“Ta có thể biến ngươi thành bất kỳ thứ gì mà ta muốn. Vậy, thử nói xem, ngươi muốn ta biến ngươi thành gì đây?”
Giọng hắn bỗng trở nên nhẹ nhàng, dịu đi như một lời thì thầm. Bàn tay khẽ vén những lọn tóc bết dính trên trán cô, động tác chậm rãi khiến cô bất giác rùng mình.
“Ngươi nghĩ rằng ta thực sự để tâm đến một kẻ hèn mọn như ngươi sao?”
Cô sững người. Cặp tay nhỏ nhắn siết chặt thành nắm, làn da tái nhợt lộ rõ từng đường gân xanh. Ánh mắt cô trốn tránh, không dám nhìn thẳng vào hắn. Thấy vậy, một nụ cười lạnh nhạt thoáng hiện trên môi Ji Hak, như sự thích thú pha lẫn khinh miệt.
“Ngươi thật ngu ngốc. Ngươi biết rõ ta là ai, đúng không? Vậy thì nói đi.”
“… Vâng, tôi biết.”
“Hãy nói to lên. Ta là ai?”
Hắn thì thầm, ngón tay khẽ lướt từ mái tóc mềm mại, vén gọn sau vành tai, rồi dừng lại tại cằm cô. Từ đó, ngón tay trượt xuống, chạm tới cổ họng, nơi mạch đập yếu ớt đang run rẩy. Hắn từ từ bóp nhẹ, ép cô ngẩng đầu đối diện hắn, khiến cô hít một hơi thật sâu, như cố kìm nén nỗi sợ.
“Ta có thể biến ngươi thành bất cứ thứ gì, ngươi biết điều đó mà.”
Trong đôi mắt tối sâu thẳm của cô, thứ gì đó dường như đã vỡ vụn. Những tia sáng yếu ớt từng chiếu rọi trong ánh mắt ấy biến mất, thay vào đó là khoảng trống lạnh lẽo, vô hồn.
Hắn buông tay khi nhận ra ánh mắt kia không còn trốn tránh, cũng không còn phản kháng. Cô đứng đó, bất động, như một con búp bê đã bị tháo rời. Hắn nhận ra điều này theo bản năng: cô sẽ không bỏ chạy nữa.
Một cảm giác kỳ lạ và mãnh liệt dâng lên trong hắn, như dòng nước âm ấm len lỏi khắp cơ thể. Đây không phải là thứ dục vọng hoang dại, mà là một ham muốn sâu xa hơn, một khát khao sở hữu tuyệt đối.
Lúc ấy, hắn hiểu rõ. “Nếu ta không thể có ngươi… thì ta chỉ còn cách hủy diệt ngươi.”