Anh ta ôm mũi, gõ mạnh lên cánh cửa đóng chặt, hét lên với Diệp Ninh Uyển bên trong.
"Diệp Ninh Uyển, cô ngoan ngoãn ở yên đó cho tôi! Đừng gây thêm phiền phức cho Cửu gia!"
Diệp Ninh Uyển đứng trong phòng ngủ, quay đầu liếc nhìn, trợn trắng mắt nghĩ, từ bao giờ mà cô gây thêm phiền phức chứ?
...
Trong căn phòng giam tối đen như mực, bốn phía đều là tường, không gian chật hẹp có mùi m.á.u tanh thoang thoảng lẫn với mùi ẩm mốc.
Bùi Phượng Chi lặng lẽ ngồi trong phòng giam, anh nhắm mắt lại, trên mặt là vẻ bình tĩnh ung dung, tràng hạt trong tay được anh nhẹ nhàng lần từng viên, tần suất rất chậm.
Đột nhiên, cánh cửa phía sau anh kẽo kẹt mở ra.
Một tia sáng chiếu vào căn phòng giam tối tăm yên tĩnh, tiếp theo là tiếng bước chân nhẹ nhàng.