương thì đăng truyện nha~~~~
Cuối cùng tôi còn muốn cảm ơn tất cả các bạn đọc! Ban đầu khi tự mình viết một mình luôn sẽ không nhịn được mà tự nghi ngờ bản thân, sau này thiên thần nhỏ bình luận càng ngày càng nhiều, mỗi lần nhìn thấy bình luận của mọi người, biết mọi người thích câu chuyện này, những nhân vật này, nghiêm túc thảo luận với tôi, tôi cảm thấy vô cùng vui vẻ! Cuốn sách này đã đăng được bốn tháng, cảm ơn sự đồng hành của mọi người, chúc mọi người cuộc sống thuận lợi bình an, làm những chuyện mình yêu thích, sống hạnh phúc~~~
Mong rằng công việc của tôi cũng thuận lợi, sau này có thể sắp xếp tốt thời gian ổn định viết bản nháp.
Chúng ta hẹn gặp lại ở cuốn sách tiếp theo nha!