Lúc đó Phó Cửu càng ngày càng cảm thấy việc mình làm là chính nghĩa. Đôi khi bởi vì vụ án, cô quá quắt đến nỗi quên mất người bạn mà cô cần phải quan tâm nhất.
Tới lúc người kia muốn nói với cô điều gì đó, cô lại ôm máy tính, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Tớ đang bận.”
Cô còn thường xuyên không xuất hiện ở trường vài ngày.
Đợi đến lúc cô hiểu ra, đối phương đã mất đi nhiệt độ vốn có của cơ thể.
Tự sát…
Rốt cuộc là cậu ấy đã trải qua loại thống khổ như thế nào mới buộc mình phải tự sát?
Cô không có cách nào tiếp thu việc người quan trọng như vậy rời đi.
Cùng nhau lớn lên, cùng nhau đi học, cùng nhau thảo luận kiểu nam sinh mình thích, đến mức mà sau khi tan học còn muốn cùng nhau đi nhà vệ sinh.
Rốt cuộc lúc đó cô ấy muốn nói với cô cái gì?
Sau khi Phó Cửu đọc nhật ký mới biết được.