Những cơn mưa lớn vào mùa hè luôn đến bất ngờ.
Tịch Đồng đi trấn trên mua chút nhu phẩm cần thiết, không mang dù nên bị ướt sũng. Nam tình nguyện viên đi cùng cô ngăn cản chiếc xe ba bánh mới có thể trở về thôn.
Tới trường tiểu học Hà Gia ba ngày, cô rất xúc động trước mọi thứ ở đây. Với tình trạng nghèo đói như vậy, có vẻ như trong nước vẫn còn một đoạn thời gian nữa để thoát khỏi nghèo khó. Cô dạy ngữ văn và tiếng Anh, bọn trẻ cũng rất nghiêm túc, giờ học cũng không có ai vắng mặt. Trẻ em ở thôn bên cạnh phải đi bộ mười dặm đường núi đến trường mỗi ngày, rất vất vả. Giờ học cô sợ bọn nhỏ sẽ mệt mỏi cho nên nói rất chậm.
Tịch Đồng lấy vài chậu nước giếng đi tắm. Sau khi tắm xong, cô nói chuyện điện thoại với mẹ thì biết được Ngưu Hạnh Hạnh lặng thinh, không thừa nhận bị Đỗ Huy xâm phạm. Nhưng cô cảm thấy giọng điệu trong cuộc điện thoại của người phụ nữ kia không giống giả, chuyện này cần phải bàn bạc lại, phải để mắt tới. Tìm cơ hội đến nhà Ngưu Hạnh Hạnh hỏi xem cô ấy có gặp Đỗ Huy trước ngày kỷ niệm mười năm của Đông Nhạc không.
Nghĩ đến Đông Nhạc, cô không khỏi nhớ tới lời nói của hiệu trưởng.
Tiền của quỹ hội cũng âm thầm vào tay Hách Động Minh, mấy giáo viên cũng nói như vậy, Tịch Đồng đã hỏi thăm các tình nguyện viên, bọn họ cảm thấy tiền của ME nhất định là bị các quản lý sau Hách Động Minh độc chiếm.
Suy cho cùng thì đó cũng là ngân sách của ME, cô ngồi trên giường do dự một lúc rồi gửi tin nhắn WeChat cho Mạnh Dịch:
[Tôi đang ở huyện Bình, quản lý bên này rất hỗn loạn, các thầy cô giáo đều có ý kiến với Hách tổng, đề nghị anh kiểm tra việc quản lý trước đây của ngân sách.]
Sau một giấc ngủ dài tỉnh dậy, Mạnh Dịch trả lời cô: [Cảm ơn, tôi biết rồi.]
Chỉ có năm từ.
Lạnh như băng.
Tịch Đồng uống một cốc nước lạnh, vỗ nhẹ cho mình tỉnh táo. Cô đang mong đợi điều gì vậy chứ?
Cuộc sống vẫn phải tiếp tục, cô không thể ngây ngô dại dột như vậy được.
Mưa đã tạnh, nắng sớm ló lên từ gốc cây hòe già trước nhà, một đợt nắng nóng ập vào mặt.
Chuông vào học vang lên, Tịch Đồng đứng ở cửa lớp, cầm sách giáo khoa nhìn học sinh lần lượt vào phòng. Hôm nay cô dạy tiếng Anh, cô giáo dạy tiếng Anh năm ngoái đặt ra quy định, mỗi một bạn nhỏ lúc vào cửa đều phải hỏi "May I come in?", giáo viên phải trả lời "Yes".
Một lớp hai mươi mấy người, lưỡi Tịch Đồng đều bị xoắn lại, cuối cùng cũng bắt đầu giờ học. Hôm nay cô sẽ dạy các em học sinh lớp sáu viết văn, giới thiệu ngắn gọn về gia đình cũng như ước mơ của các em với những người bạn ảo ở nước ngoài qua thư.
Bài văn không dài nên nhanh chóng thu lại để chỉnh sửa và chấm điểm. Một nữ sinh hiếu học, ham học hỏi giơ tay: "Cô ơi, cô có thể cho chúng em một bài văn mẫu để chúng em tham khảo được không ạ?"
Trong tay Tịch Đồng không có văn mẫu, nhưng điều này không khó đối với cô, cô ngay lập tức viết một bài lên bảng.
Phía dưới vang lên tiếng chép bài, khiến lớp học càng yên tĩnh hơn. Một tia nắng chói chang xuyên qua kẽ lá và cửa sổ chiếu lên trang giấy, ngòi bút của cô khựng lại, chỉ còn một nửa dấu đỏ tươi.
Tịch Đồng ngẩng đầu nhìn bài văn của mình, cô rất nhạy cảm với ngôn từ, đã thấy và viết cô đều có ấn tượng, sẽ không quên.
[Dear Lyn, I am so glad to write to you. My first name is Tong, in Chinese, it means a kind of big tree. I am the only child in my family, my mother is a teacher, and my father was a policeman. My dream is to become a doctor, because I want to save people from suffering, just like my father did...]
Tạm dịch: Lyn thân mến, mình rất vui được viết thư cho cậu. Tên của mình là Đồng, trong tiếng Trung có nghĩa là một cái cây lớn. Mình là con một trong gia đình, mẹ mình là giáo viên và ba mình là cảnh sát. Ước mơ của mình là trở thành bác sĩ, vì mình muốn cứu người khỏi đau khổ, giống như ba mình đã làm vậy...]
Khi còn bé cô cũng viết một bức thư tương tự như thế này, khá dài.
Lúc ấy ba đã qua đời, cô chuyển đến Ngân Thành. Buổi tối cô luôn khóc, mẹ cô bảo cô hãy giao tiếp nhiều hơn với những bạn nhỏ khác. Cô đã viết một bài văn và được giáo viên tiếng Anh đọc to cho cả lớp nghe. Để làm cô vui nên mẹ đã gửi thư đi. Tất nhiên là không nhận được bức thư hồi âm nào.
Lyn là tên tiếng Anh do cô tự ghép lại. Tịch Đồng chỉ nhớ tên của đối phương hình như đọc như vậy, không nhớ anh ấy họ gì. Anh trai nhỏ xinh đẹp đến ở nhà cô một thời gian rất ngắn, cũng không mở miệng nói chuyện nhiều. Lúc xa nhau anh ấy viết cho cô một địa chỉ, sau đó Diệp Bích tra Google Maps mới phát hiện ra rằng địa chỉ đó là giả— Là một quầy bán đồ lặt vặt, nằm gần khu ổ chuột phía đông ở Vancouver.
Cũng không biết bây giờ anh ấy thế nào.
Đáng tiếc lá thư đó cô đã xóa đi, sửa lại và viết lại rất nhiều chữ, suy nghĩ kỹ một chút, còn có thể nhớ lại bản thân đã vừa khóc vừa viết dưới ngọn đèn bàn: "Mình rất đau lòng vì ba và bà nội qua đời", "Mình sẽ phấn chấn lên, học tập thật giỏi", "Mình muốn làm một bác sĩ cứu người, còn muốn kiếm nhiều tiền mua nhà trên khắp thế giới, mỗi sáng sớm đều thức dậy trong một căn biệt thự 500 mét vuông", "Hy vọng mọi thứ tốt đẹp với cậu, có thể thực hiện mơ ước của mình" ...
Kết quả chỉ có thực hiện được mục tiêu học tập thật giỏi, kiếm nhiều tiền mua biệt thự thì chờ kiếp sau đi.
Tịch Đồng bất đắc dĩ lắc đầu một cái, đưa bài tập đã sửa cho học sinh, bọn nhỏ kéo cô hỏi tới hỏi lui, cô rất nhanh quên mất chuyện này.
Sau khi tan học cô đến phòng làm việc của hiệu trưởng, hỏi tình huống gia đình của Ngưu Hạnh Hạnh, cô gái nhỏ trước kia cũng học tiểu học ở đây. Hiệu trưởng nói gia đình cô ấy nghèo hơn những người dân làng khác, không có ba, mẹ nuôi anh trai và cô ấy đến lớn, may cô ấy không chịu thua kém, thành tích ưu tú, lấy được danh ngạch của quỹ hội đến Ngân Thành học.
Cô ấy ở thôn Ngưu Gia, cách nơi này một ngọn núi. Tịch Đồng định đến thăm cô ấy vào buổi chiều, nhưng từ Diệp Bích cô biết được mẹ Ngưu Hạnh Hạnh trở về đưa cô ấy tới nhà thân thích ở đến tháng sau, nói là có chuyện quan trọng cần bàn...
Tịch Đồng không thể làm gì khác hơn là đợi trong ký túc xá, viết nhật ký giảng dạy tình nguyện. Cái này phải đăng trên tài khoản chính thức WeChat của tạp chí cho số hiện tại của Đông Nhạc tuyên truyền kỷ niệm mười năm. Nhưng vừa nghĩ tới nghi vấn của hiệu trưởng và các giáo viên khác thì cô liền mất đi động lực, rất muốn mau sớm biết thực hư chuyện này. Nếu như Đông Nhạc thật sự dùng tiền quỹ của Úy Mộng vào việc khác, vậy cô làm văn tuyên truyền vì Đông Nhạc thật là lương tâm bất an.
Nhưng Mạnh Dịch vẫn luôn chưa cho cô câu trả lời.
Có lẽ là chuẩn bị kết thúc quan hệ trước thời hạn.